Vũ Khí Hình Người

Chương 377: Khách Sạn Tránh Tai Ương (52): Ai cho mày cái quyền vênh váo vậy?




Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Im lặng một hồi, cuối cùng cậu vẫn phải gọi: "Giới Chu Diễn."

Con mắt đang nhắm chặt của người đàn ông khẽ cựa quậy, kĩ thuật không tốt lắm. Được cái nhịp thở vẫn đều đều, biểu cảm không có gì lạ, như thể không nghe được tiếng Nguyên Dục Tuyết gọi.

Âm sắc lạnh lẽo của thiếu niên dường như pha trộn thêm cảm xúc khác.

"... Tôi phải xuống lầu."

Mấy hôm nay, Nguyên Dục Tuyết dành phần lớn thời gian ở bên Giới Chu Diễn, xem như thực hiện hứa hẹn lần trước. Nhưng với một lão quái vật đã tịch mịch quá lâu thì hiển nhiên vẫn không đủ.

Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi.

Nguyên Dục Tuyết bị ghì chặt, nếu cậu cố tình vùng ra thì cũng thoát được thôi. Giới Chu Diễn ôm cậu rất chặt, nhưng hắn không bao giờ muốn làm đau cậu, chắc chắn sẽ buông tay.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết chưa từng từ chối Giới Chu Diễn thẳng thừng như vậy.

Cậu nhìn người đàn ông còn đang tiếp tục giả vờ ngủ, đột nhiên giơ tay chạm vào vành tai hắn.

Phần da nhợt nhạt ở đó thế mà nhanh chóng loang ra màu hồng, phản ứng rõ rệt như là nháy mắt sau hắn sẽ bật dậy.

Nhưng Giới Chu Diễn vẫn nhắm chặt mắt.

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, giữ nguyên như vậy một lúc mới thu tay về.

"Phiền cậu đưa tôi xuống một chuyến." Rất lịch sự hỏi: "Có được không?"

"..."

Giới Chu Diễn có thể giả vờ ngủ, nhưng hắn không thể vờ như không thấy yêu cầu của Nguyên Dục Tuyết. Thế là cau mày mở mắt ra, nhìn thiếu niên vài giây rồi buông tay, không tiếp tục dán vào người ta nữa.

... Dán nữa thì sẽ không nhịn được.

"Được." Giới Chu Diễn đáp ngắn gọn, giọng hơi khàn.

Hắn đứng dậy, lười chỉnh vạt áo bị bung ra, lại nghiêng người về phía trước cài cúc áo cho Nguyên Dục Tuyết, sửa sang cho chỉnh tề ngay ngắn.

"Đi nào." Hắn nói.

Hết sức dứt khoát, không ai tin nổi vừa rồi hắn còn giả vờ ngủ. Chẳng qua là lúc này trong con ngươi đen đặc đã cất giấu ác ý cực nồng.

Vị khách thứ 3.

Hắn ghim rồi.

Dám quấy rầy thời gian giữa hắn và Nguyên Dục Tuyết, cướp Nguyên Dục Tuyết khỏi hắn...

Âm báo thang máy vang lên, Giới Chu Diễn không nói gì nắm tay Nguyên Dục Tuyết bước vào. Từ ngày đầu tiên thấy phương pháp đặc biệt Nguyên Dục Tuyết dùng để "xuống lầu", hắn luôn đích thân đưa đón cậu, nhìn thiếu niên bước ra khỏi thang máy rồi mới yên tâm.

Khách Sạn Tránh Tai Ương không cao, thang máy chỉ chạy vài giây đã tới lầu 1.

Hai người nắm tay cho tới khi Nguyên Dục Tuyết ra ngoài... Cậu đi vài bước, quay đầu nhìn Giới Chu Diễn, hắn mới không cam lòng buông tay ra.

Nguyên Dục Tuyết vẫn như bình thường, nhưng ngay trước khi cửa thang máy khép kín, cậu hơi ngoái đầu, nói thời gian cho cuộc gặp mặt lần tới của họ.

Giới Chu Diễn nghe được.

Khuôn mặt phải nói là vô cùng đáng sợ trong mắt người ngoài, giây phút đó có vẻ ngượng nghịu mỉm cười.

Nguyên Dục Tuyết đi được một lúc lâu rồi, thang máy mới lại vận hành.

...

Trong sảnh tiếp khách.

