Vũ Khí Hình Người

Chương 362: Khách Sạn Tránh Tai Ương (37): Nhưng nó không muốn giết chúng ta.




Edit: Ry

Đối tượng bị giết trở thành cậu.

Chỉ là Nguyên Dục Tuyết không có cảm giác gì.

Cậu không biết đau, mà giờ vấn đề cũng không phải là có đau hay không, đúng hơn là cậu "vô cảm". Cái này giống như là xem một bộ phim thực tế ảo, mà cậu thì đang dùng cách thức sát nhập với nhân vật để quan sát toàn bộ quá trình.

Nhịp thở của thiếu niên vẫn luôn nhẹ nhàng, thậm chí còn hơi nghiêng đầu tự hỏi.

Căn phòng trống trải, tường giấy dán các loại tờ báo, ghế sô pha cũ kĩ. Ngoài ra còn có một cái cửa sổ sát đất rộng lớn, ánh nắng từ bên ngoài tràn vào. Thời tiết rất đẹp, cậu thấy được cả khung cảnh bên ngoài với bãi cát trắng sáng dưới nắng, hải dương xa xa, gió thổi tới cũng mang theo mùi tanh đặc trưng của biển.

Còn có một chi tiết rất đặc biệt, đó là trên ngọn đèn đường cách đó không xa có gắn một cái camera.

Quan sát hoàn cảnh xung quanh, Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng xác nhận ---

Đây là nơi mà Từ Oánh nhìn thấy trên trang web.

Là hiện trường vụ án.

Tức là giờ cậu sẽ phải trải nghiệm quá trình nạn nhân bị hung thủ giết hại.

Đôi mắt Nguyên Dục Tuyết khẽ chuyển động, thấy rõ mặt "hung thủ".

Hắn trông dữ tợn đáng sợ, ngũ quan vặn vẹo như loài quái vật nào đó, không giống con người, cực kì phù hợp với nhận thức của nhân loại về hung thủ, về quỷ quái.

Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc đánh giá ngoại hình của hắn, bắt đầu suy tư... Làm vậy cũng có giết được cậu đâu, ý nghĩa của việc này là gì?

Một bên khác, các người chơi cũng đang trải qua chuyện tương tự.

Chính xác hơn là chỉ có Số 3 và Bé Năm được trải nghiệm.

Mặc dù không tạo thành tổn thương cho cơ thể, nhưng bị kéo vào trong đoạn kí ức tái hiện này, rồi bị ép phải trải nghiệm những chuyện... Có thể nói là nhục nhã, cả hai đều tương đối tức giận.

Bàn tay bị trói ngược ra sau hung hăng gồng lên, gân xanh uốn lượn, chỉ muốn đánh chết gã đàn ông trước mặt mình ngay.

Nhưng họ không cảm thấy đau, nên cũng khó mà trả giá để hành động, chỉ có thể uất nghẹn nhìn tất cả xảy ra trên người mình. Sau khi kết thúc, cảnh tượng xung quanh mới dần vỡ vụn, biến mất.

"..."

Họ một lần nữa trở lại phòng trong khách sạn.

Bên người là đồng đội.

Ông Chú ngơ ngác nhìn quanh, nháy mắt sau đã tỉnh táo lại, lập tức giơ tay tạo ra một cái vòng bảo vệ cực lớn. Lồng bảo vệ nhận xung kích, bên ngoài cái lồng trong suốt xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn. Nó dán lên chiếc lồng, chất lỏng không rõ là gì nhơn nhớt chảy xuống.

Ngũ quan nó bị đè ép thành hình dạng hết sức dị hợm, nhưng các người chơi vẫn nhận ra ---

Con quỷ này chính là con đã "giết" Từ Oánh trước mặt họ.

Quá đáng hơn, nó chính là con đã "giết" bọn họ.

Sát ý lập tức bùng nổ.

Trong cơn giận mãnh liệt, Bé Năm hơi nhìn sang phía bên, chợt phát hiện Từ Oánh ở trong góc ---

Chị cứng đờ tựa vào giá sách, mặt mày trắng bệch, trên mặt còn có vệt nước chưa khô. Hàng mày cau chặt thể hiện sự đau đớn, có vẻ như đang bị tra tấn tinh thần, chưa rõ sống chết. Bé Năm ngạc nhiên, vội lẩm bẩm mật hiệu. Ông Chú và Số 3 là đồng đội lâu năm với cô, ba giây sau, Ông Chú bỗng thu hồi lồng phòng họ, mà Số 3 cũng xông tới. Không trung vang lên một tiếng "rắc" như là tiếng xương bị bẻ gãy, đảo mắt lại, con quỷ kia đã bị Số 3 bóp cổ đè xuống đất.

