Edit: Ry
Quá trình này cũng không lâu.
Có lẽ là vì quá vui mừng, Lý Phát Tài không hề buồn ngủ. Gã ngồi trong phòng khách, khi thấy tia nắng sớm đầu tiên xuất hiện ngoài cửa sổ, khuôn mặt tăm tối chợt xuất hiện nụ cười.
... Trời đã sáng.
Trời đã sáng.
Nữ quỷ cũng hoàn toàn tiêu tan, mọi thứ đều đã kết thúc.
Gã tự do. Gã thành công thoát khỏi "tai ương".
Đại khái là vì hôm qua nhốt nữ quỷ ở đây, các người chơi luôn rất thờ ơ với Lý Phát Tài lại tới gõ cửa từ sáng sớm ---
"Ê, Lý Phát Tài." Bên ngoài là tiếng Số 1, thanh niên buồn bực hỏi: "Xiềng xích không cảm nhận được hồn thể nữa... Xảy ra chuyện gì rồi, còn sống không đấy?"
Tiếng bước chân của những người khác cũng vang lên, có vẻ như họ tụ tập hết ngoài cửa, khá sốt ruột.
Cặp mắt đỏ quạch của Lý Phát Tài hiện lên ý cười.
Mặc dù lời Số 1 hơi khó nghe, gã vẫn đắc ý đứng dậy, lớn giọng trả lời: "Không sao."
Sau đó ra mở cửa.
Căn phòng khách dường như dậy lên trận gió độc, nó len lỏi vào kẽ xương, khiến cái lạnh lập tức xâm nhập toàn thân. Số 1 tiến vào, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy thứ trên sàn nhà phòng khách ---
Gã không khỏi đờ ra.
"Cô ấy... Đâu rồi?"
Lý Phát Tài biết Số 1 đang hỏi nữ quỷ.
Nghe Số 1 nói, những người chơi khác cũng bối rối bước vào.
Nguyên Dục Tuyết với nét mặt điềm đạm, Số 3 với vẻ không phải việc của mình, Ông Chú dường như đã nhận ra, sắc mặt trở nên khó coi, còn Bé Năm thì lạnh lùng nhìn gã, lửa giận bùng lên trong mắt.
Cũng tới đông đủ phết, Lý Phát Tài thầm cảm thán.
Gã nghe được Bé Năm chất vấn ---
"Mày giấu cô ấy đâu rồi?"
Nước mắt gã sắp chảy ra vì buồn cười rồi.
Gã im lặng cúi xuống, nét mặt khoa trương như đang diễn kịch, nụ cười toét ra đến là chói mắt.
"Công chúa ơi, sao cô ngây thơ thế nhỉ?" Lý Phát Tài cố ý dùng xưng hô hoàn toàn khác trước, cặp mắt mang theo ác ý lẫn trêu ghẹo nhìn Bé Năm: "Sao tôi lại phải giấu một con quỷ chứ. Tất nhiên là... Tôi giết nó rồi."
Câu này vừa vang lên, bầu không khí xung quanh lập tức đông cứng.
Mỗi người chơi có vẻ mặt khác nhau, mà ánh mắt Bé Năm nhìn gã đã nhuốm sự hung tàn.
"Mày, giết cô ấy?"
Nhưng giọng nói lại khẽ run, không kiên định sắc bén như vẻ mặt cô hiện giờ.
Lý Phát Tài thản nhiên thừa nhận: "Nó không thể chống trả, tôi có khả năng giết nó, tại sao lại không làm?"
"Mày..." Bé Năm hiếm khi nghẹn lại.
Cô có vẻ hổ thẹn vì để lộ cảm xúc của mình, nhanh chóng điều chỉnh lại, sau đó bình tĩnh nói: "Rất tốt. Anh làm rất tốt."
Rõ ràng là "khích lệ", nhưng đôi mắt lại cháy bỏng sát ý kinh người.
Lý Phát Tài không quan tâm, gã làm như không nhìn thấy, thậm chí còn thân mật giơ tay vuốt má Bé Năm, tuy là bị tát cái "bốp" hất ra. Lý Phát Tài cũng không ngại, không hề thấy xấu hổ, nhẹ nhàng trả lời: "Tôi đã làm một việc tốt, sao các người không vui gì hết vậy?"
"Tai ương đã biến mất, tôi an toàn. Hôm nay tôi có thể ra khỏi khách sạn, các người cũng thoải mái không cần phải phục vụ tôi nữa, không đúng à?"