Gã đàn ông chợt cảm nhận được cơn ớn lạnh khó tả, như vừa bị thứ quái vật gì để mắt tới. Nhưng gã ta rùng mình một cái, lại thấy thật mất mặt, cho rằng mấy người xung quanh thấy mình run rẩy còn không biết nói đỡ vài câu, làm gã nhục nhã như vậy. Thế là cơn giận lại xộc lên, lớn tiếng quát: "Cái khách sạn này bị cái chó gì thế hả? Điều hòa bật thấp như thế, cả cái sảnh lạnh chết đi được, ai mà ở nổi? Hả? Tao mà bị cảm lạnh, bị ốm thì chúng mày bồi thường nổi không?"

Nói rồi gã hừ một tiếng liếc nhóm nhân viên bằng nửa con mắt. Sự khinh miệt khiến các người chơi lạnh mặt, thậm chí thấy nực cười.

Thằng cha này lấy đâu ra tự tin vậy?

Có lẽ chính gã cũng không biết, bất kì người nào ở đây cũng có thể một tay giã chết mình.

Kể cả thiếu nữ xinh xắn trông nhỏ bé vô hại nhất ---

"Đứng đực ra đó làm gì?" Gã không chịu thôi, gây sự xong lại tiếp tục làm loạn, bắn như súng máy: "Còn không mau đi tìm quản lý của chúng mày chỉnh nhiệt độ trong sảnh cao lên? Nhân viên ít thì thôi, đứa nào cũng ngu như bò ấy."

Các người chơi: "..."

Ông Chú phải lên tiếng, kiên nhẫn giải thích: "Thưa ngài, khách sạn của chúng tôi không lắp đặt điều hòa ở sảnh."

Gã kia ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này, mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ, sau đó lại tiếp tục quát: "Không có điều hòa thì không biết đi bật máy sưởi lên à? Khách sạn cái kiểu gì mà điều hòa cũng không có hả, nghèo kiết xác như vậy còn mở cửa đòi làm ăn? Tao nói cho chúng mày biết..."

Số 1 đoán chừng quá phiền với cái kiểu hống hách của gã này, bực bội ngoáy tai: "À rồi rồi rồi, chỗ này nghèo kiết luôn á, hay là thôi đừng ở nữa?"

Không ai có ý kiến với đề nghị của Số 1, tất cả đều lạnh mặt nhìn gã.

Thực tế Số 1 đang thử thăm dò quy tắc.

Cái kiểu của thằng cha này đúng là khiến tay ngứa ngáy thật... Nhưng sau khi gã ta vào ở, họ cần có đánh giá của gã để hoàn thành nhiệm vụ, nên thôi thì chịu khó nhịn một chút.

Tuy là nói có thể từ bỏ nhiệm vụ, nhưng khách hàng sau khi chết sẽ thành quỷ. Chưa tính tới phiền phức gã ta mang lại, chỉ riêng cái đánh giá đã là vấn đề lớn rồi, có khi sẽ khiến nhiệm vụ chính của họ thất bại trong gang tấc... Tóm lại là không cam lòng.

Bọn họ ở trong phó bản này là một đội, cùng chung nhiệm vụ, không thể vì một người xúc động mà ảnh hưởng tới tất cả được.

Nếu là do phải ác quỷ phải đối mặt quá mạnh, tình huống khó giải quyết, tỉ lệ sống sót quá thấp, như hồi đầu Số 3 phân tích, họ có thể "chọn nhiệm vụ", từ bỏ khách. Nhưng không thể vì khách hàng... Bị hãm mà quyết định như vậy được, quá ấu trĩ.

Thế nên đến cả Số 3 cục tính nhất ở đây cũng không nói gì, chỉ cau mày.

Hành vi hiện giờ của Số 1 tưởng như là bốc đồng muốn xung đột với khách hàng, nhưng thật ra thanh niên muốn thử xem trước khi nhiệm vụ chính thức bắt đầu, bắt tên này phải trả phòng, đuổi đi thì có tránh được cơ chế trừng phạt của phó bản không... Còn gã ta sống hay chết thì, ai thèm quan tâm?

Nhưng hiển nhiên lỗ hổng này không dễ chui như vậy.

Mặt gã đàn ông trở nên khó coi, thậm chí là vặn vẹo, như thể một giây sau sẽ lại ngoạc mồm ra gào thét rồi vung tay bỏ đi. Nhưng gã ta thế mà lại nghiến răng nhịn xuống.

