Edit: Ry
Tiểu Cao tràn đầy châm chọc nói: Kĩ thuật diễn của Tiểu Tề quá tốt nên chị mới lơ là cảnh giác.
Không chỉ có Tiểu Cao mà những người khác cũng không khỏi hãi hùng khi nhớ lại.
Vì Tiểu Tề thật sự rất dễ khiến người ta có cảm giác thân thiết, ngay cả khi ban đầu tìm kẻ tình nghi cũng hiếm ai nghĩ là cô, không ai ngờ Tiểu Tề chính là con ác quỷ đang rình mò.
Nhưng sự thật là thế.
... Chỉ riêng Nguyên Dục Tuyết, nhớ lại những chuyện đã qua, cậu không cho rằng đó đều là kĩ thuật diễn.
Chí ít ban đầu là không phải.
Cậu là người máy nên không đủ nhạy bén tới độ phát hiện biến động cảm xúc của con người, chưa kể về mặt tình cảm Nguyên Dục Tuyết luôn rất trì độn. Nhưng chính vì thế mà cậu có trực giác cực chuẩn với những gì hành vi một người đang thể hiện. Chí ít là, Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt, bộ nhớ của cậu đang cẩn thận lọc ra từng kí ức về Tiểu Tề, sau đó tụ lại thành một quan điểm.
Ban đầu cô ấy vốn không có kí ức về chuyện gián điệp.
Cô thật sự cho rằng mình là người chơi, và cũng đúng là người chơi, hòa hợp với mọi người, cho rằng đây là lần đầu mình vào phó bản này.
Sẽ cảnh giác với những quy tắc quỷ quyệt của phó bản, sẽ sợ hãi, cảm thấy bị uy hiếp vì sự kiện lạ thường, sẽ đề phòng với gián điệp mà quy tắc mô tả, dùng đủ kế hoạch để âm thầm tìm ra nó.
Chỉ là khi khôi phục kí ức, hoặc đúng hơn là "hạn chế" của phó bản với cô dần được cởi bỏ, thiếu nữ mới biết, hóa ra mình chính là gián điệp trong quy tắc.
Khi ấy, Tiểu Tề có cảm giác như thế nào?
Cô khác với mọi người.
Ngay từ đầu cô đã không có tư cách "làm lại", chỉ có thể tiến chứ không thể lùi.
Nguyên Dục Tuyết rất ít khi đặt tâm tư vào chuyện khác, hình thức tư duy của cậu luôn đơn giản thẳng thắn, ngoài việc chiến đấu ra thì cũng chỉ nghĩ đến các phương thức hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng sau vài phó bản, cậu dần có một nhận thức mơ hồ và cứng nhắc về "cộng sự". Dường như cậu bắt đầu biết nghĩ... Những chuyện mà với cậu của quá khứ là hoàn toàn nhảm nhí, vô nghĩa.
Nhưng với Tiểu Tề thì đó không phải là vô nghĩa.
Nguyên Dục Tuyết không nói ra suy đoán của mình.
Cậu không thể nói chuyện, mà vốn tính cách đã lạnh nhạt kiệm lời như tầng nước giấu dưới lớp băng, chảy xuôi nhưng không thể chạm vào. Cậu chôn vùi tất cả suy nghĩ vào trong cơ thể, để chúng chầm chậm lên men.
Phó bản luôn "tuần hoàn lợi dụng", trong vài phó bản cao cấp còn có dấu vết rất rõ của những người chơi trước.
Nhưng chưa một ai nghĩ tới vấn đề này. Những người chơi không hoàn thành được nhiệm vụ, bị vĩnh viễn phong ấn trong phó bản, có phải vẫn đang còn sống, cũng tham dự vào nhiệm vụ của những người chơi mới vào phó bản không?
Không ai biết. Với thông tin mà nhóm Nguyên Dục Tuyết vừa có được, chỉ e Tiểu Tề thật sự tìm được phương pháp sống tiếp, và trở thành gián điệp. Có khi đây là giao dịch của cô với phó bản để rời khỏi nơi này.
... Nhưng người chơi thoát khỏi phó bản theo phương thức như vậy, có thật sự là người sống không?
