Edit: Ry
Nó chặn trước mặt Từ Oánh, lao vào đánh với gã kia.
Quỷ quái đánh nhau thường sẽ dã man hơn cả người đánh nhau. Từ Oánh quay đi rồi mà vẫn ngửi được mùi máu tươi nồng, khóe mắt còn thoáng thấy màu đỏ tươi bắn tứ tung, thậm chí có một ít còn bắn xuống mặt, xuống đùi chị.
Từ Oánh cố nén tiếng hét sắp ra khỏi miệng, lẳng lặng lùi vào trong phòng.
Ở bên kia, gã đàn ông hung tợn thọc tay xuyên thủng cơ thể con quỷ, nở nụ cười khiến người ta phải rùng mình. Gã lôi hết toàn bộ nội tạng trong người nó ra, dòng máu tanh hôi không ngừng tuôn trào, chảy xuống mắt cá chân. Sau đó gã tiếp tục bẻ vặn con quỷ thành các loại hình dạng kì quái như thể đang gấp một bộ quần áo.
Nó cũng không chịu yếu thế. Tay bấu chặt vào gáy gã, cái đầu như sắp gãy khỏi cổ kia cũng xoay một góc độ kinh người, vươn dài ra, hung tợn cắn vào lưng gã, khiến cơ thể gã thủng một cái lỗ to. Nó dùng chiếc lưỡi đỏ tươi của mình móc ra máu thịt và nội tạng bên trong.
Một bên là tên hung thủ dùng cách thức tàn nhẫn nhất gấp quỷ thành đủ dạng hình thái, còn thoải mái vắt nó lên người mình, "mặc" nó như một cái áo khoác bình thường. Bên còn lại là con quỷ dù bộ dạng có thê thảm tới mức nào cũng nhất quyết phải gặm cho bằng được một khối thịt trên người kẻ thủ ác.
Nhưng cách thức công kích này dễ dàng phân ra mạnh yếu.
Ban đầu hai con quỷ đánh nhau không hề phát ra âm thanh, nhưng sau những lần va chạm và xé rách, Từ Oánh nghe được tiếng cười của gã kia. Âm thanh bén nhọn nhớp nhúa như là động vật nhuyễn thể bò lên người chị, khiến Từ Oánh nổi hết cả da gà, cực kì khó chịu. Dần dà, tiếng cười "khà khà" đó lại càng lớn, càng gần, như thể đang dán sát bên tai chị.
Từ Oánh vội quay đầu lại.
Bên cạnh chị không có con quỷ đáng sợ nào, nhưng con ngươi người phụ nữ vẫn vô thức nở to, vì chị nhìn thấy ---
Con quỷ bảo vệ chị đang bị phá giải. Dùng từ đúng hơn là "phân thây".
Quỷ chắc là sẽ không chết dễ dàng vậy đâu, Từ Oánh nghĩ.
Nhưng chị lại nhớ đến trước khi trở thành quỷ, nó đã chết như thế nào ---
Dù thành lệ quỷ thật, nhưng nó thật sự có thể giết được con quỷ đã giết nó ư?
Gã đàn ông đã giết nó một lần, vậy thì... Tại sao không thể giết nó lần thứ hai?
Thực tế Từ Oánh vẫn luôn mơ hồ ý thức được, dù con quỷ nói sẽ bảo vệ chị, nhưng e là nó cũng không thể ngăn cản gã đàn ông này. Nếu nó có thể tiêu diệt hung thủ, hận thù sâu như vậy thì chắc hẳn đã tìm tới cửa từ lâu rồi, chứ không phải là lặp đi lặp lại nhắc nhở chị không được mở cửa. Nó không đủ mạnh để đánh bại kẻ thù.
Trong nháy mắt đó, sợ hãi, hối hận, tuyệt vọng, đồng thời dâng lên trong lòng Từ Oánh. Chị không nghe được tiếng nó rên rỉ, nhưng nhìn thấy rất rõ, nó kể cả khi đã biến thành quỷ, vẫn bị giết hại dã man với phương thức cũ.
Không nên như vậy.
Từ Oánh khó khăn bò lê trên mặt đất. Không biết tại sao nhưng chân chị đã mất cảm giác, không đứng nổi, chỉ có thể dùng tay và đầu gối để di chuyển.
Mục tiêu của chị hết sức rõ ràng, bò tới chiếc điện thoại bàn trong phòng khách.
