Vũ Khí Hình Người

Chương 354: Khách Sạn Tránh Tai Ương (29): Ai có mắt đều nhìn ra được chị có vấn đề.




Edit: Ry

Lúc này đám Số 3 đã chạy tới.

Cơ chế của khách sạn gây chút phiền toái cho họ, nhưng không tới nỗi trí mạng. Trừ Ông Chú có một lớp mồ hôi mỏng trên lưng, thấm ra áo ngoài thì không còn gì khác.

Số 1 đang nhón chân thò đầu vào ngó. Gã vốn rất lo lắng, nhưng cũng là người biết đọc bầu không khí. Tình huống hiện giờ có vẻ không mấy khẩn cấp, khách hàng cũng không bị thương. Nguyên Dục Tuyết và Bé Năm thì đang đứng ở cửa nói chuyện, cả hai vừa hay chặn lại khe cửa.

Số 1 ngẫm nghĩ, cảm thấy chưa có chuyện gì xảy ra thì cũng không vội đi vào, ngoan ngoãn đứng chờ ở bên ngoài, dỏng tai nghe cuộc hội thoại giữa Nguyên Dục Tuyết và Từ Oánh.

Hay đúng hơn là Từ Oánh đang trần thuật, tóm tắt lại những chuyện kì lạ xảy ra đêm nay.

Tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm, cuộc đối thoại mơ hồ không rõ, chiếc điện thoại di động đột nhiên xuất hiện, còn có ảnh phản chiếu của con quỷ khi chị tắt màn hình điện thoại ---

Từ Oánh nói tới đây, Bé Năm theo bản năng ngó lên.

Trần nhà vẫn trắng tinh như mọi khi, do phần trần không cao nên còn thấy rõ được vân tường.

Ngoài máy báo cháy ra thì trên trần có vài cái bóng đèn trang trí, ánh đèn như dòng nước khảm vào từng góc kín, khiến căn phòng luôn sáng trưng.

Nhưng không có dấu vết gì khác lạ, dù là máu hay dịch nhờn ---

Giống như là con quỷ mà Từ Oánh miêu tả chưa từng xuất hiện.

Từ Oánh tóm tắt bằng vài câu rồi tổng kết: "Hết rồi."

"Hả?"

Bé Năm sửng sốt, nhẹ nhàng hỏi lại: "Chỉ có vậy thôi ạ?"

Từ Oánh im lặng gật đầu, hành vi rất dứt khoát, không hề do dự.

Nhưng chính như vậy lại không hợp lí.

Theo lời của người phụ nữ, dù chị không miêu tả quá nhiều, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng ra tình huống khẩn cấp ngàn cân treo sợi tóc lúc đó.

Con quỷ đáng sợ đã chui vào trong phòng, dùng tứ chi bám vào trần treo ngược trên trần nhà, bò tới chỗ chị như một con thạch sùng, chỉ cần vươn tay là có thể dễ dàng bẻ gãy cái cổ mảnh mai kia.

Từ Oánh không phải người chơi, chị ta không có năng lực bảo vệ bản thân, cũng không có đạo cụ. Nếu thật sự đụng độ ma quỷ, không có căn phòng bảo vệ thì người phụ nữ này đã chết lâu rồi.

Nhưng Từ Oánh lại khẳng định chắc nịch: "Ở giây cuối nó tự dưng bỏ đi, lao ra khỏi ban công rồi biến mất. Chắc là do nó nghe được tiếng bước chân của mọi người... Nên tôi mới nói là không tới muộn."

Chị có vẻ thả lỏng hơn, khá là ôn hòa nói: "Cảm ơn mọi người... Tôi cũng bình tĩnh lại rồi. Nếu như không có mọi người, chắc đêm nay tôi không sống nổi."

Nghe được tiếng bước chân nên chạy mất?

Con quỷ đó lại dễ dàng buông tha cho Từ Oánh vậy sao?

Rõ ràng con người ở ngay trước mắt, vươn tay ra là có thể chạm vào, chỉ cần vài giây thôi là nó có thể giết Từ Oánh. Bé Năm không cho rằng ma quỷ luôn tham lam thèm khát máu thịt con người có đủ trí thông minh để biết đắn đo giữa việc thỏa mãn dục vọng giết người của mình, hay là chạy thoát thân để tránh bị người chơi phẫn nộ đuổi giết.

Có lẽ là vẻ ngờ vực Bé Năm lơ đãng để lộ làm Từ Oánh bực. Chị mím môi, tâm trạng bị kích thích khiến giọng nói khànhơn, the thé: "Tôi không cần phải lừa các người. Nó thật sự chạy mất. Tôi cũng không biết tại sao nó lại chạy ở phút cuối cùng. Các người đi mà hỏi con quỷ đó chứ đừng có hỏi tôi."