Trong lòng mỗi người đều nặng trĩu suy tư.
Nhờ có đạo cụ định vị của Nguyên Dục Tuyết, họ không lo việc mất dấu Tiểu Tề, nên mới dành thời gian đi tìm A Đao trước rồi lên kế hoạch hành động.
Cũng may họ tìm được hắn khá nhanh, chứ với thương tật như vậy khó mà nói hắn có gặp nguy hiểm không, tuy là chính hắn có vẻ cũng chẳng bận tâm.
Mặc dù A Đao bị thương nặng, nhưng tốc độ khôi phục lại rất nhanh, vết thương bên dưới lớp băng gạc chỉ mất một lúc đã lành.
Để làm được như vậy phải trả cái giá nhất định, dù là A Đao cũng khó mà nhẹ nhàng được.
Nhưng mặt mày hắn chỉ xanh xao hơn, không có vẻ gì là khó chịu. Hắn còn quay sang bình tĩnh giục mọi người mau hành động, đuổi theo Tiểu Tề.
Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống, ánh mắt khóa chặt chấm đỏ trên màn hình điện thoại.
Màn hình tắt.
Thiếu niên thản nhiên nhìn lên.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo vô cùng, như một con suối tạo thành từ tuyết tan.
"Tìm được rồi".
Cánh môi nhúc nhích, im lặng nói vậy.
Những người khác không nhận ra tọa độ của chấm đỏ trên màn hình, không thể đối chiếu nó với địa hình ngoài hiện thực. Nhưng Nguyên Dục Tuyết là người máy chiến tranh đã ghi nhớ tất cả bản đồ, đương nhiên biết Tiểu Tề đang chạy đi đâu, điểm đến cuối cùng của cô là nơi nào ---
"Thôn Bạc".
Nơi kết nối với thôn Vàng, cấm địa người chơi không được phép đặt chân tới.
Thôn xóm toàn những ngôi mộ, nơi Tiểu Cao và A Đao suýt yên nghỉ, cuối cùng họ cũng phải tới đó.
Thời gian không có nhiều, cả đường đi mọi người đều im lặng.
Chạy tới giao lộ với thôn Bạc, trời cũng hửng sáng.
Ánh bình minh rọi lên người họ, rõ ràng là nắng sớm ấm áp, lại không ai cảm nhận được chút nhiệt độ nào, thậm chí thấy xương cốt rét run kì lạ.
Lối vào thôn Bạc, dù Tiểu Cao đang máu nóng dồn lên đầu chỉ muốn xẻo thịt Tiểu Tề ngay cũng phải dừng bước, lộ vẻ đắn đo.
Chị và A Đao lần trước suýt gãy ở đây.
Có điều đó là lần dầu thăm dò "thôn Âm", họ vốn cho rằng sẽ không quá nguy hiểm. Bây giờ có khi chính là lúc chín muồi, đằng nào cũng phải vào, không thể vĩnh viễn tránh nó.
Huống hồ Tiểu Tề ở bên trong.
Nếu bị sợ hãi bủa vây, giậm chân tại chỗ, vậy thì đúng là ngu.
Tiểu Cao, A Đao, còn có Ghế Ngồi đến nay vẫn đang hôn mê, là những người từng tới thôn Âm, nơi này không khác gì với lần trước.
Vẫn là những căn nhà san sát nhau, chỉ là trông dột nát hơn bên thôn Bạc.
Cả thôn trang như đã chết, không một âm thanh, không một bóng dáng trên đường, không có côn trùng chim chóc. Cơ mà, giờ thấy "người" thì mới sợ.
Có câu nói rằng công trình kiến thúc khi không có "hơi người" nuôi dưỡng sẽ mục nát rất nhanh. Thường chưa tới nửa năm nhà cửa sẽ bị ăn mòn lụp xụp, trông không khác gì nhà gạch mái ngói hoang vắng chục năm.
Nhưng cái thôn này, tuy nhà cửa cũ nát, lại trông rất sạch sẽ, không có lá rụng, không có tro bụi.
Các bệ cửa sổ cũng không có bụi đất tích lũy theo năm tháng, giống như được quét dọn hàng ngày, cảm giác nơi này vẫn có sự sống.
