Edit: Ry
Lần này lại thuận lợi ngoài dự đoán.
Có thể là vì họ đã nhận được mệnh lệnh của Từ Oánh, có điều kiện tiền đề là "cung cấp dịch vụ phòng", không bị tính là vi phạm quy định, thành ra trên đường không gặp trở ngại gì, tới còn nhanh hơn mọi khi.
Nguyên Dục Tuyết cũng vậy.
Nhưng khi các người chơi chạy tới phòng Từ Oánh, ai cũng sững sờ, vì hàng phòng thủ đầu tiên giúp bảo vệ những vị khách - cửa phòng, thế mà đã mở toang.
"..."
Cánh cửa lẻ loi mở rộng, ánh đèn ngoài hành lang cũng hắt vào, kéo dài vô tận, như là bóng của con quái vật dữ tợn, khiến tất cả không khỏi im lặng.
Dù cửa đã mở, họ lại không nghe được bất cứ âm thanh nào từ trong phòng, đầu lập tức hiện lên rất nhiều tưởng tượng không tốt.
Chẳng lẽ...
Nguyên Dục Tuyết không hề do dự chạy vào trong.
Cùng lúc đó, cảnh tượng trước mắt cậu nhanh chóng thay đổi. Khoảnh khắc đặt chân vào phòng, Nguyên Dục Tuyết đã tiến vào một không gian khác.
Loại chuyển đổi này có thể những người khác không nhận ra, nhưng với một người máy có xúc giác vô cùng nhạy bén như Nguyên Dục Tuyết thì quả thực là thấy rõ từng chi tiết khác biệt.
Người chơi đằng sau cậu đã biến mất.
Nguyên Dục Tuyết dừng bước, tay đặt lên thắt lưng, ngón tay gập lại, thanh đao sáng như tuyết lập tức xuất hiện. Phá Hồng Mông được cậu nắm chặt trong tay.
Nơi này có bố cục không khác gì phòng khách sạn bình thường, nhưng cậu có thể thấy những điểm khác nhau.
Mà căn phòng này còn mang tới một cảm giác quen thuộc kì lạ... Giống đêm đầu tiên họ ở Khách Sạn Tránh Tai Ương, lúc ra khỏi kí túc xá đã bước vào một căn phòng hoàn mỹ phục chế kí túc xá của chính họ.
Có điều không gian trước mặt Nguyên Dục Tuyết lớn hơn bản gốc một chút.
Cậu không hành động ngay, sau đó bỗng nghe được tiếng kêu đau đớn tới từ phòng ngủ.
Phòng ngủ nằm ở mé trong, cửa phòng khép hờ, âm thanh truyền ra từ đó. Tiếng người phụ nữ không ngừng nức nở la hét, âm điệu bén nhọn lệch tông, nhưng vẫn dễ dàng nghe ra được là giọng ai.
Nguyên Dục Tuyết không hề nhúc nhích.
Cùng thời khắc đó, những người chơi tới sau cậu một bước cũng bị kéo vào không gian.
Trực giác của họ cũng nhạy bén, không phải là không cảm giác được sự bất thường của căn phòng này, nhưng chỉ nháy mắt sau đã bị tiếng kêu thảm thiết kia thu hút sự chú ý. Họ không kịp để ý tại sao đồng đội lại biến mất, cẩn thận đi về phía phòng ngủ có tiếng hét.
Đập vào mắt họ là một màn máu me cực kì rùng rợn.
Từ Oánh bị trói chặt trên ghế, đang liều mạng giãy giụa, trên mặt ướt đẫm không biết là mồ hôi hay nước mắt, trông chật vật vô cùng, kiểu như một giây sau sẽ hoàn toàn phát điên.
Mà trước mặt chị là một con quái vật đáng sợ với tứ chi vặn vẹo thành các góc độ kì quái.
Cánh tay và chân nó gần như bị bẻ ngược về sau, gót chân chĩa về phía trước, lòng bàn tay hướng ra ngoài. Phần cổ cũng vặn vẹo tới độ khiến người ta phải hoài nghi... Tại sao nó cứ cố duy trì dạng người làm gì, sao không để đầu rơi xuống luôn?
Lúc này trên tay quái vật cầm một cái cưa, cực kì thong thả cưa ngón tay của Từ Oánh.
