Edit: Ry
Ngoài dự đoán là đêm nay rất bình tĩnh.
Từ Oánh không gọi "phục vụ phòng", cũng không cầu cứu. Đương nhiên như vậy không có nghĩa là chị bình an vô sự. Các người chơi ít nhiều đều tìm cách ra ngoài thăm dò động tĩnh trong phòng Từ Oánh.
Khi không có yêu cầu của khách thì đây là hành vi vi phạm quy định nghiêm trọng, thế là cả đám bị ép phải mở mang kiến thức. Họ gặp kị sĩ bị chặt đầu, thấy cô ca sĩ váy đỏ leo ra khỏi khung ảnh, đứng ở mặt thảm dao động như sóng cả, hoa văn trên thảm còn phát sáng hoa cả mắt, cuối cùng biến thành từng cái miệng lớn ăn thịt người, như đầm lầy ép họ phải tiến lên.
Còn có những hồn ma trong suốt bay lượn quanh hành lang, người đàn bà hỏi đường, những mảnh vụn cơ thể (tay hoặc chân) đi ngang qua đột nhiên chuyển hướng muốn dính lên người họ, thậm chí có con còn hỏi những câu rất sởn gai ốc kiểu "có thể đem cơ thể cho tôi mượn không"... Tóm lại các người chơi cái gì giết được trong phó bản thì cũng giết rồi, cũng thấy đủ trừng phạt khi "vi phạm quy định". Thấy cứ tiếp tục thì sớm muộn mạng nhỏ cũng toi, cũng chẳng tìm hiểu được thông tin gì, đành ngượng ngùng về lại phòng mình.
Chỉ có Nguyên Dục Tuyết không ra ngoài. Cậu nằm thẳng trên giường, mắt nhắm nghiền như người đang say ngủ trong giấc mộng đẹp. Vành tai trắng nõn như ngọc lộ ra khỏi mái tóc đen, sáng lên như tuyết.
Một đêm trôi qua. Sáng sớm Số 1 đã chạy tới gõ cửa phòng Từ Oánh, hỏi chị có muốn mang đồ ăn sáng lên phòng không. Tất nhiên gã không chỉ định mang bữa sáng tới, gã chưa săn sóc tới độ như vậy, chủ yếu là muốn xem Từ Oánh còn sống không, làm ơn đừng chết luôn đêm vừa rồi.
... Nhưng mà, nếu Từ Oánh đã chết thì chắc nhiệm vụ của họ bị tính là thất bại rồi nhỉ?
Từ Oánh trở thành ma vẫn có thể đánh giá họ... Có khi còn phải đối phó với vài chuyện phiền phức.
Ngay khi Số 1 bắt đầu nghĩ miên man tự làm tắc não mình, gã nghe thấy âm thanh vọng ra từ trong phòng.
"Không cần."
Người bên trong chỉ nói hai chữ như vậy. Do có cửa phòng kèm với vách tường nên nghe không rõ lắm, cứ ồm ồm tậm tịt như là đang trốn trong chăn nói vọng ra.
Nhưng hai chữ này giúp Số 1 hiểu rằng, đúng là Từ Oánh.
Chị ta còn sống.
Hai chữ ngắn gọn của Từ Oánh tương đương với "còn sống, chưa chết, đừng có làm phiền tôi", tóm lại là vẫn có thể lên tiếng.
Số 1 đã hiểu. Không cần biết Từ Oánh có bí mật gì, tóm lại là nhiệm vụ của họ vẫn chưa thất bại. Gã cũng không dây dưa, mang tin tức trở lại.
Người chơi khác đang ở trong nhà ăn ăn sáng - mấy thứ khác thì không nói chứ đồ ăn cũng ngon ra phết. Mô hình buffet, có kha khá món, còn thay đổi mỗi ngày, đủ chứng minh tiêu chuẩn của khách sạn năm sao. Khách Sạn Tránh Tai Ương chỉ có hai vị khách (thêm nữa chắc người chơi không kham nổi), Từ Oánh không ra khỏi phòng, vị khách ở trên tầng cao nhất lại không xuống dưới bao giờ, có khi còn chẳng thấy mặt; NPC như mụ quản lý cũng không tới ăn cơm. Thành ra phòng ăn rộng lớn lại trống trải, chỉ có mấy người chơi hay tới hưởng dụng. Đồ ăn liên tục được đổi mới, trừ việc lãng phí ra thì đãi ngộ ở mọi phương diện đúng là cao cấp nhất.
