Edit: Ry
Phần vải quần bị xắn lên trượt xuống, che đi làn da nhợt nhạt đã khôi phục màu trắng mịn như tuyết, không còn vệt sưng tấy màu đỏ nữa, nhưng thay vào đó lại là vài dấu hôn hồng hồng mập mờ.
Giới Chu Diễn nói: "Xong rồi."
Nguyên Dục Tuyết lập tức mở mắt, đôi mắt đen láy thấm đẫm hơi nước, ướt át vị sương mù.
Hàng mi cong dài run run, cậu chầm chậm ngồi thẳng dậy, nhưng chân có cảm giác bủn rủn làm động tác của cậu rất chậm.
"... Cảm ơn." Nửa ngày sau Nguyên Dục Tuyết mới nói.
Thế là Giới Chu Diễn lại cầm tay cậu.
Nguyên Dục Tuyết như vậy thật sự là... Quá dễ ức hiếp.
"Chờ chút." Vẻ mặt hắn có phần nguy hiểm, giọng nói cũng khàn khàn. Hắn suy tư vài giây bỗng nói: "Còn một yêu cầu nữa."
Nguyên Dục Tuyết giương mắt nhìn hắn: "Ừm?"
... Lại mềm lòng rồi.
Hành vi đột nhiên gia tăng yêu cầu của Giới Chu Diễn quả thật có hơi vô lại. Hắn mặt dày quen rồi, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nhìn mình như vậy, bỗng dưng lại thấy ngại.
Hắn im lặng, cuối cùng vẫn nói ra: "Ngủ với tôi một lúc đi."
Đương nhiên hắn không cần nghỉ, chỉ là từ góc độ của Giới Chu Diễn, hắn cảm thấy Nguyên Dục Tuyết bây giờ rất yếu ớt mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Yêu cầu này lại khiến Nguyên Dục Tuyết do dự.
Cậu quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, chậm rãi giải thích: "Trước khi trời tối tôi phải về."
"Vậy thì tới lúc trời tối thôi." Giới Chu Diễn nói: "Tôi sẽ đánh thức cậu."
Đây là lời hứa của hắn.
Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ do dự một nháy mắt rồi đồng ý.
Đây là sự tin tưởng của cậu với Giới Chu Diễn.
Là người máy, Nguyên Dục Tuyết không cần ngủ cũng không cần nghỉ ngơi, nên cậu đồng ý ngủ với Giới Chu Diễn cũng chỉ là mô phỏng trạng thái ngủ của con người.
Giới Chu Diễn chọn chiếc giường rộng lớn mềm mại làm vị trí nghỉ ngơi.
Đệm giường cũng một màu trắng thuần, sạch sẽ thơm mát, trong đệm chăn dường như còn giấu mùi nắng.
Cơ thể Nguyên Dục Tuyết chìm trong chiếc đệm mềm mại, chăn ấm nhẹ nhàng đắp lên người, dưới đầu là chiếc gối nhồi đầy lông vũ đàn hồi.
Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt lại, bên tai là tiếng hít thở không mấy rõ rệt của Giới Chu Diễn.
Kể cả khi nhắm mắt như vậy, cậu cũng sẽ không sa vào trạng thái ý nghĩ hỗn độn.
Đầu óc cậu hết sức tỉnh táo, bắt đầu sàng lọc kí ức, theo thói quen hồi tưởng mọi chi tiết sau khi vào phó bản. Nhớ lại rồi bắt đầu tìm kiếm dữ liệu trong kho, tiến hành chọn lọc và vận dụng.
Thay vì nói là nghỉ ngơi, Nguyên Dục Tuyết chỉ đang nhắm mắt, cậu vẫn cảm nhận được Giới Chu Diễn nhẹ nhàng khoác tay lên vai mình.
Tiếng hít thở của hắn cũng gần hơn.
Người đàn ông hơi xích lại gần, thì thầm.
"Ngủ đi."
Nguyên Dục Tuyết mất mấy giây mới hiểu được Giới Chu Diễn nói gì.
Ý thức trở nên mông lung.
Khi cậu một lần nữa nghe được âm thanh của Giới Chu Diễn, Nguyên Dục Tuyết mới ý thức được hình như mình đã mất ý thức mấy tiếng. Có lẽ không nên hình dung như vậy, đúng ra là cậu đã ngủ mấy tiếng.