Thái độ đúng kiểu cố tình gây sự.

Ba người kia ở ngoài cửa nghe Từ Oánh nói vậy, Số 3 ngẩng lên, bình thản đẩy kính, thông qua khe hở liếc người phụ nữ bên trong.

Vẻ mặt y lạnh lùng, có phần ác liệt.

Số 1 cũng nhíu mày, Ông Chú thì lẳng lặng quan sát Từ Oánh.

Bé Năm im lặng vài giây rồi cũng mềm giọng đáp lại, nghe như đang làm nũng. Một thiếu nữ xinh xắn ngọt ngào như vậy, đâu có ai nỡ nặng lời. Giọng nói mềm mại, đôi mắt cong cong, không hề có vẻ gì là bất mãn: "Chị ơi em xin lỗi mà, em cũng chỉ lo chị gặp chuyện thôi. Lỡ con quỷ đó chưa chạy đi hẳn, đang trốn trong góc nào đó mà tụi em không phát hiện, đợi tụi em đi rồi nó lại ra hại chị thì sao. Ngộ nhỡ tụi em bỏ sót chuyện gì thật thì lúc đó có muốn khóc cũng không kịp."

Từ Oánh hơi cứng người, sau đó hạ giọng, nghe rất thiếu kiên nhẫn.

"Chắc không đâu, tôi thấy nó chạy rồi."

Bé Năm há miệng định nói thêm, nhưng thấy Từ Oánh có vẻ bực bội, kèm theo quầng thâm mắt rõ rệt, cô biết mìnhkhông nên dây vào chị ta lúc này.

Từ Oánh lại nhăn nhó nhìn Bé Năm, cất cao giọng đầy bực tức: "Cô có thể nghĩ cái gì tích cực hơn được không... Tại sao cứ nghĩ tôi gặp chuyện thế! Tôi thấy là hôm nay không còn việc gì nữa đâu."

Bé Năm bị chặn họng, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, mỉm cười không thuyết phục nữa, chỉ thỏ thẻ bảo: "Đâu có, em chỉ là lo cho chị thôi."

Đúng lúc này, Nguyên Dục Tuyết lạnh lùng cắt ngang.

Cậu rất hiếm khi chen vào cuộc trò chuyện của người khác. Nhưng thiếu niên làm vậy cũng không tạo cảm giác mất lịch sự. Có lẽ là vì giọng cậu nhẹ nhàng tựa mưa tuyết trên núi cao, phất phơ đậu xuống làn da, khiến người nghe bình tĩnh lại, giống cơn gió mát phả vào mặt giữa ngày hè.

Nguyên Dục Tuyết mở miệng, giọng không lớn, nhưng sự chú ý của tất cả lập tức dồn về phía cậu, làm cậu khựng lại nửa giây rồi mới nói tiếp: "... Cái điện thoại đó chị vứt ở đâu vậy?"

Từ Oánh ngây ra một lúc mới hiểu điện thoại mà Nguyên Dục Tuyết nói là cái nào.

Lúc ấy sợ quá nên chị vô thức ném cái điện thoại phản chiếu con quỷ đi ---

Từ Oánh im lặng mãi mới há miệng, dường như là định trả lời. Nhưng sau đó nét mặt trở nên bình tĩnh hơn, chị ta giơ tay chỉ về một khu vực, ậm ờ bảo: "Ném ở chỗ đó."

"Tôi có thể vào trong tìm không?" Nguyên Dục Tuyết lịch sự hỏi.

Từ Oánh lùi lại, im lặng nhìn Nguyên Dục Tuyết. Mí mắt người phụ nữ sưng đỏ, không có mấy tinh thần nhấc lên, nhưng cuối cùng thái độ vẫn tương đối tốt đẹp.

"Cậu vào tìm đi."

Có thể những người khác không rõ, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại rất rõ.

Cái điện thoại kia đã biến mất.

Cậu đã dùng năng lượng rà quét qua một lượt, chỉ có chút diện tích như vậy, dễ dàng bị phân tích cặn kẽ trong mắt thiếu niên. Dù có đào xuống 3 thước đất cũng sẽ không tìm được cái điện thoại bị Từ Oánh ném đi trong cơn hoảng loạn. Nhưng ngoài mặt thì cậu vẫn nghiêm túc vào trong tìm kiếm.

Những người khác nhìn theo bóng lưng mảnh mai kia, thỉnh thoảng thấy được sườn mặt khi cậu nghiêng đầu.