Gã cười khẩy, móc điếu thuốc ra châm lửa, rít một hơi nhả đầy khói, sau đó tiện tay dụi đầu thuốc vào ghế sô pha, để lại một chấm cháy đen.

"Muốn tao không ở à? Tưởng tao dễ bị lừa thế à, đây là nơi đại sư tính ra cho tao."

Gã phách lối nhìn người chơi, ác ý toét miệng cười: "Đại sư còn nói lũ người ở trong khách sạn đều phải cầu cạnh tao, bảo tao không cần khách sáo..."

Gã đảo mắt quan sát số hiệu treo trước ngực từng người, cười gằn: "Đã đéo có bản lĩnh gì, không biết phục vụ thì thôi, còn chảnh chó gớm."

Các người chơi: "..."

Số 1 thầm nghĩ, đại sư nào mà thất đức vậy.

Chẳng trách thằng cha này lại hống hách như vậy.

Sắc mặt ai nấy đều sa sầm.

Thực tế thì "đại sư" nói không sai, đúng là người chơi cần khách hàng. Nhưng quan hệ của đôi bên là cùng nhau có lợi, đây là lần đầu bọn họ gặp đối tượng nhiệm vụ... Đáng ghét như vậy.

Từ Vương Kiện cho tới Từ Oánh, lúc tới đây bọn họ đều rất chật vật.

Cả hai bị quỷ dọa cho tâm lý bất ổn, ngày đêm bị tra tấn, Khách Sạn Tránh Tai Ương là hi vọng cuối cùng của họ.

Cho nên thái độ của họ với người chơi trong khách sạn, tuy không đến mức là tôn kính bảo gì nghe nấy, nhưng cũng khá thân thiện. Nhất là sau khi biết năng lực những "nhân viên" này ẩn giấu, Từ Oánh lẫn Vương Kiện đều đặt hết lòng tin vào họ, đồng thời phối hợp với người chơi. Đến cả Từ Oánh có chút xích mích với bọn họ thì sau khi hòa giải cũng cực kì nghe lời.

Nhưng vị khách thứ ba này hoàn toàn khác hai người trước.

Gã ta rõ ràng chưa bị quỷ làm gì.

Tinh thần dồi dào, hiển nhiên hàng đêm yên giấc, trên người cũng không có vết thương. Nếu không phải giữa mày gã có một vệt khí màu đen thì còn tưởng là người bình thường vào nhầm chỗ.

Đã thế tính cách người này còn chẳng ra gì, càng khó giải quyết.

... Chưa gặp ác quỷ đã phải nhức đầu với tính cách của đối tượng nhiệm vụ, đúng là lần đầu thấy.

Trong lúc gã bực tức quát mắng "sao thằng nhân viên cuối cùng kia còn chưa tới", Nguyên Dục Tuyết thong thả bước vào sảnh.

Những người khác nhìn về phía cậu, nhìn từng sải bước ung dung của cậu, ánh mắt rất chăm chú. Số 1 và Bé Năm còn vô thức nở nụ cười.

Không ai để ý đến gã đàn ông.

Tự gã thấy bầu không khí bỗng dưng khác lạ nên ngoảnh đầu lại, nhìn thấy thiếu niên tóc đen da trắng kia.

Nguyên Dục Tuyết đeo mặt nạ nên không còn vẻ đẹp khuynh thành, nhưng khí chất của cậu không hề kém, khiến ngũ quan trông hết mực tầm thường kia cũng trở nên hút hồn khó có thể dời mắt.

Cụm từ đầu tiên hiện lên trong lòng gã đàn ông là hai chữ "xinh đẹp".

Gã cũng thấy cậu rất "đẹp".

Nhưng dịch tầm mắt xuống dưới, gã lại thấy đàn ông con trai mà đẹp như vậy thì chẳng ra cái gì, thế là bực bội mắng một câu "thằng ẻo lả".

Đầu nghĩ vậy, miệng cũng buột ra.

"Ê ẻo lả." Gã nói: "Mày cũng chảnh quá nhỉ, người ta ở đây phục vụ tao, có mình mày phải mời ba lần bốn lượt mới tới. Ai cho mày cái quyền vênh váo vậy?"

Nguyên Dục Tuyết bình thản nhìn gã, không có cảm xúc gì.

Lửa giận của những người khác lại nháy mắt bùng nổ.