Edit: Ry
Cảnh tượng này đáng lẽ phải rất kinh khủng, đầu của một con quỷ rơi ngay trước mặt mình, nhưng Số 1 không có tâm trạng để nhìn nó.
Ánh mắt gã tập trung hết vào bóng người đột nhiên xuất hiện, cảm thấy nước da của đối phương sao mà trắng thế, ở trong không gian tràn ngập quỷ khí này như thể một chùm sáng rơi xuống.
Cậu lưu loát giải quyết con quỷ, cơ thể nhẹ nhàng đáp xuống đất. Lưỡi đao sáng như tuyết khẽ rung, từng giọt máu đen to như hạt đậu tụ lại, nhỏ xuống khỏi mũi đao. Mặt đất lại dính thêm một lớp máu ô uế, nhưng mặt đao vẫn sáng loáng hoàn mỹ.
Người cầm đao hơi quay lại, đôi mắt đen bình lặng nhìn Số 1.
Cậu không thu đao, thản nhiên nhìn gã, đều đều nhắc nhở: "Hãy chú ý, tập trung một chút."
Cậu đang nói việc vừa rồi Số 1 không quan sát xung quanh, suýt bị một con quỷ giết chết.
Cũng may Nguyên Dục Tuyết tới kịp thời nên mới cứu được thanh niên.
Số 1 đỏ mặt, gã sờ mũi "ừ" một tiếng, vội vàng thu hồi tư tưởng như ngựa hoang thả rông của mình. Số 1 tưởng là Nguyên Dục Tuyết đang nói gã phải tập trung đừng có nhìn cậu nữa... Lúng túng nghĩ mình biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Để che giấu sự xấu hổ, Số 1 lẩm nhẩm chú ngữ, làm đống xiềng xích siết chặt hơn.
Xiềng xích lại chấn động, giũ hết đống quỷ quái đang bám vào mình, dẫn tới một trận kêu la khóc gào cùng với vô số ánh mắt oán giận, Số 1 thấy thế mới bình tĩnh lại đôi chút.
Nhưng bình tĩnh được 2 giây, gã quay phắt sang nhìn thiếu niên đang từ tốn bước tới: "...?!"
"Nguyên, Nguyên Dục Tuyết?" Số 1 lắp bắp.
Nguyên Dục Tuyết không hiểu gì quay đầu: "?"
"Cậu, sao cậu lại ở đây..." Giọng thanh niên nhỏ dần, gã nhìn Nguyên Dục Tuyết, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi ngỡ như đang mơ.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu cứ tưởng vừa rồi Số 1 không hỏi là vì đoán được cậu sẽ tới, hóa ra là phản ứng bị chậm.
Thiếu niên giải thích: "Bên kia tôi dùng Lam Diễm ngăn cản, tạm thời giải quyết phiền phức. Nhưng mà lũ quỷ chạy hết sang bên này."
Nên cậu tới giúp một tay.
Số 1 lại đỏ mặt "ồ" một tiếng.
Gã không thắc mắc Lam Diễm là cái gì, chắc là đạo cụ nào đó của Nguyên Dục Tuyết rồi, gã không muốn hỏi.
Mà lúc này Nguyên Dục Tuyết đứng trước bức tường xích, tay cầm Phá Hồng Mông, đang cân nhắc xem có nên tiếp tục sử dụng Lam Diễm không.
Tình huống hiện giờ khác với ban nãy, cậu chỉ cần đứng đây ngăn lũ quỷ là hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải lo đi trợ giúp những người khác.
Vì mấu chốt của nhiệm vụ không phải là hiệu suất diệt quỷ, mà là tranh thủ được càng nhiều thời gian càng tốt.
Nhiều yếu tố hợp lại khiến việc tái sử dụng Lam Diễm có vẻ lãng phí.
"Lam Diễm" là một kĩ năng cực kì ngốn năng lượng.
Nguồn năng lượng hiện tại của cậu rất dồi dào, nhưng cậu không định tiêu như phá.
Đắn đo vài giây, Nguyên Dục Tuyết quyết định triển khai hình thức hợp tác.
Phá Hồng Mông không biến mất, thiếu niên xoay cổ tay, mũi đao lập tức chỉ về phía bầy quỷ chen chúc ở cầu thang.