Rất chậm chạp, rất ung dung, lại không phải vết thương trí mạng. Nhưng trơ mắt nhìn ngón tay của mình từng chút bị cưa đứt rồi rơi xuống, quả thực kích thích nặng nề thần kinh của người phụ nữ.
Mắt chị lồi ra, lòng bàn tay đẫm máu, bắt đầu dùng hết sức lực hét lên.
Trong trạng thái gần như điên cuồng này, chị cũng thấy các người chơi đang đứng ở cửa, thế là xen giữa tiếng hét còn có những lời mơ hồ.
"Cứu tôi ---"
Mắt chị trợn trừng nhìn họ như thể sắp chảy máu, miệng nghẹn ngào rên rỉ: "Mau cứu tôi ---"
Nếu là bình thường thì lúc này các người chơi đã xông lên cứu người rồi. Nhưng không gian xung quanh mang lại cảm giác quá kì lạ, khiến họ hoài nghi và do dự, tạm thời đứng im tại chỗ.
Nói thẳng ra sẽ có vẻ bạc bẽo vô tình, nhưng Từ Oánh lúc này, dù ngón tay bị cưa đứt, tính mạng lại coi như là an toàn, nhiệm vụ của họ chưa tới mức thất bại, tạm thời vẫn còn thời gian để đắn đo, còn thời gian cho sai phạm.
Mà con quỷ kia cũng kì lạ, nó không màng tới người chơi đã xâm nhập, chỉ tập trung tra tấn Từ Oánh ---
Nó tỉ mẩn cưa đứt hết ngón tay của Từ Oánh, sau đó ném cái cưa nhỏ đi, đổi sang một con dao dài ngang cánh tay.
Con dao sắc bén ánh lên, vừa nhìn đã biết nó là loại dao chuyên dùng để lọc thịt róc xương.
Con quỷ không hề vội vã dùng con dao này tạo thành vết thương trí mạng cho Từ Oánh, mà nhẹ nhàng khua khoắng trên mái tóc đen nhánh của chị.
Cách một khoảng, từ xoáy tóc, trôi chảy trượt xuống tới cổ, rồi ngực, bụng dưới, đi tới tận gót chân. Chỉ quơ quơ như vậy không gây tổn thương gì hết... Thật quái dị, không ai có thể hiểu được.
Nhưng các người chơi đang đứng quan sát lập tức căng thẳng, vì họ nhận ra con quỷ này muốn làm gì. Trải nghiệm với đủ loại phó bản ma quỷ, chứng kiến vô số thủ đoạn giết người tàn nhẫn nên họ có thể nhìn ra. Nó đang đo đạc da của Từ Oánh, từ đỉnh đầu tới các bộ phận rồi xuống chân, chỉ cần cắt theo con đường nó vừa vẽ là có thể hoàn chỉnh rạch ra một cái khe trên da thịt con người.
Nói cách khác... Nó muốn phân thây Từ Oánh khi chị còn sống.
Trước đó thấy Từ Oánh bị thương họ không ra tay ngay là vì khi ấy chị không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi con dao đó chuẩn bị rơi xuống, vẫn có hai người chơi không nhịn được xông lên.
Trong hai không gian cách xa nhau, Ông Chú và Số 1 cùng lao tới.
Ông Chú giơ đạo cụ lên, khởi động nó cắn nuốt con quỷ, tranh thủ lấy 8 giây vô địch. Sau đó nhanh chóng quay sang Từ Oánh, dùng cái cưa dưới đất cắt dây trói cho chị, rồi cõng người phụ nữ lên chạy ra ngoài, còn dán thêm một lá bùa ngoài cửa phòng ngủ.
Bên phía Số 1 thì thô bạo hơn chút. Gã sút thẳng một cú vào đầu con quỷ, dùng kĩ thuật cực kì tinh vi móc ngược nó xuống đất, đồng thời tay khum lại thành vuốt, cứng rắn như kim loại, cứ thế đâm thủng đầu con quỷ.
Gã rút ngón tay ra, trên đó dường như dính thứ gì màu đỏ, lại có vật chất màu xám, sau đó tiếp tục cắm thẳng vào mặt sàn.