Chỉ là các người chơi không thấy được "họ".
Tiểu Cao cau mày, chị và Âu Phục lặng lẽ che cho những người khác.
Nguyên Dục Tuyết vừa hay được cả hai bảo vệ ở giữa.
Tiểu Cao đã từng tới thôn Bạc, tự nhận nhiều kinh nghiệm hơn, lại thêm A Đao bị thương, chị tự giác đi lên trước dò đường và bảo vệ những người khác.
Bản đồ định vị trên màn hình từ khi bước vào thôn Bạc đã có vấn đề.
Chấm đỏ đại diện cho thủ lĩnh người cá không ngừng nhảy lung tung so với vị trí chấm xanh chỉ vị trí của họ.
Bản đồ cũng không hiển thị địa hình nữa mà chỉ còn là một vòng tròn đơn giản, chấm đỏ đang trùng với chấm xanh, hòa vào nhau. Nhưng quanh đây làm gì có bóng dáng của Tiểu Tề.
Có lẽ là hỏng rồi.
Đạo cụ bị tổn hại là chuyện có thể dự đoán được, họ cũng biết không dễ tìm ra Tiểu Tề như vậy. Nhưng đạo cụ đã chỉ cho họ một hướng đại khái, để họ biết Tiểu Tề đang ở thôn Bạc là đủ rồi.
Nguyên Dục Tuyết cũng cảm nhận được kết nối của mình với khối năng lượng trên người thủ lĩnh người cá trở nên phập phù.
Hệ thống thăm dò của cậu hoàn thiện và cao cấp hơn cái điện thoại là vật dẫn nhiều, nên dù bản đồ đã hỗn loạn, cậu vẫn có thể lờ mờ cảm giác được phương hướng.
Nhưng mà rất mơ hồ, giống như bị thứ gì quấy nhiễu, Nguyên Dục Tuyết phải tốn thêm một chút năng lượng nhất định để tìm kiếm.
Thiếu niên im lặng đi sau lưng Tiểu Cao không ngừng sử dụng năng lượng rà quét từng ngóc ngách của thôn trang này.
Chỗ này chứa đầy các loại vật chất kì lạ khiến công việc lục soát của cậu trở nên khó khăn.
Nhưng năng lượng không ngừng tràn ra, bện thành tấm lưới trải rộng, cậu tin chắc là tìm được Tiểu Tề chỉ là vấn đề thời gian.
Đi sâu vào trong thôn Âm, cả nhóm cũng ngửi được một mùi... Dầu vừng rất nhạt.
Như thể mới chấm ngón tay vào bát dầu sau đó xoa đều để nó ấm lên trên da. Còn hơi tanh, giống kiểu đặt ngay dưới mũi để ngửi.
Thứ mùi ấy bền bỉ dai dẳng, không nồng cũng không quá nhạt, không hề thay đổi vì khoảng cách.
"... Không đúng." Tiểu Cao bỗng nói.
Lúc bị quỷ quái dụ dỗ tiến vào trong mộ, chị đã ngửi được mùi tương tự, nên thứ mùi hiện giờ khiến chị có cảm giác buồn nôn.
Tiểu Cao cau mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ rất cố chấp --- Chị phải tìm được nơi tỏa ra mùi dầu ấy, đồng thời làm nó biến mất, nếu không tất cả sẽ gặp chuyện.
Bị ý nghĩ ấy mạnh mẽ thúc đẩy, Tiểu Cao đi thẳng về phía trước. Nhưng mới đi vài bước đã có cảm giác ai đó nắm nhẹ cổ tay.
Sự mát lạnh truyền tới hết sức rõ rệt khiến chị rùng mình, tỉnh táo lại.
Đầu ngón tay thiếu niên như tuyết vừa tan, lạnh đến rùng mình. Nhưng lúc này lại cực kì thoải mái, khiến đầu óc trở nên tỉnh táo.
Nguyên Dục Tuyết há miệng làm khẩu hình.
"Đừng đi".
Trong mắt cậu, Tiểu Cao đang đi về phía một ngôi mộ mở nắp.