Vũ Khí Hình Người

Chương 309: Thôn Vàng Bạc (88): Tại sao lại nói cô là... "cô ấy"?




Edit: Ry

Lần này dân làng không còn nổi điên muốn giết tế phẩm dám cả gan chửi bới Thần nữa.

Họ thấy dòng máu rỉ ra từ miệng người cá, giống như cô đang phải chịu trừng phạt vì nói ra những lời không nên nói. Thế là trong đầu cũng dần hình thành ý nghĩ hoang đường, và hoang đường tin tưởng chúng...

Hình như những gì cô ta nói là thật.

Đầu dân làng đau như sắp vỡ.

Nó đau như thể linh hồn bị xé rách, thống khổ lạ thường, cơ thể như bị xẻ ra làm đôi.

Dù xét từ góc độ nào, thậm chí là về mặt sinh lý, những người này mới là "quái vật" thực thụ. Nhưng thôn dân đều tin chắc mình là người bình thường. Đúng vậy, một logic thật thần kì. Họ tin rằng mình là những người dân thuần phác đang bảo vệ buôn làng và tín ngưỡng. Không nể mặt các người chơi vì họ là lũ xứ khác xâm nhập, thỏa sức giết hại tế phẩm là vì trong quan niệm của họ đó chỉ là "cá", không phải người, chứ đừng nói là ngang hàng với họ.

Nhưng những gì "tế phẩm" kia nói gần như điên đảo toàn bộ thế giới quan và nhận biết của dân làng bấy lâu nay.

Vận mệnh bi thảm kéo dài hàng thế hệ, sự tàn tật luôn truyền lại cho con cháu, vốn tưởng là sự trừng phạt của Thần vì phạm vào tội lỗi, là tiêu chí để chuộc tội, chỉ cần chuộc hết là họ sẽ có một cơ thể khỏe mạnh. Tại sao lại trở thành kết quả của việc bị người ta đầu độc?

Những thứ họ giết đều là tế phẩm mà Béo nuôi dưỡng, là công việc đứng đắn, tại sao lại là con cháu người cùng thôn, thậm chí là con cháu họ biến thành ---

Biểu cảm của dân làng trở nên hết sức đặc sắc.

Những khuôn mặt trẳng nhởn như giấy càng thêm tăm tối, tròng mắt chuyển động, nhìn sang người nào đó.

"Béo." Có người gọi.

"Ông là trưởng thôn đời này, ông phải biết ---"

Giọng họ thống nhất chưa từng có, như thể chỉ có một người đang nói, hoàn hảo trùng lên nhau, nghe mà rùng mình.

"Những gì cô ta nói có đúng không?"

"Trong quá khứ đã xảy ra những chuyện như vậy ư?"

"Chúng tôi trời sinh tàn tật là vì trúng độc sao?"

Bọn họ từng bước lại gần, những khuôn mặt vô cảm bỗng hiện vẻ dữ tợn. Hàng mày nhướng cao, miệng há to vặn vẹo như muốn ăn sống nuốt tươi người trước mặt. Nhưng chỉ nháy mắt sau, lại trở nên bình thường hơn bao giờ hết, ngũ quan an phận ở vị trí nó vốn nên ở, chỉ là đôi mắt mở to hơn chút, hơi lồi ra như sắp lăn khỏi hốc.

Tiếng họ trùng lên nhau, tập thể ép hỏi: "Ông nói đi!!!"

Dây leo đang mãnh liệt sinh trưởng được thôn dân điều khiển cũng ngừng công kích, đứng tại chỗ đung đưa, thậm chí kì quái quấn lại với nhau thành một cục, thể hiện chủ nhân của chúng kích động bất an tới mức nào.

Điều này giúp giảm bớt áp lực cho Tiểu Tề.

Nhưng từ vẻ mặt nhợt nhạt và khó coi của thiếu nữ thì có khi cô còn chưa để ý tới chuyện đó.