Lý Phát Tài tự có logic của riêng mình.
Mà logic của gã lại phù hợp với "quy tắc".
Nụ cười của gã ta ngày càng rõ rệt, ý cười trong mắt lại rất nhạt, chỉ thấy được sự ác độc.
Lý Phát Tài thậm chí không chịu bỏ qua, truy hỏi: "Sao vậy, các người không vui à? Sao không cười thử một tiếng."
Đây rõ ràng là chuyện tốt mà - trong mắt gã viết như vậy.
Sát ý Bé Năm đã cố kiềm chế càng thêm rõ ràng, Lý Phát Tài mặc kệ, vênh váo quan sát những người khác.
Gã thấy Nguyên Dục Tuyết vẫn lạnh như băng nhìn sàn nhà, còn định trêu cậu một chút, lại nghe được giọng nói như tiếng rắn độc của Số 3.
"Lý Phát Tài. Đừng có quá đà."
Lý Phát Tài cứng người, cuối cùng cũng chịu thôi.
Tuy là mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng gã không muốn chọc những kẻ này, lỡ bọn chúng chó cùng rứt giậu, gã lại bị đập một trận, chịu nỗi đau da thịt thì chẳng phải quá lỗ sao.
Thế là thành thật ngậm miệng.
Ông Chú bỗng nhắc nhở: "Nếu nguy hiểm đã giải trừ, quý khách nên hoàn thành thủ tục trả phòng." Lúc nói câu này còn khẽ vỗ tay Bé Năm.
Vừa là để vỗ về cảm xúc của cô, vừa là ám chỉ... Cố nhịn thêm chút.
Đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc, Lý Phát Tài trả phòng xong, ngay trước khi gã ra khỏi khách sạn, họ sẽ có thời gian để báo thù.
Bé Năm hiểu, nên im lặng không nói nữa.
Thực tế thì Lý Phát Tài cũng hiểu.
Không chỉ hiểu, lòng gã còn bùng lên cơn giận và ác niệm khó mà dập tắt.
Lũ "người chơi" này cũng là kẻ địch của gã, là những kẻ muốn giết chết gã!
Thật sự cho là gã không nhìn ra lũ chúng nó muốn qua sông chặt cầu, xong nhiệm vụ là kết liễu gã à?
Nhưng thật đáng tiếc, chúng vĩnh viễn không thực hiện được, vì "nhiệm vụ" đã thất bại rồi.
Nghĩ tới đây, Lý Phát Tài phải cố nhịn để không cười. Có thể mượn dùng quy tắc đùa bỡn những kẻ có siêu năng lực này trong tay thật đúng là quá sướng, người thắng cuối cùng sẽ chỉ là gã.
Lý Phát Tài cố chịu cơn đau ở phần bụng vì phải kiềm chế cảm xúc, tiếp tục duy trì vẻ phấn khởi, không cần hành lý, nhấc chân bước ra ngoài, phối hợp đi trả phòng.
Người chơi tất nhiên theo sau gã.
Tiếp tân đã đi làm.
Cô ả nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn, nhìn vị khách duy nhất.
Lý Phát Tài nói: "Tôi tới làm thủ tục trả phòng."
Tiếp tân đáp: "Vâng thưa ngài."
Thủ tục nhanh chóng hoàn thành.
Cô ta vẫn duy trì nét cười cứng đờ được lập trình sẵn, "dịu dàng" nhìn tất cả mọi người. Nhưng không có hành động nào khác, như là một cái máy bị kẹt ở bước nào đó.
Các người chơi cũng thấy khó hiểu.
Với họ thì khâu quan trọng nhất đương nhiên là phần "chấm điểm", đó mới là tiêu chuẩn đánh giá việc họ có hoàn thành nhiệm vụ hay không.
Lý Phát Tài thong thả quay người lại. Gã ra vẻ thượng đẳng, thương xót nhìn từng người, chậm rãi nói: "Tao biết tụi mày muốn giết tao."
"Nhưng mà chúng mày thất bại rồi."
"Người sống tới cuối sẽ là tao. Là tao. Tao sẽ giết tất cả chúng mày..." Giọng gã cao vút lên, cười như thằng điên: "Một lũ ngu!"
Lời trào phúng của Lý Phát Tài khiến các người chơi nhận ra, tất cả lộ vẻ không thể tin nổi.
