Vũ Khí Hình Người

Chương 356: Khách Sạn Tránh Tai Ương (31)




356. Khách Sạn Tránh Tai Ương (31): Nếu như là... Từ Oánh muốn bảo vệ nó thì sao?

Edit: Ry

Bị gọi tên nên thiếu niên mới giương mắt.

"Không." Cậu trả lời.

Chất giọng mát lạnh, êm tai vô cùng. Một câu ngắn gọn thể hiện đầy đủ ý tứ ---

Nguyên Dục Tuyết cho rằng Từ Oánh không bị quỷ ám.

Ông Chú đang nghi ngờ mắt âm dương của Số 1 đã mất linh, nghe vậy ngẩn ra, thế mà đổi thái độ ngay, chuyển sang suy tư liệu còn khả năng nào khác... Chậc, cũng không thể trách ông tiêu chuẩn kép được. Nguyên Dục Tuyết đáng tin quá mà, ngay cả cậu ấy cũng nghĩ vậy thì có khi là có vấn đề thật.

Số 1 rất vui, gã cười nhe hàm răng trắng.

"Nguyên Dục Tuyết, tôi biết cậu sẽ tin tôi mà." Gã rất lạc quan.

Nguyên Dục Tuyết chưa nói gì, Số 3 đã bật cười. Đôi mắt phượng sau chiếc kính vừa hẹp vừa sắc bén, y thẳng thừng nói: "Cậu ấy nói thế không phải là vì tin tưởng cậu ---"

Số 1 chưa kịp phản bác, Số 3 đã chuyển chủ đề, đặt trọng tâm vào chuyện kia, bình tĩnh hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, lý do."

Thế là bất chấp việc Số 1 đang tức giận, Nguyên Dục Tuyết vẫn bị dời sự chú ý. Cậu im lặng vài giây, sau đó bình thảnnói ra lí do giống như Số 1.

"Tôi nhìn thấy."

"Ồ?"

"Nhìn" của Nguyên Dục Tuyết khác với mắt âm dương của Số 1.

Cậu chủ yếu là thông qua phân tích số liệu rà quét được (vừa rồi tìm điện thoại), phục hồi tình huống khi đó, cách này còn tỉ mỉ chính xác hơn cả hệ thống máy quét tân tiến nhất. Chỉ là những thông tin này tương đối khó hiểu với con người, nên Nguyên Dục Tuyết mới dùng từ hình dung như vậy. Thực tế thì cũng không khác lắm, cậu thật sự nhìn thấy, chỉ là không phải bằng "mắt" như con người.

Thiếu niên bổ sung: "Tôi nhìn thấy con quỷ đó đứng bên cạnh Từ Oánh."

Lần này Số 1 cũng bị dời sự chú ý, gã kêu lên một tiếng "vãi", rất là sốc: "Không thể nào? Mặc dù không bị quỷ nhập, nhưng nếu nó đứng ngay bên cạnh thì tôi cũng phải nhìn thấy mới đúng. Chẳng lẽ mắt tôi mất linh thật rồi?"

"Có lẽ là vì..." Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên nhìn Số 1, bình tĩnh nói với gã: "Nếu như Từ Oánh đang bảo vệ nó thì sao?"

...

"Họ đi rồi."

Trong phòng, Từ Oánh ngồi trên sàn.

Tay chị đỡ cửa, vẫn còn hơi run. Mặt mày người phụ nữ ủ dột, tinh thần suy sụp, vừa chán nản, vừa băn khoăn ---

Chị nhớ tới những gì mình nói với Bé Năm, tự chị cũng cảm thấy mình đúng là tồi tệ.

Có lẽ thời gian tới cô bé kia sẽ không muốn để ý tới chị nữa, cái thể loại khách hãm gì vậy chứ.

Từ Oánh lẳng lặng nghĩ, cố gắng mua vui trong cái khổ.

Bên cạnh chị không có gì hết, nhưng Từ Oánh lại như nghe được tiếng ai. Chị cau mày, không nhịn được phản bác: "... Là do cậu giục đấy chứ, chắc chắn họ đã phát hiện rồi."

Từ Oánh đờ ra, nghe được tiếng trả lời của bên kia lại cười khổ: "Ừ cũng đúng. Thôi không sao. Không liên lụy tới họ đã là tốt lắm rồi, phát hiện hay không thì cũng vậy."

Nói đoạn chị đứng dậy, ánh mắt câm lặng nhìn về một góc. Kĩ thuật diễn của Từ Oánh khá tốt, chí ít vừa rồi chị đã không để lộ quá nhiều bất thường. Tuy là thái độ không được tự nhiên lắm, nhưng tối thiểu mắt không có lia sang phía đó.

Ngay trước khi mở cửa cho đám Nguyên Dục Tuyết, Từ Oánh đã làm theo lời chỉ dạy, phân một phần quyền lực của khách cho nó.

Đúng thế.

Chị chia sẻ quyền của mình cho một con... Quỷ.

