Edit: Ry
Nói là trắng thì cũng không đúng lắm, vì phần da cổ tay Nguyên Dục Tuyết có vệt đỏ rất rõ rệt, là do ban nãy Giới Chu Diễn nắm quá chặt.
... Nếu là vết thương thì nó đã khép lại rồi, nhưng chính vì là kiểu vết bầm như vậy nên mới khó phai, một phần cũng do Nguyên Dục Tuyết đã thu hồi năng lượng sau khi chữa trị sơ bộ.
Hàng mi cong cong rủ xuống, khe khẽ rung.
Lạ thật.
Dấu vết chẳng mấy rõ ràng như vậy mà Giới Chu Diễn cũng chú ý tới ư?
Vết đỏ nổi bần bật đó thật ra không đau, nhưng do da cậu quá trắng, quá mỏng manh tinh tế, nên dấu vết ấy mới quá độ rõ rệt. Thậm chí có vẻ rất nghiêm trọng, kiểu nhìn thôi cũng thấy đau, cực kì đáng sợ, khiến ánh mắt Giới Chu Diễn tăm tối.
Hắn không vui.
Cái sự không vui này ngay cả Nguyên Dục Tuyết cũng cảm giác được.
Thiếu niên ngẩng lên, muốn hỏi: "...?" Nhưng giọng lập tức nghẹn lại vì hành động tiếp theo của Giới Chu Diễn.
Rất... Lạ.
Giới Chu Diễn bảo bây giờ là lúc cậu phải thực hiện yêu cầu của hắn.
Mặc dù Nguyên Dục Tuyết thấy không đúng lắm ---
Hình như vai trò hai bên đảo ngược rồi.
Nhưng Giới Chu Diễn mặc kệ.
Hắn cúi xuống.
Màu môi Giới Chu Diễn rất nhạt, càng khiến khí chất của hắn giá lạnh. Nhưng cánh môi vẫn mềm mại, cúi đầu xuống, để nụ hôn rơi trên cổ tay Nguyên Dục Tuyết, cánh môi chạm vào vết đỏ.
Mát lạnh.
Cảm giác thật lạ.
Nguyên Dục Tuyết không biết đau, nhưng xúc giác lại rất nhạy cảm. Nên lúc này cậu cảm nhận được môi Giới Chu Diễn nhẹ nhàng chạm vào da mình, sau đó há miệng, ngậm mút vết bầm.
Khoang miệng lại nóng hổi.
Đầu lưỡi tỉ mẩn đảo qua vết tích trên cổ tay, động tác hết sức cẩn thận, đến mức... Ngứa.
Đây là cảm giác duy nhất của thiếu niên.
Khuôn mặt đang cúi thấp của Giới Chu Diễn tràn đầy sự nghiêm túc, hết sức đứng đắn, không có ranh mãnh không có dụ dỗ càng không có trêu chọc. Hắn cẩn thận liếm láp da cậu, còn hơi mút mát. Nguyên Dục Tuyết nhẫn nại nhắm mắt lại.
Đương nhiên là cậu không thấy đau, Nguyên Dục Tuyết không có cảm giác đau.
Chẳng qua là cậu thấy... Lạ lắm.
Thật sự rất lạ, cứ ngưa ngứa.
Xúc cảm quái dị khiến cơ thể Nguyên Dục Tuyết hơi nhũn ra. Một người máy trong mọi tình huống vẫn luôn thẳng lưng như cậu, không bao giờ biết gù lưng gục đầu, cái này giống như là một quy định khắc nghiệt đã in sâu vào trong bộ xử lý.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lúc này cảm giác eo mình nhũn ra, khiến cậu bất lực, không thẳng lưng được nữa. Cả người gần như tựa vào Giới Chu Diễn, hơi thở cũng không còn nhịp nhàng. Nguyên Dục Tuyết khép hờ mắt, hàng mi khe khẽ rung. Giây phút yếu ớt hiếm hoi này khiến bất kì ai chứng kiến cũng sẽ nhận thấy một sự mềm mại mời gọi.
"..." Cuối cùng Nguyên Dục Tuyết vẫn phải lên tiếng: "Giới, Giới Chu Diễn."
