Edit: Ry
Đau đớn thấu xương.
Chất lỏng đỏ tươi như hóa thành những lưỡi dao đâm xuyên qua cổ chân, cắt xẻo làn da yếu ớt của con người, rồi chui vào miệng vết thương, không ngừng quấy đảo, nghiền nát máu thịt, mới tạo thành cảm giác đau đớn tới như vậy.
Ngay cả người chơi có khả năng chịu đau cực tốt thì trong nháy mắt, dù là Tiểu Cao hay Âu Phục, đều tái mặt.
Còn hơi lảo đảo.
... Đau quá.
Nhưng phản ứng đầu tiên của họ không phải là né tránh lùi lại theo bản năng, mà là một ý nghĩ càng thêm rõ rệt.
Họ nhìn thiếu niên ở đằng trước.
Cậu còn đang cõng trên lưng một người khác, bước từng bước một.
Đại khái là vì sức nặng trên lưng, cậu bước rất chậm, trông rất nặng nề.
Nhưng mỗi bước đi đều vững vàng kì lạ. Đôi tay nâng đuôi cá, từ góc độ của họ có thể thấy làn da trắng nõn không tì vết hơi nổi gân xanh, mười ngón thoải mái xòe ra, ngay cả chi tiết nhỏ đó đều không tiết lộ cơn đau của cậu.
Nguyên Dục Tuyết cũng đau như thế ư?
Tại sao cậu ấy có thể... Bình tĩnh như vậy.
Như thể đã chịu vô số cơn đau giống vậy.
Chút tự tôn kì lạ quấy phá trong lòng khiến cả hai cắn chặt răng, khẽ gằn một tiếng ngắn ngủi, nhất quyết không chịu kết thúc hành vi vô nghĩa của mình, trở lại bờ, mà tiếp tục đi tới chỗ nước sâu.
Chất lỏng sền sệt như máu xung quanh điên cuồng bám lên chân họ, giống loài hoa ma quỷ, đâm rách làn da, điên cuồng nở rộ.
Nhiều lần Tiểu Cao cho rằng chân mình đã bị ăn mòn cụt luôn rồi, hòa tan trong con sông máu không thấy được đáy này.
Nhưng khi cúi xuống, chị thấy chân mình vẫn còn đây, chỉ có phần từ mắt cá chân trở xuống bị ăn mòn tới biến dạng... Có điều trông cũng không nghiêm trọng tới vậy.
Hay đúng hơn là nó không phù hợp với cơn đau mãnh liệt chị đang cảm nhận, chí ít không khiến người chơi mất khả năng chiến đấu.
Nhưng vẫn đau.
"Nguyên Dục Tuyết..."
Âu Phục nghiến răng, khàn giọng gọi, còn có chút tức giận.
Cơn đau này đúng là thấu da thấu thịt, đau hơn cả những gì gã tưởng tượng, đến mức gã chỉ muốn Nguyên Dục Tuyết đứng lại ngay. Nhưng giờ Nguyên Dục Tuyết đã đi tới giữa sông, giờ vòng về hay đứng đó chẳng phải đều khiến cậu ấy đau nhiều hơn ư?
Loại tâm trạng phức tạp này cứ chập chờn trong lòng, khiến những lời sắp ra khỏi miệng phải nghẹn về, mãi không nói được.
Tức gần chết, nhưng lại không biết mình tức cái gì.
Phải có người đứng ra hi sinh.
Đồng đội của gã tự nguyện gánh trách nhiệm này, chẳng phải quá tốt sap?
Âu Phục nghĩ vậy, ngẩng lên đã thấy Nguyên Dục Tuyết đi tới phần nước nông hơn, bắp chân bị ăn mòn lỗ chỗ hiện ra.
Chất lỏng màu đỏ tươi tí tách trượt trên làn da trắng bệch, trông lại càng thêm đau đớn hốt hoảng.
Bởi vì ở trong sông máu một lúc lâu, vết thương trông càng kinh khủng, cắt ngang cắt dọc lỗ chỗ bện vào nhau thành hoa văn.