Béo bị tra hỏi, mặt mày cũng nhăn nhó xấu xí hơn nhiều. Khuôn mặt béo tròn tăm tối, phần trán bóng nhẫy mỡ lóe lên, trông rất căng thẳng, từng lớp mỡ dày rung rung khi ông ta nói chuyện: "Thái độ của các người như thế là sao hả! Một lũ súc sinh! Nghe thế mà cũng tin à?!"

Răn dạy xong, ông ta mới khôi phục lại dũng khí, chùi đi phần bóng nhẫy trên trán: "Thật nực cười, nó dám phủ nhận sự tồn tại của Thần, không kính sợ Thần của chúng ta, các người còn không mau bắt nó lại..." Vẻ tàn ác nham hiểm lại xuất hiện: "Mau giết nó, tế cho Thần để tạ tội!"

Thật ra Béo cũng không chắc.

Nhưng ông ta không nói dối. Từ khi có ý thức, bề trên dạy bảo ông ta đã nói thôn Vàng Bạc là thôn tế phẩm thuộc về Thần, vì họ bị Thần phạt nên mới phải ở lại nơi này, cẩn thận sinh sống, hiến tế cho Thần.

Họ có thể ăn một phần tế phẩm để hoãn lại sự trừng phạt của Thần, kéo dài tuổi thọ, trăm lợi một hại, thậm chí cơ thể sẽ không ngừng tái sinh. Điều duy nhất không hài lòng chính là mỗi người dân thôn Vàng Bạc sẽ vĩnh viễn có một bộphận bị tàn tật, ví dụ như con mắt đã hoàn toàn hoại tử của ông ta sẽ không bao giờ khôi phục lại. Bởi vì đây là sự trừng phạt của Thần.

Sau khi lớn lên, ông ta sẽ trở thành "người nối nghiệp", chăn nuôi tế phẩm, thành lập địa vị không ai bì nổi ở trong thôn.

Béo vẫn luôn cho là như vậy, cũng luôn vì thế mà chờ mong, nỗ lực. Nhưng tại sao đến đời của ông ta, mọi thứ lại thay đổi...

Ánh mắt ông ta u ám quét qua Nguyên Dục Tuyết, còn có con súc sinh mà thằng đó đang bảo vệ, sự phẫn nộ không thể tin nổi bùng nổ khiến khuôn mặt béo ụt ịt biến thành màu gan heo.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Thủ lĩnh người cá nghe Béo nói vậy lại khinh miệt cười một tiếng, tiếp tục dùng giọng điệu khiến Béo phải tức điên: "Nếu có Thần thật thì sao tôi 'chửi bới' như thế nó vẫn chưa xuất hiện? Hoặc là giết tôi đi, chứng tỏ năng lực thần thánh của mình."

Cô nói xong cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Không có gì hết." Cô trào phúng, xấu xa nói: "Vì ngay từ đầu sự thật là như thế."

Chân tướng đã bị phủ bụi mấy trăm năm, quá đẫm máu, quá tàn ác, nhuộm đầy mùi xác thối, tồi tệ đến mức không ai có thể chấp nhận.

Không biết từ lúc nào, Tiểu Tề đã lặng lẽ tiếp cận hai người Nguyên Dục Tuyết.

Thân thủ của cô ta rất linh hoạt, huống hồ còn có năng lực thao túng những dây leo như mạch máu kia, cô ta sử dụng chúng bảo vệ bản thân, thông qua chúng leo tới gần chỗ họ. Tiền đề để thực hiện được việc này là Nguyên Dục Tuyết chỉ liếc cô ta một cái, không biết tại sao lại không ngăn cản.

Tiểu Tề giữ khoảng cách an toàn, không lại gần nữa.

Cô ta làm vậy để đảm bảo rằng... Mình sẽ không uy hiếp tới họ.

Sau đó mới khàn khàn mở miệng, hỏi ra vấn đề ngay từ đầu thiếu nữ đã cực kì để ý.

"Cô..."

Bởi vì không biết tên người cá, Tiểu Tề nuốt một ngụm, bỏ qua, nghiêm túc nhìn vào mắt thủ lĩnh người cá, hỏi: "... Tại sao cô lại nói chúng ta giống nhau?"