Nhưng đã quá muộn.
Mỗi người đều trắng mặt, thất khiếu bắt đầu chảy máu, cơ thể cũng dần phân giải ---
Một luồng sức mạnh khổng lồ giáng xuống người họ, không ngừng nghiền nát cắn nuốt từng người.
Đây là trừng phạt tới từ ý thức phó bản dành cho kẻ thất bại.
Nhìn bọn họ bị xé rách thành mảnh vỡ, đi tới tử vong, Lý Phát Tài hưng phấn vô cùng. Nó giống như một loại thuốc phiện, khiến gã không ngừng nhấm nháp hương vị tuyệt vời đó.
Gã quan sát những khuôn mặt tuyệt vọng trước mắt, ác ý tràn đầy. Gã muốn những người này cảm nhận được nỗi đau tột cùng, nên cố ý nói trước khi người chơi hoàn toàn tử vong.
"Tao cũng nên cảm ơn chúng mày, năng lực của chúng mày đúng là rất xuất sắc. Tự tay dâng đối tượng nhiệm vụ cho tao cơ mà."
"Để tao có cơ hội giết nó." Lý Phát Tài hưng phấn tới độ hơi khó thở, cánh mũi hấp háy, mặt đỏ lên đầy đáng sợ: "Tụi mày cũng đoán được rồi đúng không? Tao mới là..."
Lý Phát Tài nhận ra mình không phát ra được âm thanh.
Gã cảm giác mình đang không thở được thật.
Đồng thời phần cổ cũng truyền tới cơn đau rõ rệt, như là có ai đó đang hung hăng bóp cổ gã...
Lý Phát Tài bỗng chóng mặt, là cảm giác chóng mặt khi trời đất quay cuồng. Mọi thứ trước mắt gã hóa thành mảnh vỡ, sụp đổ.
Thế giới sụp đổ, vỡ tan tành. Trong cơn hoảng loạn, gã đột nhiên mở mắt!
Sau đó mặt gã thật sự trắng như giấy, không có một giọt máu.
Vì tay của Bé Năm đang đặt trên cổ gã, nhấc gã lên cao, đó mới là nguồn gốc của cơn ngạt thở.
Nhưng đây không phải vấn đề quan trọng nhất.
Lý Phát Tài mặt xám như tro nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn mắt lên, chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.
Trời... Vẫn tối.
Khuôn mặt Số 3 hiện nét giễu cợt, nhìn gã bằng nửa con mắt với vẻ khinh miệt khiến bất cứ ai cũng phải phẫn nộ.
Mà con quỷ vốn nên bị gã giết chết đã thoát khỏi xiềng xích.
Cô ta cũng đang nhìn gã, không có cảm xúc gì, bình tĩnh vô cùng. Khuôn mặt đẫm máu đã trở lại bình thường, nhìn gã chằm chằm.
Bé Năm thả tay ra.
Lý Phát Tài lập tức rơi xuống đất.
Tứ chi gã cứng đờ không thể động đậy, như là bánh răng bị khô không thể vận hành. Gã khó khăn, chầm chậm nâng đầu lên, vừa hay đối mặt với Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên với nước da trắng như tuyết, khuôn mặt luôn vô cảm, cũng đang nhìn gã, con ngươi đen nhánh như bầu trời đêm, sâu không thể dò.
Cậu vẫn luôn nhìn gã.
Lý Phát Tài đột nhiên thấy vô cùng đáng sợ. Là nó, chính là nó...
Đôi môi đỏ thắm dường như hơi cong lên, khiến trời tuyết tan rã, cướp đi hồn người... Nhưng Lý Phát Tài quá hoảng loạn, cảnh ấy lướt qua trong giây lát như là ảo giác của gã.
Gã chỉ chú tâm vào cuốn sổ mà Nguyên Dục Tuyết đang cầm.
Đó là sổ đăng kí thông tin thuê phòng của khách, Nguyên Dục Tuyết thế mà mang nó tới đây.
Cậu thong thả mở sổ ra, lật từng trang, âm thanh giấy sột soạt đầy quy luật trong đêm tối, êm tai vô cùng.
Cho tới một trang nào đó, cậu mới ngừng động tác.
Tác giả có lời muốn nói:
Viêm Khớp Vai: Em ấy nhìn mày hoài còn muốn gì nữa? (Đừng có mà không biết điều)