Nét mặt rất nghiêm túc, hàng mi đen nhánh cong cong, ánh mắt tập trung vào một vị trí.

Nguyên Dục Tuyết ngồi quỳ xuống, cẩn thận quan sát, tay còn chạm vào lần mò khu vực đó.

Bé Năm thấy vậy bèn tiến tới giúp cậu. Nguyên Dục Tuyết nhận thấy hành động của cô, không có ý kiến, lẳng lặng thu hồi cái nhìn, miệng nói: "Cảm ơn."

Bé Năm tự dưng thấy ngại, cô sờ mũi, đáp lại: "Nó cũng được xem như là vật phẩm nhiệm vụ mà, tìm cùng nhau sẽ tốt hơn."

Tất nhiên là không có thu hoạch.

Tuy cũng không hẳn là vậy.

Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết đã dùng năng lượng thu thập đủ thông tin của không gian này. Một sự tồn tại dị dạng nào đó đã bị cậu lẳng lặng khóa mục tiêu, ghi lại từng chi tiết, nhưng vẻ mặt không hề tiết lộ bất cứ điều gì.

Cậu và Bé Năm đều tay không đứng dậy.

Nguyên Dục Tuyết đứng thẳng, nhìn Từ Oánh, bình tĩnh nói: "... Chúng tôi không tìm được. Có thể là nó đã biến mất, cũng có thể nó vẫn tồn tại ở chiều không gian này. Về sau quý khách sẽ cần phải cẩn thận."

Từ Oánh im lặng nhìn lại, không biết là cố gắng lừa gạt hay là có ý gì, chỉ đáp: "Ờ, biết rồi."

"Quỷ đã tới một lần rồi, đêm nay chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu, các người về đi." Từ Oánh đột nhiên bảo, sau đó bổ sung: "Nếu có chuyện... Tôi sẽ gọi điện yêu cầu phục vụ phòng. Xin lỗi vì đã làm phiền."

Từ Oánh nói rất khách khí, thể hiện rõ là muốn họ ra về.

Theo điều lệ của khách sạn, chỉ khi khách hàng cần thì họ mới được rời khỏi kí túc xá, đặt chân vào hành lang.

Giờ Từ Oánh ra lệnh đuổi khách, họ buộc phải ngoan ngoãn về phòng, không nên tiếp tục dây dưa ở đây. Dù sao thì thăm dò ranh giới của quy tắc chưa bao giờ là chuyện thú vị.

Người chơi đảm bảo là họ chỉ cần ở đây lâu thêm vài phút thì cái đám được vẽ trong đống tranh chân dung treo trên hành lang với ánh mắt sền sệt dính lấy từng người kia, sẽ không đàng hoàng ở yên trong khung tranh lồng kính nữa đâu.

Nhưng lúc này tất cả đều im lặng, không ai trả lời Từ Oánh.

Vì không ai muốn rời đi trong tình huống kì quái như vậy.

Sau một phút im lặng, họ nghe được chất giọng lành lạnh của thiếu niên ---

"Vâng." Nguyên Dục Tuyết nói: "Vậy tôi xin phép."

Thế mà cậu ấy lại... Dễ dàng đồng ý với yêu cầu như là xua đuổi đó của Từ Oánh.


Vẻ mặt Từ Oánh vẫn khá nặng nề, nhưng không có thêm cảm xúc nào khác. Chị gật đầu, sau đó ánh mắt như là nước mưa ẩm ướt, rơi trên người Bé Năm.

Bé Năm không muốn đi.

Cô đứng im tại chỗ, ánh mắt Từ Oánh nhìn cô lúc này đã có sự phiền chán và mất kiên nhẫn.

Từ Oánh đi tới, khó khăn mở rộng cửa ra.

Chị nhìn Bé Năm, giọng điệu đã trở nên khắc nghiệt:

"Tôi buồn ngủ rồi." Chị nói: "Chuyện xảy ra hôm nay... Quá kinh khủng. Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, cũng cần thời gian để nghỉ ngơi. Bạn nhân viên này, tôi nghĩ cô cũng nên về đi thôi."

Chị thậm chí còn không gọi biệt danh của Bé Năm, cứng nhắc gọi cô là bạn nhân viên... Mà dù không xưng hô như vậy thì giọng điệu kia cũng chẳng mấy khách khí.

Bé Năm là người chơi, chỉ cần là người chơi thì sẽ phải tuân theo quy tắc mà phó bản đặt ra.

Trong tình huống này, cô không thể mặt dày ở lại không chịu đi. Huống hồ làm vậy cũng vô nghĩa.