... Con cặc.
Âu Phục không nhịn được chửi một tiếng, nhăn nhó tới nỗi bản mặt ngông nghênh mọi ngày cũng trở nên hung ác nham hiểm.
Gã điên cuồng văng tục trong đầu, luôn không tự chủ được nghĩ, rõ ràng họ có rất nhiều cách giải quyết, tóm lại không phải như bây giờ!
Như bây giờ...
Càng về sau Âu Phục và Tiểu Cao càng nhận thức sâu sắc đi trong con sông máu này thống khổ đến mức nào.
Đau đớn không ngừng chồng chất lên, nếu không phải Nguyên Dục Tuyết đang ở ngay trước họ, bọn họ sẽ cho rằng thế giới này không ai chịu nổi sự tra tấn như vậy.
Bước chân chậm dần, nhấc lên cũng khó khăn, tạo từng tầng sóng máu.
Mà tốc độ của Nguyên Dục Tuyết vẫn không đổi.
Cậu luôn duy trì một tốc độ đều đều, cộng thêm con sông không quá rộng, đi một hồi đã tới bờ bên kia.
--- Đấy là cậu cảm thấy nhanh.
Chứ với những người khác thì một giây đúng là bằng một năm.
Vết thương trên chân dần hiện ra khi nước rút đi, Nguyên Dục Tuyết tiến lên từng bước, cho tới khi leo được lên bờ.
Một lần nữa trở lại mặt đất bình thường, cậu vẫn chẳng có cảm giác gì, nhưng "nhân ngư" trên lưng cậu lại xúc động.
Cô có phần hoảng loạn.
Đầu óc rối bời, cô cúi đầu nhìn hai chân cậu, môi mím chặt, lại tiếp tục nói với giọng điệu lạnh tanh cứng nhắc: "Có thể đặt tôi xuống đây, men theo vách đá này đi về phía trước ba mét..."
Cô chỉ vị trí cơ quan cho Nguyên Dục Tuyết, sự quen thuộc với thông tin chứng tỏ đây không phải lần đầu cô gái tới đây. Nhưng giờ cô không muốn giấu giếm nữa, Nguyên Dục Tuyết cũng không có ý kiến, lại càng không phẫn nộ vì bị lừa.
Cậu không đặt cô gái xuống nơi cô chỉ, mà tiếp tục cõng cô đi về phía trước mấy bước, ngồi xổm xuống.
Dù thể lực của thiếu niên rất tốt, nhưng phải duy trì cân bằng khi ngồi xổm trong lúc cõng người kiểu này sẽ tiêu hao nhiều sức lực hơn là đứng thẳng. Người cá trên lưng cậu sửng sốt, thấy thiếu niên hơi cúi đầu xuống, mái tóc dài màu đen trượt trên vai, để lộ phần cổ trắng nõn. Sau một hồi, cô mới ý thức được là Nguyên Dục Tuyết đang im lặng hỏi mình:
"Chỗ này đúng không?".
Góc độ này đúng là rất tiện, cô chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được vào cơ quan, gần như không cần phải làm gì khác ---
Cô dứt khoát cắn đầu ngón tay, rải máu của "mẫu thể" lên cơ quan đó.
Mặt đất ầm ầm chấn động, giữa con sông máu dần nổi lên một cây cầu được chắp vá bằng xương.
Nhiệm vụ coi như đã hoàn thành một phần.
Nguyên Dục Tuyết lại cõng cô đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn đồng đội. Giờ cậu mới phát hiện các người chơi không đi cây cầu xương kia, mà cũng giống mình đang đi trong sông máu.
Cảm tình là thứ Nguyên Dục Tuyết rất hiếm khi có.
Nên lúc này cậu không hề cảm thấy xúc động, nhìn người chơi, trên đầu như thể hiện lên ---
Một dấu hỏi chấm.
"?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng đội: ... (cảm động.jpg)
Nguyên Dục Tuyết: ? (Sao không đi trên cầu?)