Hiện giờ Từ Oánh là người duy nhất có thể nhìn thấy nó. Con quỷ vẫn dị hợm đáng sợ như cũ. Khuôn mặt hư thối, máu và mủ gần như che kín ngũ quan, nhưng Từ Oánh vẫn nhìn ra được chút quen thuộc. Chị thấy quá ngột ngạt, không nhịn được thử thăm dò, giọng điệu cũng không còn cứng rắn như trước.


"... Tóm lại giờ tôi chỉ có thể dựa vào cậu." Chị nói: "Hãy thực hiện lời hứa của cậu."

Từ Oánh nhìn thấy con quỷ dùng chiếc cổ sắp gãy của nó, trúc trắc gật đầu.

Chị không nói gì, mãi sau mới thì thầm "cảm ơn".

Từ Oánh nghe thấy con quỷ kia nói "là việc tôi nên làm", không khỏi thở dài một tiếng. Vừa rồi chị bị dọa cho người đầy mồ hôi, giờ lưng vẫn còn cảm giác dinh dính, thế là quyết định đi tắm lần nữa rồi mới về giường, khép hờ mắt, nửa mê nửa tỉnh tới sáng.

...

Một đêm trôi qua, hừng đông.

Hôm qua các người chơi không tụ tập ở phòng Nguyên Dục Tuyết quá lâu, hạn chế của khách sạn vẫn còn, một phòng kí túc không được có quá nhiều người. Họ tranh thủ lúc "thỏa mãn yêu cầu của khách", ra khỏi phòng tụ tập, như vậy đã là thăm dò giới hạn của quy tắc. Khi cửa vang lên tiếng gõ ba nặng một nhẹ, cả đám biết quỷ đã tới, ngồi nói thêm thì chưa biết chừng sẽ khiến tình huống khó giải quyết hơn, đành đứng dậy, giải quyết con quỷ gõ cửa rồi về phòng mình.

Ban ngày là thời gian an toàn, người chơi cũng không có nhiệm vụ gì, không có quản lý tới gây sự thì phải nói là rấtnhàn nhã, nên Số 3 và Số 1 có cùng chung ý tưởng là tới phòng Từ Oánh tìm hiểu tình hình.

Tiếc là Từ Oánh rất không nể mặt, bị họ làm phiền như vậy cũng không đáp, khóa trái cửa. Thái độ chống đối như vậy thì họ có vào được phòng của chị ta cũng vô dụng. Từ Oánh không chịu hợp tác, dù đã biết chị ta có vấn đề thì cũng không ai làm gì được.

Buổi trưa, Từ Oánh lại yêu cầu phục vụ phòng, muốn đồ ăn và nước uống. Chị ta yêu cầu bánh mì, mì tôm, mấy thứ thức ăn nhanh, nước lại đòi kiểu thùng lớn. Lượng đồ ăn này hiển nhiên không phải cho một ngày, mà đã quyết tâm co đầu rút cổ hết hai ba ngày tới.

Kể cả khi đồ giao tới, Từ Oánh cũng không để người chơi mang vào phòng cho mình. Nước được đặt trước cửa, bánh mì treo trên tay cầm, nửa ngày sau cũng không thấy chị mở cửa lấy.

Số 1 ngồi canh trước cửa chừng 2 tiếng mới thấy cửa hé ra, đồ ăn và nước uống bị kéo vào phòng, sau đó đóng lại cái "sầm".

Nhanh tới độ Số 1 chưa kịp phản ứng.

Mấy giây sau mới hốt hoảng gãi mũi: "...?!"

Đến mức đó ư? Gã trông giống tội phạm cướp bóc vậy à?

Nguyên một ngày không có thu hoạch gì, Nguyên Dục Tuyết còn bị gọi lên tầng cao nhất phục vụ vị khách kia.

Do Nguyên Dục Tuyết đã nói người nọ là "bạn" mình nên không sợ có vấn đề. Cậu dung thang máy, đi lên đi xuống rất thuận tiện. Lần nào cũng là Giới Chu Diễn đưa cậu về, hai người chia tay ở cửa thang máy, chỉ vài phút nên cũng không khiến các người chơi khác để ý.

Trừ Số 3 luôn xị mặt, như thể cả thế giới nợ tiền y.

Và bà quản lý đúng lúc tới kiểm tra thấy Nguyên Dục Tuyết trở về, chính xác hơn là thấy Giới Chu Diễn đưa Nguyên Dục Tuyết về.

Giây phút đó, sắc mặt bà ta trở nên hết sức kì lạ. Đầu tiên là sợ hãi, sau đó chờ Giới Chu Diễn đi rồi thì biến thành khiếp sợ pha lẫn khó hiểu, thậm chí là ngơ ngác. Cuối cùng nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, khuôn mặt cay nghiệt bạnh ra, nhìn cậu chằm chằm, lại không nói gì mà cứ thế bỏ đi. Nhưng kể từ lúc đó, thái độ của bà ta với Nguyên Dục Tuyết tốt hơn hẳn.

Trời đã tối.