Edit: Ry
Số 1 ngoáy tai, trấn an gã: "Được rồi được rồi đừng có hét. Mày vẫn còn sống đấy thôi?"
Gã tỏ thái độ méo quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải nghiêm mặt, chầm chậm tiếp cận nữ quỷ kia, trong mắt là sự cảnh giác.
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của Số 1, nữ quỷ này không có bề ngoài đáng sợ nhất, nhưng thuộc loại có oán niệm sâu nhất.
Mà oán niệm sâu thường không dễ giải quyết.
Móng tay gã nhanh chóng vươn dài, biến thành bộ vuốt kim loại sắc bén, có thể dễ dàng xé tan hồn thể. Số 1 lẩm nhẩm, âm thanh mập mờ ở đầu lưỡi, nhưng vẫn loáng thoáng nghe ra được đó là mật ngữ chuyên dùng để khắc chế ác quỷ.
Sự chú ý của nữ quỷ cũng từ Nguyên Dục Tuyết và Lý Phát Tài, chuyển sang Số 1 ---
Đó là...
Người có thể giết chết cô.
Âm khí trong phòng lập tức bùng nổ, cái lạnh thấm tận xương tủy bắt đầu leo lên từ bàn chân, chạy tới cột sống, muốn đông lạnh toàn bộ cơ thể.
Lý Phát Tài là người đầu tiên cảm nhận được sự biến hóa khủng bố này. Gã bắt đầu bất an, muốn cách xa chỗ nào, lại phát hiện chân mình đã đông cứng khó mà nhúc nhích, trên má cũng bắt đầu xuất hiện sương trắng. Khuôn mặt gã đông lại thành màu xanh trắng, có vẻ như giây sau sẽ chết rét ở đây.
Điều an ủi duy nhất với gã có lẽ là nữ quỷ đã chuyển sang tập trung vào Số 1.
Mà Nguyên Dục Tuyết thì đang chặn trước mặt.
Thế là gã lặng lẽ lùi ra sau một chút.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, tình thế đã thay đổi.
Mật ngữ Số 1 đọc ra hóa thành kí tự thực thể, bay ra như phù chú, tạo thành sợi xích màu trắng. Sợi xích không ngừng vươn dài, nhanh chóng hóa thành một "cuộn xích" to lớn không thấy được điểm cuối. Nó nặng nề thô to, có thể rung chuyển cả khách sạn.
Mà mục tiêu của những sợi xích với uy thế khủng bố này chỉ có một.
Nữ quỷ bị những sợi xích vờn quanh lại không hề sợ.
Cô lẳng lặng đứng đó, ánh sáng trắng từ những sợi xích kia chiếu rọi khuôn mặt thối rữa.
Nguyên Dục Tuyết đứng im tại chỗ nhìn cảnh này. Mái tóc đen bị không khí dao động thổi lên khẽ đung đưa, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt trở nên lạnh lẽo như tuyết tan.
Bàn tay cầm Phá Hồng Mông bỗng gồng lên, lưỡi đao khẽ nhấc. Đây là mở đầu của chiêu thức, để cậu có thể phản ứng kịp ở thời khắc mấu chốt, cũng giúp cậu tấn công nhanh nhất.
"Đi!" Số 1 nói.
Những sợi xích như những con rắn nhanh chóng lao tới, âm thanh va chạm quanh quẩn trong phòng đến là đinh tai. Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt, nữ quỷ đáng lẽ phải bị trấn giữ trói lại ở trung tâm, bỗng dưng biến mất.
"..." Con ngươi Số 1 co rụt, gã muốn đổi hướng tấn công, nhưng khi thấy được nữ quỷ xuất hiện thì không kịp.
Thật ra không cần phải cố tình tìm kiếm, nghĩ một chút là biết cô ấy sẽ đi đâu ---
Lý Phát Tài đang co ro trốn trong góc, đột nhiên thấy khuôn mặt đỏ tươi phóng đại lao tới trước mặt mình.
