389. Khách Sạn Tránh Tai Ương (64): Nếu nhất định phải giết cô ấy... Để tôi làm cho.
Edit: Ry
Hình như là vậy.
Những lần trước, Nguyên Dục Tuyết luôn là người đầu tiên chạy tới phòng cho khách, cũng là người xử lý đám quỷ nhanh gọn nhất ---
Ông lờ mờ nắm được giá trị vũ lực của Nguyên Dục Tuyết, biết cậu không phải nhân vật dễ chơi.
Chẳng qua là ngoại hình của thiếu niên có tính lừa gạt quá mạnh, làm ai cũng cảm thấy cậu cần được bảo vệ... Mà không khéo thế nào, Ông Chú lại là người thường xuyên đảm nhiệm công việc bảo vệ người khác, chỉ cần ở trong chức trách của mình, ông sẽ bảo vệ tất cả. Trong lần hành động này, Nguyên Dục Tuyết là đồng đội ông cần bảo vệ.
Cơ mà giờ là ông được cậu bảo vệ.
Sự trái ngược này khiến Ông Chú hoảng hốt mất một lúc... Có lẽ là còn vài tâm tình phức tạp nữa.
Nguyên Dục Tuyết thấy ông chần chừ mãi không đi thì quay đầu nhìn một cái, thắc mắc: "?"
Ông Chú sực tỉnh, như thể biết Nguyên Dục Tuyết muốn hỏi cái gì, vội đáp: "Tôi không sao."
"Ừm." Thiếu niên gật đầu, tiếp tục đi ở đằng trước. Tốc độ của cậu rất nhanh, xuống tới tầng 5 còn tiện tay chém một con quỷ đang thò ngược từ trên trần xuống. Đi vài bước lại quay đầu nhìn ông.
Ông Chú: "..."
Tâm trạng ông càng thêm phức tạp, nhưng vẫn chịu khó theo sát Nguyên Dục Tuyết.
Đoạn đường này nguy hiểm đúng như Ông Chú nghĩ. Từ tầng 6 xuống tầng 1, bọn họ gặp không biết bao nhiêu quỷ quái, dù sao cũng là quỷ của mấy tầng chồng lên, trước kia họ có to gan đến mấy cũng chỉ dám hoạt động ở hành lang tầng mình ở.
Có điều thực tế cũng nhẹ nhàng hơn ông dự đoán... Vì có Nguyên Dục Tuyết ở đây. Cậu dùng cây đao trông rất bình thường kia, chỉ có phần lưỡi sáng lên kì lạ, gặp quỷ chém quỷ ---
Cứ thế đi từ trên xuống cũng không lâu lắm.
Ông cảm thấy hình như chỉ chậm hơn đi thang máy một chút thôi.
Cả đường Nguyên Dục Tuyết không nói gì, tập trung làm nhiệm vụ, dọn dẹp hết thể năng lượng dị thường cản đường.
Rất mau, bầy quỷ bị mùi thịt người hấp dẫn cũng không dám nhào lên nữa.
Chúng cũng có một ít trí khôn, biết rõ người cầm đao kia rất nguy hiểm.
Nhào lên là chết.
Khái niệm này tràn ngập tư duy tăm tối của chúng, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối trở về góc hành lang, trần nhà, khung ảnh, lộ "cặp mắt" trắng dã dõi theo họ. Nhưng không dám thò đầu ra nữa, tránh bị vũ khí hình người kia tiện tay giải quyết.
Cứ như vậy, càng xuống dưới hành trình lại càng nhẹ nhàng, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn.
Xuống tới sảnh, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Ông Chú không khỏi giảm tiếng thở và tiếng bước chân của mình ---
Mong là sẽ không gặp tiếp tân hoặc quản lý đã "tan tầm", nếu không chỉ e họ khó lòng đạt được mục đích.
Khác với những tầng trên luôn leo lắt ánh sáng, mặc dù toàn quỷ, ánh đèn cũng kiểu mờ mờ, nhưng ít ra còn có nguồn sáng. Tầng 1 lặng như tờ, cả không gian như bị bịt kín bởi một miếng vải đen.
Ông Chú có khả năng nhìn trong bóng đêm, lại có thêm Nguyên Dục Tuyết nữa, hai người dễ dàng mò tới vị trí quầy tiếp tân.
