Edit: Ry
Tầm nhìn lại đen kịt.
Thủ lĩnh người cá chớp mắt, mãi mới nhận thức được là không phải quang cảnh tối đi, mà là mắt cô bị đen, thế nên nhìn cái gì cũng thấy nó bị bịt một màn sương.
Chắc là do mất máu nhiều quá, cô nghĩ.
Càng ngày càng nhiều máu chảy ra từ tay cô, tụ lại rơi xuống bùn đất. Chính cô cũng không ngờ là trong người mình có nhiều máu tới như vậy.
Bùn đất dưới chân hút no máu tươi, dần hiện một hoa văn đỏ sậm kì bí. Những đường nét đan vào nhau, kết nối những cái rãnh nhỏ, máu tươi chảy vào rãnh vẽ lên một kí hiệu ma quái khổng lồ, mang đậm tính tiêu chí.
Lúc này thủ lĩnh người cá mới biết họ đang đứng chính giữa một nơi trông như là tế đàn.
Cô khó hiểu nhìn quanh.
Trong kí ức của cô không hề có hình ảnh nơi này, các tiền bối không truyền lại đoạn kí ức nào giống vậy ---
"Cô là tế phẩm."
Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Tiếng Tiểu Tề đã thay đổi, trở nên khản đặc, đến mức trong một thoáng thủ lĩnh người cá không nhận ra thiếu nữ kia là người nói với mình.
Chiếc đuôi cá thô to thiếu cân đối khiến cô không thể tự do hành động như người bình thường, cộng thêm cảm giác váng vất vì mất quá nhiều máu, thủ lĩnh chỉ có thể nhếch nhác nằm sấp dưới đất, cảm nhận hơi lạnh xộc lên, khắc vào trong xương tủy.
Nhận thấy một con dao vô hình và trí mạng kề ngay trên cổ mình, thế mà cô gái còn cười được. Cô nói với Tiểu Tề: "À, vậy có phải tôi nên cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết không?"
"..."
Tiểu Tề không đáp, có vẻ đăm chiêu.
Khi thấy những hoa văn đỏ sậm hiện lên hoàn chỉnh trên mặt đất, cô ta mới nhắm mắt, bắt đầu tụng một đoạn ngôn ngữ hiếm.
Âm điệu ấy nghe giống tiếng của các dân tộc thiểu số, ngữ điệu bay bổng, thay vì nói là đọc thì nghe như đang hát những câu thơ, rất êm tai. Nếu không phải hai người đang ở trong tế đàn quái dị, âm u vặn vẹo này thì có lẽ đây sẽ là một "ca khúc" xứng đáng để người dừng chân thưởng thức.
Thứ Tiểu Tề đang đọc là lời cầu nguyện mà ý thức phó bản tiết lộ, dùng để triệu hồi Tà Thần.
Không biết có phải mọi nghi thức lễ tế đều dài đằng đẵng như thế này không, thủ lĩnh người cá nằm trên bàn đá cảm giác mình chảy cạn máu, vết thương cũng khô, dính một ít bụi bặm màu trắng, mà Tiểu Tề mới chỉ đọc được một nửa ---
Có lẽ là do kết cấu đặc biệt của nơi này, tiếng Tiểu Tề rất nhỏ, nhưng âm điệu lảng vảng trong không gian trống rỗng hình thành hiệu quả khuếch đại, nhanh chóng truyền đi. Chỉ nháy mắt, cả hang động đã vang vọng tiếng hát, đi tới góc nào cũng nghe được.
Nhóm Nguyên Dục Tuyết vừa xâm nhập xuống lòng đất cũng nghe được âm thanh như tiếng hát điệu dân gian, du dương dán ngay bên tai.
Phản ứng đầu tiên của các người chơi cũng là hiểu lầm. Tiểu Cao không hề nhận ra đây là tiếng Tiểu Tề, cau mày hỏi: "... Ai đang hát vậy?"
Mặc dù nghe được tiếng nhưng nó chỉ là âm thanh vọng lại, thành ra rất khó xác định vị trí.
Phá Hồng Mông trong tay Nguyên Dục Tuyết chưa biến mất, được thiếu niên cầm rất chặt.
