372. Khách Sạn Tránh Tai Ương (47): Cậu đang tìm thông tin của những người kia... Có phải không?
Edit: Ry
Từ Oánh đỏ mặt, nhưng không từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn một ít đồ khách sạn cung cấp cho chắc bụng.
Hương vị cũng không tệ lắm.
Chị cứ nghĩ rằng mình không đói, nhưng có lẽ là những ngày qua không ăn mấy, lại tiêu hao nhiều năng lượng, cuối cùng lại ăn tương đối nhiều.
Bát đĩa chồng lên phải cao bằng một cẳng tay.
Dưới cái nhìn bình thản nhưng chăm chú của Nguyên Dục Tuyết, Từ Oánh không khỏi xấu hổ.
Bữa trưa kết thúc, chị mới tiếp tục hỏi việc hôm qua họ đã bàn.
Đây là việc Nguyên Dục Tuyết nhờ chị.
Họ cần một cái laptop.
Thiết bị ở Khách Sạn Tránh Tai Ương khá cao cấp, nhưng lại không có một cái máy tính nào tiện cho Nguyên Dục Tuyết sử dụng. Các người chơi lại bị quy tắc hạn chế, không thể rời khỏi khách sạn. Từ Oánh chưa xử lý thủ tục trả phòng nên cũng không thể ra ngoài, tỉ lệ gặp nguy hiểm quá cao.
Nên phương pháp giải quyết là mượn cái điện thoại mà Tiểu Tây lén mang theo để có thể kết nối với Từ Oánh, dùng nó để liên lạc với bạn của Từ Oánh, nhờ người ta mang tới một cái laptop mới.
Dù sao Từ Oánh cũng là dân trong ngành truyền thông, quan hệ rất rộng. Bên thành phố này chị cũng có một hai người bạn tốt.
Người kia thắc mắc sao Từ Oánh không tự ra ngoài mua, hoặc là đặt một cái trên mạng để người ta giao tới cũng được. Nhưng Từ Oánh đã nói mình đang bệnh, ở trong khách sạn không tiện ra ngoài, người nọ cũng dứt khoát giúp một tay, còn cài đặt đầy đủ rồi mới mang tới.
Từ Oánh sợ làm liên lụy tới bạn mình nên đứng canh ở cổng khách sạn.
Từ đằng xa, thông qua mặt kính, thấy bạn mình xuống xe đi sang bên này, chị vội vàng lên tiếng chào, ra hiệu cho cô đi sang phía bên cửa tự động, đưa máy tính cho chị là được, không cần vào trong, thậm chí còn cố ý đứng chặn.
Người nọ không hiểu đầu đuôi thế nào, buồn cười trêu ghẹo: "Sao? Không cả mời người ta vào trong uống chén nước à, tôi lại thành công cụ mất rồi."
Từ Oánh nói: "Lần sau nhất định sẽ mời bà đi ăn mà. Mau về đi, bên chỗ tôi thật sự không tiện."
Tuy cái khách sạn này có chức năng là tránh tai ương, nhưng thực tế thì phải xúi quẩy lắm mới phải vào đây. Từ Oánh sợ làm ảnh hưởng số mệnh của bạn mình nên mới sốt sắng giục người ta về.
Cô bạn kia rất khó hiểu: "Mà kể cũng lạ, lúc bà nhắn địa chỉ cho tôi ấy, tôi còn kiểu ủa ở đây có khách sạn à. Tôi ở thành phố A mấy năm nay chưa từng nghe tới khách sạn nào tên như vậy luôn. Không ngờ tìm được thật, mà còn là một khách sạn hạng sang nữa chứ... Không biết dịch vụ thế nào, nếu tốt thì để sau này bạn tôi sang đây chơi tôi đặt phòng ở chỗ này."
Từ Oánh toát mồ hôi: "Ôi đừng làm thế, phục vụ chỗ này không tốt, về sau bà tuyệt đối đừng có tới đây."
Tiếp tân lẳng lặng nhìn sang: "..."
Từ Oánh càng nói, cô bạn kia lại càng thấy quái.
Với cả đi xa như vậy, cô vốn định ngủ lại một tối.
"Vậy để tôi vào xem..."
Nhưng cô gái kia mới nhấc chân lên định bước vào, lại bị Nguyên Dục Tuyết ở đằng xa nhìn một cái.