Số 1 chọn đại một ghế ngồi xuống, dù cho cả cái phòng ăn trống rỗng, gã lại cứ phải ngồi đối diện Nguyên Dục Tuyết.
Ai bảo ghế bên cạnh cậu ấy bị chiếm mất rồi, Số 1 hùng hồn nghĩ.
Mà như này cũng tiện nói chuyện hơn.
Nguyên Dục Tuyết đang uống canh, cậu đã ăn xong bữa chính, đây là canh uống để lọc miệng dưỡng dạ dày.
Bên cạnh còn bày sẵn hai cái lồng hấp nhỏ, hình như là đồ tráng miệng.
Kể cũng lạ, Nguyên Dục Tuyết gầy như vậy mà lượng ăn lại không hề nhỏ. Cậu ăn nhiều như thế cũng chẳng thấy mọc thêm được tí thịt nào, nhiệt lượng bị chuyển đổi tới chỗ quái nào rồi ấy.
Bát canh trong tay Nguyên Dục Tuyết cũng thật thơm, đầy mùi khói lửa nhân gian. Số 1 vừa ngửi đã đoán được nguyên liệu chính, là canh mực nấu khoai, có vẻ như nấu rất ngon nên Nguyên Dục Tuyết uống với vẻ rất thỏa mãn. Cậu nhìn xuống, hàng mi chớp chớp, cánh môi đỏ thắm trông như là bị hơi nước hun bỏng. Động tác thong thả, cực kì quy luật, dùng thìa múc canh rồi cúi đầu đưa vào trong miệng. Thời gian cho từng hành động đều giống nhau, như một thước phim đã được tỉ mỉ thiết kế, thật là cảnh đẹp ý vui... Làm Số 1 ngồi đối diện cậu cứ ngẩn ngơ chống cằm ngắm nhìn.
Nguyên Dục Tuyết không thể cảm nhận cảm xúc của người khác từ ánh mắt, nên cậu chưa bao giờ quan tâm người khác nhìn mình như thế nào. Dù cho ánh mắt Số 1 nóng rực như thể sắp chọc thủng một cái lỗ trên bàn, Nguyên Dục Tuyết vẫn chẳng có phản ứng gì, đầu cũng không buồn ngẩng lên nhìn gã một cái.
Thế là lại thành Số 3 ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết không nhịn được nữa nhướng mày: "Không ăn à?"
Nghe thì tưởng là quan tâm lắm, nhưng giọng điệu lạnh như đá thế kia, Số 1 có tự luyến tới mấy cũng không hiểu lầm nổi. Ánh mắt đang trắng trợn dán vào Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng phải dời sang lườm Số 3 một cái: "Tao không đói."
"Vậy thì đừng có ngồi ở đây." Số 3 lạnh lùng nói, như tiên đoán được phản ứng của Số 1, y còn chế giễu: "Ra ngoài tìm manh mối đi, có ích một chút đi được không?"
Lúc này Số 1 mới nhớ ra mình tới đây để làm gì, gã tóm tắt tin tức mình thăm dò được: "Từ Oánh không chết."
Sau đó ánh mắt tiếp tục dính lấy Nguyên Dục Tuyết, nhìn cậu ăn canh. Môi đỏ khép mở trông như mèo con uống nước, khiến lòng gã ngứa ngáy. Nhưng lại khó mà giải thích được là ngứa vì cái gì, tóm lại là rất... Lạ. Cảm giác như là một nháy mắt ấy gã đem lòng thương người ta, cảm thấy Nguyên Dục Tuyết sao mà mềm mại, khiến ham muốn bảo vệ cậu tăng theo cấp số nhân.
Cơn giận của Số 3 cũng tăng theo cấp số nhân. Y không biết lí do nhưng y cứ bị khó chịu với ánh mắt Số 1 nhìn Nguyên Dục Tuyết, cuối cùng đành đổ tội cho việc Số 1 quá bao đồng, y ghét cái tính sứ giả chính nghĩa của gã. Số 3 định mở miệng, Nguyên Dục Tuyết lại đứng dậy.
Thế là những gì định nói nghẹn lại trong cổ.
Số 1 ngẩng lên nhìn cậu, tay chống cằm, toét miệng cười trông rất ngu, giống như là hỏi Nguyên Dục Tuyết đứng dậy làm gì vậy.