Số 1 cảm nhận được động tĩnh của người phụ nữ nhỏ dần thì vội ngẩng lên nhìn Từ Oánh. Gã mở to mắt, sốt ruột hỏi: "Chị không sao chứ?"
Cả quá trình Số 3 hết sức lạnh lùng. Từ lúc bước vào phòng cho tới khi đặt chân tới phòng ngủ, bất chấp cảnh tượng rùng rợn như vậy, y cũng chỉ giơ tay lên đẩy kính một cái.
Sau đó là khoanh tay đứng tựa vào cửa, ánh mắt vô cảm đến mức phải hoài nghi y không có tình người.
Dù Từ Oánh có kêu la thảm thiết như thế nào, y cũng không hề nhìn vào mắt chị, như thể một vị khán giả đứng ngoài cuộc.
Bé Năm thì diễn vẻ do dự ngập ngừng như muốn xông vào cứu người, nhưng nếu để ý sẽ thấy cô gái vẫn luôn đứng tại chỗ, chứng minh đầy đủ câu nói "tôi chỉ ngọt miệng thế thôi chứ trong lòng làm gì có chị".
Khi Từ Oánh bị trói trên ghế sắp bị quỷ giết chết, cô thậm chí còn lộ vẻ đau xót sợ hãi vô cùng, đứng tại chỗ gục đầu, chảy hai giọt nước mắt cá sấu, yếu ớt kêu: "Đừng làm vậy mà, mau dừng lại đi..."
Nói thì hay, nhưng hoàn toàn không hề nhúc nhích.
Cho đến khi người phụ nữ trên ghế biến thành một cái xác đẫm máu đã bị lột da, vẻ đau thương thút thít của Bé Năm với thong thả ngừng lại.
Mặt khô ráo.
Cô ngẩng lên, hờ hững nhìn cái xác trước mặt, sau đó nhìn sang con quỷ có hình dạng dị hợm, mặt đượm buồn: "Ôi, sao lại chết rồi..."
Giọng nói tràn đầy sự tiếc nuối.
"Vậy tiếp theo mày sẽ phải làm gì đây?"
Trên môi thiếu nữ chợt hiện ý cười, khiến người ta phải rùng mình.
...
Bên phía Nguyên Dục Tuyết.
Mặc dù cậu là người đầu tiên tiến vào không gian dị dạng này, nhưng lại là người có phản ứng chậm nhất.
Ban đầu khi nghe được tiếng khóc của Từ Oánh, cậu chỉ đứng ở gần cửa không nhúc nhích. Qua khoảng chừng nửa phút, người phụ nữ bên trong tiếp tục la hét, chửi mắng, tiếng khóc ngày càng lạc điệu đáng sợ, Nguyên Dục Tuyết mới chầm chậm bước vào phòng ngủ.
Hàng mi rủ xuống, dáng vẻ ngoan hiền mềm mại.
... Nhưng trong hoàn cảnh này thì lại thể hiện một sự tỉnh táo tới đáng sợ.
Cậu bước vào phòng, lúc này con quỷ đang tiến hành khâu lột da, máu thịt be bét, một lớp biểu bì mỏng dần bị xé xuống từ cơ thể Từ Oánh. Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn không nhìn được mấy giây đã giơ Phá Hồng Mông lên ---
Rất dứt khoát, một đao chém cả Từ Oánh lẫn con quỷ thành hai nửa.
Không gian có dao động nhỏ.
Thiếu niên giương mắt lên, điệu bộ nguy hiểm lại hút hồn ---
Cậu lẩm bẩm.
"Vẫn chưa đủ à"?
Hiển nhiên là chưa đủ.
Vì nháy mắt sau, Nguyên Dục Tuyết cảm giác mình bị trói vào ghế.
Cậu quan sát vụ giết người tra tấn dã man này, bằng góc nhìn của nạn nhân.
__________________________
Tin vui là tui edit xong phó bản 6 rùi mọi người, nên từ giờ sẽ có 3 chương mỗi ngày cho tới khi hết phó bản.
Tin buồn là vì tui đang hứng edit bộ này, hiếm lắm mới có hứng, nên mấy bộ khác sẽ ra chương chậm hơn, điển hình là tuần này không có chương bộ khác vì tui mải chạy vũ khí =)))))))))))))))))