Cậu nhắm mắt lại, lưng ưỡn thẳng, cả người đứng im tại chỗ, lẳng lặng nghe giai điệu khiến lòng người buồn bực. Chỉ chừng vài giây như vậy, Nguyên Dục Tuyết bỗng quay đi, kiên định đi thẳng về một hướng nào đó.
Tốc độ của cậu rất nhanh.
Lúc này không có thời gian để giải thích, thế là mấy người kia cũng dứt khoát chạy theo thiếu niên, không ai lên tiếng hỏi.
Ngôi mộ trong lòng đất này đúng là có rất nhiều nguy hiểm. Nó không tới nỗi là chật hẹp, nhưng luôn đột ngột xuất hiện đủ loại ác quỷ với đủ kiểu hình, rất nhiều con trông đau cả mắt, sỉ nhục thẩm mỹ. Nhưng các người chơi nhìn những khuôn mặt ma quỷ vặn vẹo, mục nát đầy máu me đó lại cảm thấy bình tĩnh chưa từng có.
Ánh mắt đâm thẳng vào chúng, chưa từng lệch đi vì sợ hãi.
... Cơ bản là Nguyên Dục Tuyết chém quỷ như thái rau như vậy, thật quá khó để họ thấy sợ hay là duy trì sự tôn kính với độ nguy hiểm của chúng.
Còn chưa kịp sợ quỷ đã bay màu, về sau quen rồi, trong đầu các người chơi chỉ còn: Mấy con quỷ xấu chết cha chết mẹ này phiền thật đấy, vướng đường quá.
Cả nhóm lao đi với tốc độ cao nhất có thể, nhanh chóng vượt qua vô số "gian nan hiểm trở", Nguyên Dục Tuyết tiếp tục dẫn đầu.
Với thực lực của cậu thì máu thịt của ma quỷ còn lâu mới dính được lên đao hay quần áo. Nhưng lần này quá vội, Nguyên Dục Tuyết không kịp tính toán góc độ có lực sát thương lớn nhất đồng thời giảm thiểu năng lượng tiêu hao, cũng chưa kịp tìm góc độ phù hợp nhất. Máu bắn đầy lên người cậu, chảy dài trên Phá Hồng Mông.
Ngay cả khí chất lạnh lùng như sương tuyết không tan cũng nhiễm sát khí vì đống máu này, khiến ba người kia phải chú ý.
Đao đã rời vỏ.
"Nguyên Dục Tuyết."
Tiểu Cao chạy ngay sau cậu, tiện thể giải quyết vài con quỷ chưa chết hẳn.
Lượng công việc của chị không nhiều, nhưng vì phải làm liên tục không gián đoạn nên thể lực cũng tiêu hao ít nhiều. Chị cau mày, ngẩng lên định bảo Nguyên Dục Tuyết nên dùng đạo cụ, chí ít không thể để thiếu niên tiếp tục tốn sức như vậy, lát nữa còn phải chiến đấu, lỡ thua thì sao. Lại thấy Nguyên Dục Tuyết đột nhiên dừng lại.
Cậu đứng im tại chỗ, tấm lưng vẫn thẳng, dường như sẽ không bao giờ cong.
Cánh tay đang rũ bên người hơi lật lại, giơ lên, lưỡi đao chĩa về một phía.
Tất cả nhìn sang, ánh mắt như ngưng tụ ở đó.
Trước mặt họ là một cảnh rất, rất... Khó chịu, nó tác động lên tâm lý một cách kì lạ, khiến người ta chỉ thấy nó hết sức ma quái.
Hoa văn đỏ sậm tà ác khó miêu tả nổi lên từ dưới đất, những đường nét có màu như máu tụ lại ở trung tâm, và nơi đó lẻ loi nằm một bóng hình với chiếc đuôi cá.
Mà cách đó vài bước chân, Tiểu Tề đang thành kính quỳ gối, đưa lưng về phía họ, không ai thấy được sắc mặt cô ta.
Nhưng giờ họ đã biết, âm thanh du dương như tiếng hát ấy phát ra từ miệng của cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Ác quỷ: Đùa tao hả mày