Tiểu Tề ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Cô biết chúng tôi là 'cái gì', đúng không?"

Bọn họ là người xứ khác, là người chơi, là sự tồn tại bị giam cầm trong phó bản lại không thuộc về thế giới phó bản.

Dù hơi tàn nhẫn, nhưng cô ta bắt buộc phải xác nhận điều này. Thủ lĩnh người cá trước mặt không hề giống người chơi, cô được sinh ra trong một tình huống hết sức thảm thương, là con cháu của những thôn dân đáng thương được trao năng lực kì dị vì đã ăn thịt xác người chơi đời thứ nhất đó.

Đối với câu hỏi có phần xúc phạm này, thủ lĩnh người cá lại im lặng.

Tình trạng của cô hiện giờ rất tệ.

Có thể là do tiết lộ thông tin mà phó bản không cho phép, người cá yếu tới nỗi như đang hấp hối. Nếu không phải Nguyên Dục Tuyết cau mày liên tục chuyển đổi năng lượng quý giá của mình thành loại năng lượng có khả năng chữa trị, vỗ về tinh thần, thì có lẽ cô đã ngừng thở từ lâu.

Nhưng dù trong trạng thái bết bát như vậy, người cá vẫn không dùng sự im lặng đối phó Tiểu Tề. Như thể ngay từ ban đầu, cô đã rất muốn giao lưu với thiếu nữ.

"... Kí ức." Sau một hồi im lặng, cô hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.

Tiểu Tề sửng sốt, vì quá căng thẳng, cô thậm chí còn không che giấu được sự nghi ngờ đang tràn ra từ trong mắt.

"Tôi có kí ức của 'cô ấy'." Thủ lĩnh người cá bình tĩnh bổ sung.

Dù cô không nói ra cái tên cụ thể nào, nhưng Tiểu Tề hay Nguyên Dục Tuyết đều biết "cô ấy" ở đây là ai ---

Người chơi hệ chữa trị thuộc nhóm người chơi đầu tiên của phó bản, người đã bị tàn nhẫn giết hại.

"Tôi có mọi kí ức của 'cô ấy'. Từ lúc còn sống cho tới chết, tới khi bị cắn nuốt vào trong một cơ thể khác. Sau đó cứ lặp lại quá trình như vậy, chết rồi lại được 'kế thừa'. Cảm giác ấy giống như kí ức vốn có trong cơ thể dần thức tỉnh vậy."

Cô nói rất nhẹ nhàng: "Thật ra nó rất kì diệu."

"Giống như một người đang mượn cơ thể của người khác, không ngừng sống lại."

Cô nói nghe thật bâng quơ, lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Kí ức của chính tôi rất ít. Từ khi mở mắt tôi đã ở trong cái ao đó, không ngừng ăn, sau đó sinh nở. Mọi sắc thái mà tôi có thể phân biệt được đều bắt nguồn từ kí ức truyền thừa. Cho nên, có đôi khi tôi cũng không phân biệt được rốt cuộc tôi là tôi, hay là 'cô ấy'."

Chủ thể cấu thành linh hồn cô dường như tới từ một người khác.

Rốt cuộc là bị quỷ ám, "ăn" để nhận truyền thừa...

Hay là ngay từ khi bắt đầu, cô gái chữa trị ấy chưa từng chết, cô ấy vĩnh viễn bị vây trong lồng, bị ép cạn mọi thứ, để cho lũ thôn dân lợi dụng hút máu, không ngừng luân hồi ---

Cô không phân biệt được nữa rồi.

Dân làng có vẻ không chú ý tới cuộc hội thoại này, nhưng những người chơi khác thì có. Khi nghe thủ lĩnh người cá nói, họ đều có vẻ sững sờ... Và pha lẫn sự bất an sợ hãi cực kì hiếm thấy.

Tiểu Tề cảm giác mình bị giội cho một thùng nước đá, cơn rét lạnh lan khắp người, thẩm thấu vào kẽ xương khiến cơ thể cô đông cứng, môi ấp úng chuyển động mấy cái, nét mặt trống rỗng.