Cậu am hiểu dùng vũ khí lạnh, sử dụng chúng là bản năng của cậu. Thiếu niên cầm cây đao này có thể dùng cách thức nhẹ nhàng nhất, tiêu tốn ít năng lượng nhất, phát huy sức chiến đấu mạnh nhất. Đây mới là nguyên nhân Nguyên Dục Tuyết hay dùng Phá Hồng Mông.
Xiềng xích của Số 1 đã hóa thành bức tường phong tỏa đường ra của bầy quỷ, nhưng không gây trở ngại cho bước tiến công của thiếu niên.
Đao khí sắc bén linh hoạt luồn lách qua kẽ hở, đảo mắt đã chém sạch cả một cầu thang quỷ. Có vài con có quỷ khí mạnh hơn, không bị giết trong một chiêu, Nguyên Dục Tuyết bèn đâm thẳng Phá Hồng Mông vào, dùng một loại đao pháp khéo léo cắt cổ nó ---
Cái đầu lăn lông lốc dưới đất, bắn ra đầy máu bẩn.
Đao của Nguyên Dục Tuyết lại rất sạch, quần áo cũng không dính một giọt máu.
Phương thức tấn công để phòng thủ này ác hơn Số 1 nhiều.
Đám quỷ tất nhiên hận Nguyên Dục Tuyết hơn, tất cả thù hận lập tức tập trung vào cậu.
Quỷ quái hóa thành các loại hình thù dị dạng, mọc ra từng khuôn mặt người hoặc bộ phận. Chúng đe dọa Nguyên Dục Tuyết, hòng đảo lọan suy nghĩ của cậu, mượn đó tìm sơ hở để tấn công. Tiếc là hàng rào tâm lý của Nguyên Dục Tuyết vững hơn Số 1 rất nhiều ---
Số 1 là không thèm để ý, Nguyên Dục Tuyết là trời sinh không có cảm xúc sợ hãi. Cậu thấy con nào cũng giống con nào, không có chuyện vì con này trông ghê hơn nên sợ, ra tay nhẹ hơn, cùng lắm là đắn đo sau khi chúng biến đổi hình thái thì chém vào đâu sẽ giải quyết nhanh hơn.
Thậm chí có con còn cố gắng biến ra mặt cậu, khuôn mặt được tạo thành bởi đạo cụ.
Nó hóa ra khuôn mặt đó, để lũ quỷ bên cạnh "ăn thịt" mình. Máu thịt bắn tung tóe, nó còn cố tình la hét cầu xin thật thảm thương, cảnh tượng vừa đẫm máu vừa kinh dị. Khiêu khích quá rõ rệt, kể cả Số 1 nhìn cũng tức điên người, Nguyên Dục Tuyết lại chẳng tỏ vẻ gì... Cậu như không nhìn thấy, đâu vào đấy tiếp tục dọn dẹp. Cậu sẽ không vì con quỷ kia hóa thành bộ dạng của mình mà xáo trộn tiết tấu không giết nó trước, càng không có bất kì phản ứng nào...
Tỉnh táo tới đáng sợ.
Số 1 sau một hồi tức tối, thấy Nguyên Dục Tuyết không quan tâm thì cũng lắng lại lửa giận, phối hợp với đòn tấn công của cậu, thay đổi hình thái xiềng xích.
Ăn ý hình thành, xiềng xích không gây cản trở cho bước tiến của Nguyên Dục Tuyết, thậm chí còn giúp cậu chặn bớt tấn công từ quỷ quái, nhốt chúng nó ở cầu thang... Cảm giác này quả thực rất kì diệu. Thiên phú của Số 1 vốn chưa từng được dùng cho vị trí "hỗ trợ", lần này phối hợp với Nguyên Dục Tuyết lại nhịp nhàng tới vậy.
Ban nãy gã đã tốn quá nhiều sức, ngoài việc quỷ quái quá đông quá điên thì cũng là vì chúng không tiếc hi sinh cơ thể mình để làm tan rã ánh sáng của xiềng xích. Lần này có Nguyên Dục Tuyết giải quyết mọi con quỷ lại gần, giảm bớt gánh nặng cho Số 1.
Hai người cứ như vậy chống đỡ tới khi nhóm ba người kia hoàn tất quét dọn quỷ quái ở tầng 1.
Không sợ có tai họa về sau nữa.