"Cậu cũng muốn uống canh à?" Nguyên Dục Tuyết bỗng lên tiếng.
Giọng thiếu niên luôn mát lạnh trong veo như tiếng ngọc, không hề chói tai mà rất dễ nghe. Số 1 mất vài giây đắm chìm trong âm thanh đó rồi mới sực tỉnh, thấy Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói tiếp: "Vừa rồi cậu vẫn luôn nhìn tôi."
Không phải cậu đang kháng nghị hay ám chỉ, đơn giản là trần thuật sự thật thôi. Nhưng Số 1 nghe xong, mặc dù đúng là gã làm vậy, nhưng bị đối tượng vạch trần thì da mặt tự dưng mỏng dinh, đỏ bừng bừng. Vừa ho khù khụ vừa bảo: "Thì, ờm, khụ, thèm canh thôi."
Số 1 đưa ra lí do mà chính gã cũng thấy tuyệt vọng.
Giả, quá giả trân.
Vừa mới bảo mình không đói xong... Não không hoạt động nên gã thật sự là đáp bừa.
Nguyên Dục Tuyết gật đầu bảo: "Canh này là canh mực nấu khoai." Sau đó thu dọn bát đũa của mình, mang tới chỗ rửa.
Số 1 ngồi đực tại chỗ, cảm giác gáy nóng đến khó chịu, mãi lâu sau mới đứng dậy --- Đi múc một bát canh.
Cùng loại với cái Nguyên Dục Tuyết uống ban nãy.
Lúc ăn Số 1 còn xúc động nghĩ:
... Nguyên Dục Tuyết thật tốt! Cậu ấy muốn chia sẻ với mình nên mới nói cho mình biết!
Nguyên Dục Tuyết ăn tráng miệng xong thì rời khỏi. Một lúc sau Bé Năm ngáp ngắn ngáp dài bước vào. Không phải cô tham ngủ, chủ yếu là đêm qua đi tìm hiểu tình trạng của Từ Oánh, quá xui, tốn quá nhiều sức lực, mệt hơn bình thường nên mới dậy trễ một chút. Ông Chú tới gọi cô mới tỉnh, vội vàng chạy tới nhà ăn kiếm gì lấp bụng.
Thiếu nữ bốc đại một bát sữa với bột yến mạch, thấy Số 3 thì đi thẳng tới chỗ y, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, mở bột yến mạch ra đổ vào trong tô. Mắt vẫn còn chưa mở hết, đột nhiên ngửi được một mùi, cô giật mình, kì quái nhìn sang.
Thấy bên cạnh mình rõ ràng là Số 3. Không chỉ nhìn, Bé Năm còn thò sang ngửi thử, cánh mũi hấp háy, rất thắc mắc: "Uống canh gì thế? Canh mực à? Tưởng anh không thích uống canh mà?"
Ba câu hỏi liên tiếp khiến Số 3 cứng đờ.
Số 3: "..."
Nửa ngày sau y mới liếc sang: "Mắc mớ gì tới cô?"
Giờ thành Bé Năm: "..."
Cô quay đi lầm bầm: "Xem ra không phải là bị quỷ ám mà là hàng thật. Chắc tí phải nhờ Số 1 nhìn hộ."
Số 3: "... Đừng có nhắc tới thằng đó."
Cả ngày hôm đó, trừ buổi sáng Số 1 tới phòng xác nhận Từ Oánh còn sống và Từ Oánh nói vọng ra trả lời, chị ta vẫn luôn đóng cửa ở trong phòng, không chịu ra ngoài, gõ cửa cũng không đáp.
Bánh mì, mì tôm và nước khoáng mang tới đủ để chị sống hết ngày hôm nay, huống hồ vì quá căng thẳng mà Từ Oánh cũng không thấy đói, cắn tạm nửa cái bánh bao.
Thật ra cứ ở mãi trong khách sạn như vậy rất chán, Từ Oánh cũng không có gì để giải trí. Chị đờ dẫn ngồi ở đầu giường, nhìn ra cửa sổ trông ngày trôi đi, cảm giác như đang đợi giờ chết của bản thân. Đến khi mặt trời lặn xuống đằng Tây, bóng tối dần bao trùm, Từ Oánh mới mở miệng.
"Trời sắp tối rồi."
"Nhớ... Giữ lời hứa của cậu."