Âm thanh đi trước lý trí, gã hét lên đầy sợ hãi: "Aaaaaaa ---"
Cùng lúc với tiếng hét xé trời của gã, Phá Hồng Môn rời vỏ. Ngón tay thon dài nắm chặt chuôi đao, hất nhẹ một cái đã cảm giác lưỡi đao sáng như tuyết va chạm với thứ gì ---
Tiếng hét hoảng sợ của Lý Phát Tài im bặt.
Gã thấy nữ quỷ bị thứ gì đánh trúng, rơi rụng xuống đất như cánh hoa.
Khuôn mặt khủng bố úp xuống, bị che khuất. Cả người nằm sấp không có động tĩnh, nhìn qua giống như là một người bình thường, không hề có cảm giác uy hiếp của quỷ.
Nó chết rồi?
Lý Phát Tài mừng như điên, đồng thời nhích lại gần Nguyên Dục Tuyết hơn, giờ mới nhận ra ai là người có thể cứu mình ở đây.
Nguyên Dục Tuyết không thu đao, nhìn ra ngoài cửa ---
Ngoài cửa là Số 3 vừa bước vào.
Vẻ mặt y có phần... Vi diệu.
Vừa rồi Số 3 đã suýt giết được nữ quỷ đó.
Sở dĩ nói là "suýt", vì đòn tấn công có thể khiến nữ quỷ hồn phi phách tán của y đúng lúc va chạm với đao của Nguyên Dục Tuyết. Có lẽ là ăn ý giữa họ không đủ nên hai đòn tấn công tình cờ đâm vào nhau, thành ra triệt tiêu bớt một chút lực công kích, khiến nữ quỷ không chết, chỉ bị thương nặng, đồng thời mất khả năng hành động.
Số 1 nhẹ nhàng thở ra.
Xiềng xích màu trắng trói lấy nữ quỷ, xác nhận cô không thể tiếp tục tấn công, mọi thứ yên ổn, gã mới đi tới hỏi thăm Nguyên Dục Tuyết: "Cậu không sao chứ?"
Tràn đầy ân cần.
Số 1 biết đối tượng báo thù của nữ quỷ là Lý Phát Tài, nhưng Nguyên Dục Tuyết đứng gần quá, gã sợ cậu bị liên lụy.
Nguyên Dục Tuyết đáp: "Không sao."
Mấy người chơi khác cũng lục tục đi vào.
Số 3 nhìn Nguyên Dục Tuyết một hồi, khoanh tay đứng tựa vào tường, lạnh mặt không nói gì.
Trong 5 người ở đây, người đáng tin nhất lại là Ông Chú, bắt đầu kiểm tra nữ quỷ đã bị trói.
Ông Chú không sợ, trực tiếp dùng tay xách nữ quỷ lên, thấy khuôn mặt đáng sợ kia còn hơi ngẩn ra, sau đó nhìn những người khác hỏi thăm: "Cô ấy chính là lệ quỷ do nữ sinh viên kia hóa thành sau khi chết?"
Số 3 lạnh lùng đáp: "Ờ."
"Chỉ cần giết cô ta, nhiệm vụ sẽ kết thúc."
Câu này không có bất cứ hàm ý nào, y chỉ đang trần thuật phương án giải quyết đơn giản nhất.
Tính ra đây quả thật là nhiệm vụ dễ nhất họ từng làm, chỉ cần giết nữ quỷ này là mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Nữ quỷ xuất hiện ngay đêm đầu tiên, mà có lẽ là vì mới chết, nên dù oán khí rất nặng nhưng lại không khó đối phó. Một người bất kì trong số năm người chơi đều có thể dễ dàng xử lý cô.
Thành ra lại khiến nhiệm vụ này dễ tới kì lạ. Trừ việc tên khách họ phải bảo vệ hết sức khiến người ta bất mãn ra thì nhiệm vụ này đơn giản như là tặng không.
Thế thì họ lại hên quá rồi.
Lý Phát Tài đang nhìn nữ quỷ chằm chằm bỗng đỏ mắt.
Hơi thở gã trở nên dồn dập, mặt cũng trướng thành màu gan heo, tim đập kịch liệt tới nỗi người chơi cũng nghe được.
"Đúng... Chính là con ả này." Lý Phát Tài nói: "Giết cô ta, mau giết cô ta đi. Tôi có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này!" Giọng gã run rẩy.