Người máy chiến đấu mà lại ngủ, đúng là kì quái, Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Dáng vẻ ngẩn người suy nghĩ này lại rất giống trạng thái ngơ ngác chưa tỉnh của người mới dậy. Giới Chu Diễn đã rời giường, hắn nghiêng người tới, giọng nói chảy bên tai Nguyên Dục Tuyết, từng chữ như là được quấn quanh đầu lưỡi rồi mới nhả. Hắn thấy đôi mắt Nguyên Dục Tuyết cử động mới nhẹ giọng nói tiếp: "Trời sắp tối rồi, dậy thôi nào."
Thật ra cũng không cần phải dậy.
Bộ dạng lúc ngủ của Nguyên Dục Tuyết khiến Giới Chu Diễn do dự không biết có nên đánh thức cậu không...
Khi mà hắn nghiêm túc cân nhắc đến việc hay là cứ thế bế Nguyên Dục Tuyết xuống lầu, khiến Giới Chu Diễn phải thất vọng là thiếu niên đã mở mắt, đồng thời ngồi dậy.
Ý thức được mình thật sự thiếp đi, phản ứng của Nguyên Dục Tuyết chậm mất vài giây.
Cậu nhìn sang Giới Chu Diễn, đôi mắt đen nhánh, mái tóc mềm mại rủ xuống cổ áo. Bởi vì sự bối rối còn chưa tan trong mắt mà Nguyên Dục Tuyết trông thật ngoan hiền. Cậu nhẹ nhàng nói "cảm ơn".
Thấy Nguyên Dục Tuyết như vậy làm lòng Giới Chu Diễn ngứa ngáy.
Rồi hắn hối hận...
--- Không được bế Nguyên Dục Tuyết xuống.
Giới Chu Diễn hối hận một lúc rồi mới làm như không có việc gì nói: "Hình như cậu luôn nói cảm ơn với tôi."
"Trong ấn tượng của tôi, bạn bè với nhau không cần luôn phải cảm ơn như vậy." Hắn nói rất chân thành.
Quan hệ giữa người và người hiển nhiên không nằm có trong dữ liệu của Nguyên Dục Tuyết, nên cậu dễ dàng bị lừa, rất nghe lời gật đầu.
Một giây sau đã rất vô tình bảo: "Đến giờ rồi, tôi phải về."
"... Chưa." Hắn nói ra nguyên nhân mình đánh thức Nguyên Dục Tuyết sớm: "Cậu vẫn còn một tiếng, khi đó trời mới tối hẳn. Thời gian còn lại, cậu muốn ăn cơm với tôi không?"
Giới Chu Diễn không có kí ức, toàn bộ ấn tượng của hắn là Nguyên Dục Tuyết mang lại. Nhưng dù hắn quên tên của mình thì vẫn nhớ, được ăn cơm chung với Nguyên Dục Tuyết là một việc rất quan trọng.
Một lúc sau hắn bổ sung: "Cậu có thể từ chối, cái này không phải là yêu cầu của tôi, mà là lời mời."
Lần này Giới Chu Diễn rất biết điều, biết tiến biết lùi. Nguyên Dục Tuyết im lặng, cậu nghĩ tới khuôn mặt Giới Chu Diễn nghiêm túc nhìn mình nói họ là bạn. Lúc này dù hắn nói rất bâng quơ, nhưng tay lại nắm chặt...
Không hề do dự, Nguyên Dục Tuyết gật đầu: "Được."
Thành công, Giới Chu Diễn nghĩ.
Đương nhiên ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì.
Tầng cao nhất không bị phân ra thành các phòng, tất cả đều là "lãnh địa" của Giới Chu Diễn, có một khu được phân riêng làm phòng ăn, trong bếp có đủ các món tươi ngon.
Giới Chu Diễn chưa từng thấy người mang đồ ăn lên, nghiêm chỉnh mà nói thì Nguyên Dục Tuyết là người sống duy nhất hắn từng gặp.
Đồng đồ ăn này giống như là hiện ra từ trống rỗng, mà căn cứ vào mùi hương và bề ngoài thì có vẻ cũng không tệ.
Chỉ là Giới Chu Diễn chưa từng ăn chúng.
Hắn không cần ăn để bổ sung năng lượng, cũng không có cảm giác thỏa mãn khi đầu lưỡi thưởng thức hương vị, nên hắn không bao giờ làm hành vi nhàm chán này.