"..."
Cô giật bắn mình, đột nhiên cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, linh cảm có nguy hiểm đang tới, khiến cô thấy không khỏe lắm.
Cô không khỏi sợ hãi nhìn cửa khách sạn này, rụt chân về, không muốn vào nữa, miệng còn lẩm bẩm: "Xem ra là phong thủy không tốt lắm, có ổn thật không vậy... Từ Oánh, hay là bà đổi khách sạn đi? Không thì qua chỗ tôi ở tạm mấy hôm cũng được?"
Từ Oánh nghe mà xấu hổ.
Chị lấy cớ đã giao tiền phòng rồi, ngu mới không ở, cứng rắn đuổi bạn mình về.
Cuối cùng cũng có laptop, bên trong còn cắm sẵn sim hòa mạng mà chị nhờ bạn mua. Từ Oánh vừa cầm máy lập tức chuyển tay giao cho Nguyên Dục Tuyết.
Bọn họ tìm một căn phòng trống làm nơi chuẩn bị, những người chơi khác đứng cạnh xem.
Từ Oánh lo lắng nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết mở laptop ra, kết nối ý thức và kho dữ liệu của mình với mạng lưới của thế giới này, xác nhận lại trình độ khoa học kĩ thuật.
Bối cảnh thời đại của mỗi phó bản đều khác nhau.
Với các người chơi khác thì trình độ khoa học kĩ thuật thường là "hiện đại", không khác mấy với thế giới gốc của họ, nên làm quen cũng nhanh.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có bối cảnh tương lai vũ trụ, những lúc như vậy có thiệt cũng phải chịu.
Chính ra thế giới cổ đại lại cực kì hiếm, "cổ" lắm thì cũng là thời kì cận đại.
Với Nguyên Dục Tuyết lại khác.
Thời đại văn minh vũ trụ, so sánh với thế giới gốc của cậu cũng chỉ là một nền văn minh vừa mới cất bước phát triển.
Còn nền văn minh hiện đại thân thuộc của các người chơi, trong mắt cậu lại là... Nền văn minh từ thời viễn cổ. Cậu chỉ có thể chậm rãi thu thập tư liệu để làm quen.
Nhất là ở khoản công nghệ thông tin.
Nếu không phải thời gian có hạn, lấy một ít linh kiện và vật liệu đặc biệt trong cơ thể cậu ra, Nguyên Dục Tuyết có thể tự chế một cái EP* có hàm lượng khoa học kĩ thuật vượt xa thời đại này.
*Viết tắt của end-point, thiết bị đầu cuối, cái "quang não" mọi người hay thấy trong truyện bối cảnh tương lai đó.
Nhưng giờ không có thời gian.
Mặc dù dùng máy Từ Oánh nhờ người mang tới để tạo thuật toán, nhưng số liệu công nghệ thông tin Nguyên Dục Tuyết sử dụng rõ ràng không phải thứ tồn tại ở thời đại này.
Cậu tự kết nối chức năng tra tìm thông tin của mình vào kho dữ liệu trên internet, ngầm tiến hành phân tích, không một ai phát hiện ra.
Họ chỉ thấy những ngón tay mảnh dẻ không ngừng nhảy múa trên bàn phím, như là chú bướm vỗ cánh bay, từng tư thế từng cử động đều rất đẹp. Cả đám không khỏi dán mắt vào tay thiếu niên, cảm giác chúng như đang bay, thậm chí cổ tay áo còn hơi trượt xuống, để lộ phần da nhợt nhạt bên dưới.
"..."
Chỉ vài giây như thế, nội dung trên màn hình đã biến thành kho số liệu họ nhìn mà hoa cả mắt ---
Số 3 cau mày.
Trước khi vào thế giới sinh tồn này, y là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu về ngành công nghệ thông tin.
Nhưng đến cả y cũng không hiểu lắm những gì Nguyên Dục Tuyết đang làm... Chỉ có thể miễn cưỡng đoán là Nguyên Dục Tuyết tới từ thời đại tương lai sau mình rất nhiều năm, mà trong những năm đó, khoa học máy tính đã phát triển thần tốc.
Tuy nhiên y vẫn nhìn ra được một ít manh mối.
Một lúc lâu sau, Số 3 ngập ngừng lên tiếng: "... Cậu đang tìm kiếm thông tin của những người kia, có phải không?"