... Đó là hi vọng duy nhất.
Còn một chút nữa.
Một chút nữa thôi.
Từ Oánh khó khăn chống người dậy với lên, lòng bàn tay đã chạm được vào điện thoại, đang định nhấc lên bấm số, cổ chân lại bị một bàn tay dính nhớp lạnh buốt nắm lấy.
Chị cứng người, không dám quay đầu lại nhìn, định tiếp tục bấm số, lại bị kéo mạnh một phát. Cơ thể chị ma sát trên sàn nhà, đau tới nỗi tưởng như bị kéo đứt thành hai khúc. Nhưng dù trong cơn đau như vậy, Từ Oánh vẫn nỗ lực tranh thủ bấm điện thoại ---
Chị gần như là liều mạng nhấn nút gọi, tiếng chuông chỉ vang lên đúng một giây đã bị một sức mạnh kì bí cắt đứt. Một giây lát thoáng qua, quá ngắn và quá nhanh, Từ Oánh cũng không biết rốt cuộc chị đã kết nối được chưa.
Có lẽ là kết nối rồi, nhưng chuông không kịp kêu, mấy nhân viên đó sẽ không chú ý.
Tầm mắt chị bị bao trùm bởi chất lỏng, trở nên mờ mờ, cay xè, không biết là mồ hôi hay nước mắt nữa.
... Xong rồi.
Bọn họ sẽ phải chết.
Gã đàn ông thong thả đi tới trước điện thoại, nhấn nút kiểm tra lịch sử cuộc gọi, sắc mặt trở nên tăm tối, rất khó để hình dung nhìn Từ Oánh một cái.
"Cô thích mách lẻo nhỉ."
Gã nói với giọng điệu hết sức kì lạ.
Miệng mũi Từ Oánh như bị thứ gì bịt kín, chị không thở được, ý thức dần trở nên mơ hồ. Chị chợt nghĩ đến câu nói câm lặng mà gã nói với chị thông qua màn hình.
"Nếu cô nói ra, tiếp theo sẽ là cô."
Giờ đến phiên chị thật rồi.
Khi Từ Oánh sắp mất ý thức, gã đàn ông bỗng cười một tiếng: "... Tôi đổi ý rồi."
Sau đó Từ Oánh mất khả năng kiểm soát cơ thể.
Chị giống như một hồn ma bị giam trong chính thân xác của mình, trơ mắt nhìn bản thân đứng dậy, dưới sự ra hiệu của gã nọ, tiếp cận điện thoại, gọi điện cho phục vụ phòng.
Từ Oánh: "...??"
Đến chị cũng không hiểu rốt cuộc tên biến thái này muốn làm gì.
Chẳng những không ngăn cản mà còn giúp chị? Có phải gã đã quá tự tin rồi không?
Sau đó, Từ Oánh nghe thấy chính mình dùng giọng điệu rõ ràng cực kì hoảng loạn, run rẩy cầu cứu: "Mau cứu tôi với, làm ơn, tôi xin các người mau cứu tôi, có quỷ muốn giết tôi ---"
Từ Oánh nghe được đầu bên kia hình như là tiếng của "Số 3", y nói rất nhanh: "Tới ngay ---"
Còn chưa nói hết, cuộc gọi đã bị ngắt.
Nhưng chị thật sự "cầu cứu" được.
Từ Oánh bỗng rùng mình, chị không hiểu ý đồ của gã này, lại nghe thấy gã nói: "Đám nhân viên đó rất lợi hại đúng không?"
"Bọn họ chắc chắn sẽ giết được quỷ."
"..."
Dù đang bị khống chế, trán Từ Oánh vẫn tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng.
...
Cuộc gọi thứ nhất của Từ Oánh có được kết nối.
Và nó được kết nối ngẫu nhiên với máy của Nguyên Dục Tuyết.
Chuông điện thoại không kêu, màn hình bỗng sáng lên rồi tắt như ánh huỳnh quang yếu ớt thoáng qua.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết đang nhắm mắt bỗng ngồi dậy.
Cậu lẳng lặng xuống giường, nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình rồi ra khỏi phòng.
Một lúc sau, Số 3 cũng nhận được cuộc gọi, nhanh chóng báo cho những người chơi khác.
Mặc dù không rõ chỗ Từ Oánh đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ cần phải hành động.