Nhưng có Nguyên Dục Tuyết ở bên cạnh lại khác.
Mỗi lần ăn, cậu luôn rất yên tĩnh. Cách cầm đũa gắp đồ rất đẹp và tiêu chuẩn, khiến không ai tin được Nguyên Dục Tuyết hiếm khi dùng đũa (cũng hiếm khi ăn thức ăn của con người).
Cậu sẽ dùng đôi đũa khéo léo gắp đồ ăn lên, chầm chậm bỏ vào miệng, động tác nhai nuốt đều hết sức tao nhã như một người đã được rèn luyện nề nếp, chẳng ai biết tất cả lễ nghi dùng bữa cậu đang sử dụng bắt nguồn từ kho tài liệu.
Mà Giới Chu Diễn luôn có thể phát hiện một vài chi tiết nhỏ, ví dụ như khi ăn thứ mình thích, Nguyên Dục Tuyết sẽ lặng lẽ chớp mắt mấy cái.
Gương mặt ấy, dưới góc độ của người khác, vẫn bình thản đến mức lạnh lùng. Nhưng trong mắt Giới Chu Diễn, hắn có thể thấy từng niềm vui nho nhỏ từ biểu cảm lạnh nhạt kia.
Nguyên Dục Tuyết có vẻ rất thích hải sản, thích uống canh hơn là đồ ăn Tây, cũng thích đồ ăn nóng hổi giản dị như là cơm. Nhưng cậu không chê món nào, đồ ăn gì cũng nghiêm túc thưởng thức.
Sự hưởng thụ đơn thuần ấy khiến ngay cả Giới Chu Diễn cũng thỏa mãn. Hắn đột nhiên thấy đống đồ ăn mình chưa từng chạm vào này thật thơm ngon, tuy khó mà nói là hắn có hứng thú với đồ ăn hay là có hứng thú với Nguyên Dục Tuyết đang ăn.
Ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn luôn tuân thủ cam kết.
Ăn tối xong, mặc dù hắn có vô vàn ý nghĩ âm u trong lòng, ví dụ như vĩnh viễn giữ cậu lại bên mình, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức lịch thiệp đứng dậy chuẩn bị đưa Nguyên Dục Tuyết về trước khi trời tối.
"Cậu cần phải trở về." Giới Chu Diễn nhắc nhở.
Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng đã là ranh giới khi hoàng hôn buông. Chiều tà ấm áp rọi vào qua ô cửa, nhưng theo sau đó cũng là bóng tối thuần túy.
Nguyên Dục Tuyết cảm ơn Giới Chu Diễn đã chiêu đãi, cậu vẫn không sửa được thói quen "khách khí" này. Sau đó nói tạm biệt với Giới Chu Diễn, thiếu niên chuẩn bị trèo xuống từ cửa sổ ---
Giới Chu Diễn: "??"
Thấy phương hướng của Nguyên Dục Tuyết không đúng, Giới Chu Diễn còn chưa kịp nghĩ ra cậu muốn làm gì. Hắn rất săn sóc tiến lên định chỉ đường, quay sang đã thấy Nguyên Dục Tuyết nhanh nhẹn trèo qua rào chắn. Hắn vội tóm tay Nguyên Dục Tuyết, ý thức được mình hơi dùng sức quá thì nới lỏng một chút, sợ lại làm đau cậu.
"Cậu làm gì vậy?" Giọng hắn hơi trầm, hiển nhiên không vui.
Hắn há miệng, mắt không dám chớp nhìn Nguyên Dục Tuyết, sợ mình dời mắt một cái cậu sẽ nhảy xuống.
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Cậu không hiểu, thành thật giải thích cho Giới Chu Diễn: "Xuống từ đây sẽ dễ hơn..."
Đây là phương pháp mà Nguyên Dục Tuyết nghĩ ra, thực tiễn một lần rồi thấy cũng rất hữu hiệu.
Giới Chu Diễn: "..."
Hắn cảm giác trái tim bị Nguyên Dục Tuyết dọa cho nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ có thể cố tình gằn giọng: "... Chẳng lẽ trong lòng cậu tôi là người sẽ vứt cậu xuống dưới để cậu về một mình à? Qua đây. Tôi đưa cậu xuống."
Tác giả có lời muốn nói:
Cốt truyện phó bản này rất khủng bố.
Viêm Khớp Vai: Đúng, tôi làm chứng.