Sau vài giây do dự ngắn ngủi, Bé Năm gật đầu, theo Nguyên Dục Tuyết ra khỏi phòng.

Cô như thể không nghe ra sự lạnh lùng và bực tức trong giọng Từ Oánh, trước khi đi còn ngọt ngào bảo:

"Vậy chị ngủ ngon nhé, tụi em không làm phiền nữa."

Cửa đóng lại.

Mọi thứ trở về yên tĩnh.

Khác với lúc tới gấp gáp, trên đường về, bầu không khí giữa người chơi có hơi lạ.

Có thể là vì họ đi khá thong thả, nên đống tranh chân dung trên hành lang cũng ngấp nghé nhìn theo.

Phần mặt kính phản quang, ánh sáng được phản chiếu vào phần tròng mắt khiến chúng trông như đang chuyển động, rất có hồn.

... Thậm chí không chỉ có con mắt, mà cơ thể được vẽ trong tranh cũng vi diệu lệch dần.

Nhân vật trong tranh ngày càng sát gần, sát gần, ngày càng gần ---

Khi khuôn mặt được phóng đại tới cực hạn, như thể giây sau sẽ nhảy ra khỏi tranh, thật đáng tiếc, những con người kia đã đi hết hành lang, tới phòng kí túc ở cuối dãy.

Thế là chúng tiếc nuối rụt về.

Tốc độ của Nguyên Dục Tuyết không hề chậm.

Cậu là người tới phòng Từ Oánh nhanh nhất, cũng là người về phòng mình sớm nhất.

Ngay cả trong tình huống khẩn cấp như ban nãy, giải quyết hạn chế của khách sạn xong, Nguyên Dục Tuyết còn nhớ thuận tay đóng cửa lại.

Cậu mở cửa phòng, đang chuẩn bị bước vào, lại phát hiện Số 3 tự nhiên như không theo mình vào trong.

Đúng hơn là y vào phòng cậu trước cả cậu.

"?"

Có lẽ là hành vi này của y dẫn dắt những người khác, sau đó Bé Năm cũng vào trong, Ông Chú thở ngắn than dài cũng theo vào, không hề thấy có vấn đề gì. Cuối cùng là Số 1, gã thoáng do dự, sau đó cũng đường hoàng bước đi vào phòng Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết tiếp tục: "...?"

Nhưng mọi người đều đã vào trong, cậu cũng không đuổi người, im lặng vài giây rồi vào theo.

Cả đám rất tự nhiên coi nơi này như căn cứ tạm thời, mở họp khẩn cấp --- Còn tại sao lại là phòng của Nguyên Dục Tuyết thì chắc là do cậu mở cửa phòng đầu tiên...

Nên mọi người tiện thể vào luôn.

Nguyên Dục Tuyết cho là vậy.

Cậu ngồi trên giường, lưng vẫn thẳng như mọi lần, tay đặt trên đầu gối, trông ngoan như một cậu học sinh luôn nghe lời.

Kí túc xá cho nhân viên đã được nâng cấp thành phòng đơn, nhưng vẫn bé tẹo như vậy, may là cũng đủ để chứa 5 người trưởng thành.

Bé Năm ngồi trên chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, những người còn lại thì đứng.

Ông Chú còn cẩn thận đi ra đóng cửa lại.

Tuy chưa chắc đã có tác dụng, nhưng hành vi này giống như là một dấu hiệu họ đã vào khu vực an toàn.

Số 1 thấy Ông Chú đóng cửa thì lập tức bắt đầu "nói xấu".

Gã sờ cằm, hỏi mọi người.

"Mấy người cũng nhìn ra đúng không. Nếu Từ Oánh không bị quỷ ám thì tôi trồng cây chuối ăn..."

Số 1 đã quen đùa giỡn với bạn bè nên mở miệng cũng không kiêng kị gì, nhưng ngay trước khi thốt ra từ mấu chốt, gã sực tỉnh, nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái. Da mặt thanh niên tự dưng mỏng hơn, khẽ ho mấy tiếng, không dám nói chữ đó, gãi cằm tiếp tục chủ đề: "Tóm lại là cô ta có vấn đề."

Sự lạ thường của Từ Oánh, chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra được.

Bé Năm ngồi trên chiếc ghế duy nhất, tay khoác lên lưng ghế, cằm gối lên cánh tay, trông có vẻ buồn bực, nhưng đôi mắt lại rất sáng.

Cô nói: "Xem ra chúng ta sẽ phải giải quyết vài phiền toái nhỏ trước... Có 3 vấn đề."