Cậu bảo: "Dừng lại một chút... Lạ lắm."
Giới Chu Diễn lập tức ngừng động tác.
"Được." Hắn đáp.
Nhưng hắn vẫn cầm cổ tay cậu, nơi có vết đỏ chướng mắt được hắn cẩn thận liếm mút đã trở lại là màu trắng nõn hoàn hảo.
Đây chính là yêu cầu của Giới Chu Diễn, hắn muốn trị liệu cho cậu.
Trên tầng cao nhất này không có thuốc hay vật phẩm trị liệu (Giới Chu Diễn không cần) nhưng bản thân hắn có khả năng tự lành cực mạnh, dẫn đến dịch cơ thể cũng có công dụng đó, có khi còn hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào.
Sự thật chứng minh, "sử dụng" nó vào lúc này là đúng đắn, không tệ chút nào.
Giới Chu Diễn nới lỏng vòng ôm với Nguyên Dục Tuyết.
Chính xác hơn là hắn đổi chỗ, bế Nguyên Dục Tuyết ngồi xuống chiếc ghế sô pha rộng tới nỗi đủ cho mấy người nằm.
Ghế sô pha vô cùng mềm mại, thậm chí là hơi mềm quá, Nguyên Dục Tuyết thấy cơ thể mình lún xuống.
Cậu chưa bao giờ biết cảnh giác với Giới Chu Diễn, nên khi mở mắt, con ngươi như được phủ một lớp sương mờ, khiến đôi mắt ướt át vô cùng.
Thực tế Nguyên Dục Tuyết lúc này rất bình thản, cảm xúc của cậu không có sự dao động quá lớn, nhưng cặp mắt kia quá lay động lòng người, khiến thiếu niên trông có vẻ... Thật dễ ức hiếp.
Giới Chu Diễn nhìn một cái đã cảm giác tốc độ vận hành của cơ quan trong cơ thể có vẻ hơi khoa trương. Máu của hắn thỏa thích sôi trào, nhấn chìm hắn trong nỗi vui sướng tột độ.
Giới Chu Diễn nói "được" là đồng ý với yêu cầu "dừng lại một chút" của Nguyên Dục Tuyết, chứ không phải là hoàn toàn dừng lại.
Hắn cho Nguyên Dục Tuyết thời gian để làm quen, bản thân lẳng lặng đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn chưa từng có người sử dụng, làm ướt khăn bằng nước nóng cho tới nhiệt độ thích hợp nhất rồi vắt khô. Sau đó cầm khăn về, cởi giày Nguyên Dục Tuyết ra, xắn ống quần lên xem phần mắt cá chân.
Quả nhiên vết tích trên đó càng thêm gai mắt, đáng sợ hơn vết đỏ trên cổ tay nhiều, trông như mới bị ai hành hạ. Giới Chu Diễn nhìn chằm chằm, đôi mắt lóe lên ánh đỏ.
Sự tàn bạo khủng khiếp bùng lên.
Vẻ mặt hắn như thể một giây sau sẽ hủy diệt thế giới. Nhưng trên thực tế thì hành vi lại rất nâng niu, cẩn thận đắp khăn ấm lên chân Nguyên Dục Tuyết, nhẹ nhàng lau cho cậu.
Giới Chu Diễn im lặng không nói gì.
Chỗ đó là do con quỷ tạo thành từ chấp niệm kia lôi kéo, so với vết tích mà Giới Chu Diễn vô ý làm ra thì hiển nhiên dã man hơn nhiều.
Nó muốn kéo Nguyên Dục Tuyết rơi xuống, hoặc là nó muốn bóp gãy xương cậu. Chỉ là khung máy của Nguyên Dục Tuyết cứng rắn hơn tưởng tượng của lũ quỷ nhiều nên mới không tạo thành hậu quả gì, chỉ là trông đáng sợ thôi.
Thậm chí vì dấu vết này, Giới Chu Diễn bắt đầu hối hận...
Dễ dàng giết nó như vậy.
Quá nhân từ.