Nó đang giãy giụa, đang công kích.

Nhưng lòng bàn tay vặn ngược còn chưa kịp chạm vào vạt áo Số 3 đã bắn ra như bị điện giật, co quắp. Nó có vẻ muốn tránh xa Số 3, nhưng dù mắt đã trợn ngược chỉ còn lòng trắng, mặt mày cũng dữ tợn hơn, nhưng nó vẫn không thể thoát khỏi bàn tay như gông xiềng đang bóp cổ mình. Ánh mắt Số 3 trở nên lạnh lẽo, sát ý bén nhọn, tay cũng siết chặt. Cơ thể con quỷ càng lún xuống sàn, phần cổ bị bóp vang lên những tiếng ăn mòn "xèo xèo", công kích của nó yếu dần.

Cùng lúc đó, Bé Năm đã chạy tới chỗ Từ Oánh.

Cô vươn tay bắt mạch cho chị, phát hiện mạch vẫn còn thì thở ra một hơi, vác người lên lưng rồi mang về địa điểm an toàn. Không biết nhấn vào chỗ nào, Từ Oánh thế mà mở mắt, nhưng vẫn chưa tỉnh lắm, đang còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hai mắt chị đẫm nước, nhập nhèm, rên rỉ như vẫn còn đang trong cơn ác mộng: "Không, đừng, đừng..."

"Không sao rồi." Bé Năm nhỏ nhẹ an ủi.

Từ Oánh đau đớn nhíu mày, tay chân cũng run rẩy.

Đúng là mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Mặt Số 3 như đông thành đá, y định kết liễu con quỷ không có sức chiến đấu trước mặt này, cổ tay lại bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.

Bàn tay nắm cổ tay hắn có những ngón tay đẹp như được điêu khắc từ ngọc. Lòng bàn tay mát lạnh và mềm mại, nắm vào có cảm giác rất thoải mái dễ chịu. Số 3 hơi có bệnh sạch sẽ cũng không thấy phản cảm... Thậm chí còn thấy cái tay nọ quá mảnh dẻ quá quý giá, nên dù cậu không dùng lực nắm, y có thể dễ dàng giật ra, Số 3 lại sợ ngộ thương cậu. Y cứng người, sau đó lạnh lùng ngẩng lên nhìn thiếu niên.

"Nguyên Dục Tuyết." Số 3 lạnh như băng gọi tên cậu, không nói gì thêm, dùng ánh mắt ám chỉ: Cậu nắm tay tôi làm gì?

"Anh muốn giết nó à?" Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu hỏi.

Vấn đề này hỏi vào lúc này, quả thật là... Dư thừa.

Nhưng Số 3 lại không cục tính như mọi khi, y quay đi không nhìn Nguyên Dục Tuyết. Mắt chớp chớp mấy lần, hiếm hoi kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên rồi. Không giết nó thì nó sẽ giết chúng ta. Vừa rồi... Tôi bị rơi vào ảo ảnh của nó, nó chính là con quỷ đã giết người ở biệt thự, sau đó đuổi giết Từ Oánh."

Chỉ cần giết nó, mọi thứ sẽ được giải quyết.

Bé Năm ở bên cạnh trố mắt nhìn.

Trong đầu nghĩ: Má ơi ông nội đầu gỗ này từ khi nào kiên nhẫn quá vậy, mình mà hỏi câu đó đảm bảo ổng sẽ cười khẩy rồi kệ con mẹ mình. Chắc được hôm nào tốt tính thì hỏi thăm một câu "đầu óc không có vấn đề gì chứ", giờ lại bẹo hình bẹo dạng gớm, ai không biết còn tưởng ông tốt tính lắm.

Nguyên Dục Tuyết được Số 3 cho "đãi ngộ đặc biệt" lại cũng là một nhóc đầu gỗ.

Cậu không buông tay, chuyển sang nhìn con quỷ xấu xí đến đau mắt kia.

Bình thản nói: "Nhưng mà, nó đâu có muốn giết chúng ta."