Nguyên Dục Tuyết đi vào trong quầy, bắt đầu tìm kiếm đơn đăng kí.
Ông Chú ngẫm nghĩ, lẩm bẩm gì đó, nháy mắt trong tay đã xuất hiện một ngọn lửa.
Ngọn lửa này không có màu cam như bình thường, mà có màu trắng nhân tạo, lành lạnh. Nó tỏa ra ánh sáng mềm mại, chiếu lên mặt sẽ khiến da mặt trắng bệch như xác chết.
Ông giơ ngọn lửa lại gần, chiếu sáng khuôn mặt Nguyên Dục Tuyết.
Da thiếu niên vốn đã trắng, có thêm ánh lửa hắt lên lại càng lạnh lẽo như tuyết tan, còn mềm mại nõn nà, cảm giác như đang phát sáng.
Nguyên Dục Tuyết được lửa chiếu rọi, hàng mi dày dường như cũng lấp lánh ánh bạc.
Cậu im lặng ngước lên: "...?"
Ông Chú lại hiểu lầm...
Ông giải thích: "Chỉ có thể dùng thôi, nếu sáng hơn thì sẽ dễ bị quỷ phát hiện... Chắc là cậu thấy được chứ?"
Ông Chú không khỏi lo lắng. Ánh sáng mờ ảo kiểu này đúng là rất hại cho mắt, nhưng đành chịu thôi, an toàn quan trọng hơn.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu im lặng một hồi mới đáp: "Không cần. Tôi thấy được."
Thật ra vừa rồi cậu "thắc mắc" là tại sao ông lại chiếu lửa cho cậu...
Nhìn trong bóng tối là năng lực cơ bản nhất một người máy chiến tranh cần có, thế nên thỉnh thoảng Nguyên Dục Tuyết sẽ quên mất con người cần ánh sáng để nhìn đường vào ban đêm. Nên dù bản thân không cần rườm rà như vậy, cậu cũng không từ chối hành vi "bật đèn" của Ông Chú.
Hàng mi cong rủ xuống, thiếu niên lấy ra sổ đăng kí trong ngăn kéo, sau đó xích lại gần ánh lửa, như thể cậu thật sự cần ánh sáng le lói đó để đọc..
Tờ giấy mỏng được lật sang.
Vương Kiện, Từ Oánh, và...
Lật đến trang mấu chốt, Nguyên Dục Tuyết khựng lại. Ông Chú có thể lờ mờ thấy được dòng chữ màu đen trên đó, nhưng không đủ sáng nên không phân biệt được viết cái gì. Trong lúc sốt ruột, ông nghe thấy Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng nói.
"... Là tên của Lý Phát Tài."
Ông Chú rướn người tới, giờ mới thấy rõ.
Lý Phát Tài, nam, 29 tuổi, nguyên nhân thuê phòng...
Tóm lại là giống hệt như những gì Bé Năm cung cấp.
Vị khách thuê phòng ở Khách Sạn Tránh Tai Ương thật sự là Lý Phát Tài.
Bọn họ mất công kiểm tra như vậy, kết quả lại vẫn... Dù là người chơi lâu năm như Ông Chú cũng không khỏi thất vọng, tâm trạng sa sút trong vài giây, trái tim như rơi xuống, mặt mày cũng khó coi.
Nguyên Dục Tuyết không nói nữa, cậu duy trì nét vô cảm đến mức máu lạnh trên mặt, tiếp tục lật những trang sau.
Trống không.
Trống không.
Vẫn là trống không.
Lật tới trang cuối cùng, Nguyên Dục Tuyết mới trả cuốn sổ lại. Trong đêm tối, giọng cậu là điểm tựa ổn định nhất: "Không có cái tên nào khác."
Vậy là hi vọng cuối cùng cũng vỡ nát.
Ông Chú im lặng, ánh lửa dần ảm đạm rồi biến mất chứng minh nỗi lòng ông cũng không ổn định...
"Nguyên Dục Tuyết." Ông vô thức hỏi thiếu niên rõ ràng đáng tuổi con cháu mình: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"
Không đợi Nguyên Dục Tuyết trả lời, ông đã siết chặt tay.
"Nếu như nhất định phải..." Ông ậm ờ bảo: "Cậu không cần phải ra tay, Bé Năm cũng không cần. Để tôi làm cho."