Động tác dịu dàng quen thuộc như thể đã làm vô số lần của Giới Chu Diễn khiến không ai đoán được sát ý khủng bố đang bùng nổ trong lòng hắn. Dù Nguyên Dục Tuyết đang nhìn hắn, nhưng Giới Chu Diễn cúi đầu nên cậu cũng không thấy được nét mặt.
Có điều Nguyên Dục Tuyết tưởng là khâu "trị liệu" tới đây là kết thúc.
Nên khi Giới Chu Diễn lấy khăn ấm ra, cậu hơi co chân lại, muốn rút bắp chân ra khỏi tay Giới Chu Diễn, lại bị hắn cẩn thận tránh đi vết thương, dùng sức giữ lại.
"Chưa xong." Hắn cũng biết Nguyên Dục Tuyết hiểu lầm.
"...?"
Nguyên Dục Tuyết ngoẹo đầu, mái tóc đen mềm như tơ lụa trượt xuống vai. Tư thế này, cậu bị cầm một bên chân nên không tiện dùng sức giật ra. Mà Nguyên Dục Tuyết cũng chẳng có khái niệm "phản kháng", cậu chỉ không hiểu thôi: "Giới Chu Diễn..."
Một giây sau, thiếu niên đã biết chưa xong có nghĩa là gì.
Môi người đàn ông chạm vào vị trí cổ chân, một cái chạm rất nhé, đầu lưỡi lại vươn ra, cực kì cẩn thận liếm lên từng phần da sưng tấy.
Xúc cảm ấm mềm.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Chỗ, chỗ đó cũng cần à?
Tư thế hiện tại thật sự rất khó dùng sức, nhất là khi eo cậu cứ bủn rủn, tóm lại là không trốn được.
Nguyên Dục Tuyết vất vả cựa quậy, lấy lại chút quyền chi phối, một giây sau đã bị Giới Chu Diễn dễ dàng kéo về.
Giới Chu Diễn còn tưởng là cậu "sợ đau", thế là lại càng cẩn thận dùng môi lưỡi an ủi bộ phận kia, động tác càng thêm dịu dàng, tự nhận là làm rất tốt, săn sóc cho vết thương của Nguyên Dục Tuyết.
Bắp đùi thiếu niên căng lên, bắp chân cũng gồng cứng. Phần da mỏng manh như tuyết tan được môi lưỡi Giới Chu Diễn an ủi đúng là khiến vết bầm tan đi rất nhiều, nhưng cũng dần ửng màu hồng nhạt, còn có những vết mút mát.
Sau một hồi khó xử trái phải đều không được, Nguyên Dục Tuyết quyết định mở miệng: "Giới Chu Diễn, không cần phải trị liệu cho tôi đâu... Đừng liếm chỗ đó."
Trong kho dữ liệu của cậu không có nội dung kì quái, nên hoàn toàn không biết lời mình vừa nói kì lạ cỡ nào.
Cậu nói thế là vì... Trước đó ở khu vực an toàn, cậu từng nghe một cặp tình nhân nói lời tương tự.
Giới Chu Diễn cũng dừng động tác.
Bản thân hắn không thấy có gì lạ, chỉ có tai hơi nóng chút, ấm ức nhấn mạnh.
"Nhưng mà cậu đã nói là sẽ thỏa mãn yêu cầu của tôi."
Nguyên Dục Tuyết nhíu mày.
Cậu cứ thấy là lạ sao ấy... Đây rõ ràng là Giới Chu Diễn đang giúp cậu, thật sự được tính là cậu đang làm nhiệm vụ à?
Thiếu niên không khỏi yếu thế.
"... Như vậy được rồi."
Giới Chu Diễn nhìn vết thương biến mất với tốc độ cực nhanh, chẳng hiểu sao lại vẫn chưa thấy hài lòng.
Hắn cau mày, bắt bẻ nói: "Tôi hiểu rồi."
Môi lưỡi một lần nữa bao trùm lên phần mắt cá, chạm rất nhẹ, Giới Chu Diễn ậm ờ: "Sắp xong rồi, tôi sẽ làm nhanh một chút."
Tác giả có lời muốn nói:
Viêm Khớp Vai à, đàn ông thì không được nhanh đâu (chỉ trỏ)