Dường như là ý thức được mình đã hơi quá kích động, Lý Phát Tài điều chỉnh lại, hứa hẹn với người chơi: "Các người cần tôi cho điểm đúng không? Yên tâm, chỉ cần có thể an toàn ra khỏi đây, tôi chắc chắn sẽ cho các người số điểm cao nhất."
Các người chơi lại không phản ứng gì với hứa hẹn của gã.
Bé Năm sờ cằm, nhìn Nguyên Dục Tuyết, sau đó đạp Số 3 một phát, bám vào vai y thì thầm: "Anh mang cái tên Lý Phát Tài này sang phòng khác đi, canh giữ đừng cho gã chạy lung tung."
Số 3: "?"
Y cau mày, không hiểu: "Tại sao..."
"Suỵt." Bé Năm làm vẻ đến là bó tay: "Anh ít phát biểu lại, mở mồm ra là chém chém giết giết... Anh không muốn Nguyên Dục Tuyết ghét mình chứ?"
Số 3: "..."
Mặc dù y rất muốn hỏi "tại sao Nguyên Dục Tuyết lại ghét tôi?", nhưng vì có Nguyên Dục Tuyết ở đây, y có thì thầm nhỏ mấy thì vẫn sẽ bị cậu nghe thấy.
Nhịn vậy.
Số 3: "Ờ."
Sau đó lạnh tanh xách cổ Lý Phát Tài đi.
Lý Phát Tài đời nào chịu, gã muốn tận mắt chứng kiến nữ quỷ hồn phi phách tán mới yên tâm. Nhưng gã không thể chống đối Số 3, bị y lạnh băng nhìn một cái đã mềm hết chân. Dưới sự đàn áp đành cun cút đi tới căn phòng ở cuối hành lang.
Còn khóa cửa lại.
Trong phòng chỉ còn 4 người chơi, và 1 nữ quỷ.
Thật ra vừa rồi, tuy Bé Năm đã cố tình thì thầm, nhưng thính giác của Nguyên Dục Tuyết thật sự quá tốt.
Thế là cậu nghe không sót chữ nào.
Thiếu niên nghi hoặc nhìn Bé Năm, hàng mi đen nhánh chớp chớp: "...?"
Cậu cũng đang thắc mắc.
Tại sao mình sẽ ghét Số 3?
Bé Năm bỗng quay sang nở một nụ cười ngọt ngào với cậu, sau đó tròn mắt ngồi xổm xuống, nghiêm túc thương lượng với nữ quỷ:
"Người chị em, tớ biết cậu rất hận tên Lý Phát Tài kia, cũng muốn giết gã. Nhưng mà nhiệm vụ của tụi tớ lại trái ngược với mục đích của cậu, tụi tớ bắt buộc phải giúp gã."
"Nhưng mà tớ không muốn tụi mình thành kẻ địch."
"Nên mình làm thế này được không..." Bé Năm nghiêm túc nói: "Tụi tớ tha cho cậu. Cậu từ bỏ giết gã, hứa là sẽ vĩnh viễn không gặp gã nữa."
Cô đang thử chui lỗ hổng.
Khách Sạn Tránh Tai Ương có mục đích là "tránh tai ương", chỉ cần khách hàng tránh được tai ương là xong.
Để quỷ thề rằng sẽ vĩnh viễn không giết vị khách đó, từ bỏ sát niệm, thì cũng là tránh được tai ương mà đúng không?
Không có quy định nào chỉ ra giết quỷ là cách thức giải quyết duy nhất.
Nữ quỷ không nói gì.
Cô nhắm đôi mắt đã be bét máu thịt, hiển nhiên từ chối trả lời, cũng từ chối phối hợp.
Cô không bao giờ có thể buông bỏ hận thù và sát ý.
"Tất nhiên là." Bé Năm thong thả nói tiếp: "Để bồi thường cho cậu, tớ hứa ---"
"Ngay sau khi nhiệm vụ kết thúc, tớ sẽ tự tay giết gã đó. Để gã chết bằng cách đau đớn nhất." Đáy mắt thiếu nữ hiện lên sự tàn ác.