Số 3 thở ra một hơi, cả nhóm dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ thang máy nơi Nguyên Dục Tuyết trấn thủ ---
Trống rỗng, không thấy người, cũng không thấy quỷ.
Không đúng, Số 3 nhíu mày đi tới, lại bị Bé Năm kéo về. Cô nhắc nhở: "Đừng vào đó, hình như có bố trí đạo cụ... Hẳn là Nguyên Dục Tuyết làm."
Chính vì thế nên cậu ấy mới không ở đây.
Số 3 bình tĩnh lại, nhưng vẫn cau mày, sắc mặt rất tệ. Im lặng vài giây, y nói: "Tới chỗ Số 1."
"Được."
Ông Chú cũng rất lo Số 3 sẽ vì xúc động mà làm gì đó, thấy vậy thầm thở phào, chạy theo y.
Cũng may nỗi lo này không kéo dài.
Vừa tới vị trí Số 1 phụ trách phòng ngự, gần như chỉ một cái nhìn, họ đã thấy hai người đang phối hợp cực ăn ý.
Quả nhiên Nguyên Dục Tuyết ở đây.
Lớp băng tan đi, sắc mặt mỗi người tốt hơn chút.
Số 3 tiến lên, tiện tay xé một con quỷ chưa kịp chạy.
Người y thấm đẫm sát khí, dọn dẹp quỷ quái cả một tầng hiển nhiên không phải lượng công việc nhỏ, nhưng Số 3 có vẻ còn rất sung sức. Vạt áo nhuộm đầy máu tới nỗi thành màu đen đặc, trên mặt cũng có vết máu.
Y như một thanh kiếm đã rời vỏ, không thể giấu được sự hung tàn, sát ý dày đặc, không những không mệt mà còn khao khát một trận chiến thật bùng nổ...
Chỉ khi nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết, sự khát máu trong đôi mắt đỏ tươi như thú hoang mới vơi đi đôi chút.
Đúng lúc Nguyên Dục Tuyết thu đao lùi lại, cậu quay sang bắt gặp cái nhìn của Số 3. Ánh mắt họ giao nhau có vẻ thật lâu, đến nỗi Số 3 ngơ ngẩn.
Nguyên Dục Tuyết đi tới chỗ y.
Số 3 càng không biết phải nói gì, đứng im tại chỗ như tượng đá.
Y nghĩ, Nguyên Dục Tuyết muốn nói gì với mình vậy?
Thiếu niên nói: "Tới nhanh lắm."
Câu này xem như khích lệ.
"Đổi chỗ cho Số 1 đi, năng lượng của cậu ấy không đủ." Nguyên Dục Tuyết bổ sung.
Mặc dù dùng từ "năng lượng" cho con người thì hơi lạ, nhưng cũng đúng.
Ngữ điệu thiếu niên đều đều, không có tí tình cảm nào, hoàn toàn là thái độ giải quyết công việc.
Số 3: "..."
Ừ thì cậu ấy nói không sai ---
Nhưng y vẫn khe khẽ mím môi, không nghĩ ra phải nói cái gì.
Hết lần này tới lần khác, Số 1 lại mạnh miệng kêu: "Tôi không mệt! Tôi không cần nghỉ, mệt cái gì mà mệt?"
Rõ là đang cố cậy mạnh, Số 1 đã tốn rất nhiều sức vì dùng thiên phú, bây giờ là lúc cần nghỉ ngơi để khôi phục thể lực.
Ông Chú tiến tới đẩy gã ra sau: "Để tôi."
Thiên phú của Ông Chú là kĩ năng phòng ngự. Khác với kiểu thiên phú trời sinh khắc chế quỷ quái, có thể công có thể thủ của Số 1, thiên phú của ông không mấy linh hoạt, cũng không có tác dụng bổ trợ nhiều, nhưng nó là là kĩ năng phòng ngự, là thứ cực kì hữu dụng trong những nhiệm vụ này.
Một bức tường "kim loại" sậm màu được dựng lên, giam cầm lũ quỷ ở cầu thang, thay thế cho xiềng xích.
Số 1 bất đắc dĩ, biết có cố chấp thì cũng chỉ lãng phí ý tốt của Ông Chú, do dự thu tay về.
Bé Năm tủm tỉm đi tới, nói với Nguyên Dục Tuyết: "Vất vả cho cậu rồi."
Sau đó hỏi: "Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?"