Edit: Ry
Nếu Địa Ngục được xây dựng ở nhân gian, họ cho rằng không nơi nào thích hợp hơn cảnh tượng trước mắt.
Tôn nghiêm con người hoàn toàn đã mất, ranh giới giữa người và súc vật bị làm mờ. Ở đây, họ nhìn thấy không phải từng con người trần truồng, mà là một bầy súc vật được chăn nuôi tại chỗ.
Đó là ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Âu Phục và Tiểu Cao.
Họ thậm chí thấy kinh tởm và buồn nôn, không biết là do khó chịu vì sự sai trái đi ngược với luân thường này, hay là vì thứ mùi hôi thối sặc sụa từ cái rãnh tích đầy chất thải bài tiết kia.
Nét mặt Nguyên Dục Tuyết lúc này rất lạnh lùng.
Cậu nhảy qua cái khe, Âu Phục và Tiểu Cao theo sau.
Cả ba không che giấu tung tích, hoàn toàn hiện ra trước mặt những con người ấy. Có điều sự xuất hiện của kẻ xa lạ với những người bị chăn nuôi ở đây hình như chẳng phải việc gì đáng chú ý.
Phản ứng của họ rất trì độn.
Trì độn đến mức Nguyên Dục Tuyết phá vách hang ầm ầm, đến mức ba người xa lạ đứng ngay trước mặt, họ cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Mãi một lúc sau mới có người ngẩng lên, sau đó lục tục có người nhìn sang.
Con ngươi của những người này rất kì lạ, đồng tử thẳng đứng, xuyên suốt đôi mắt, trông như mắt dê.
Họ bình tĩnh lạ kì, im ắng lạ kì.
Cứ như vậy nhìn đám Nguyên Dục Tuyết chằm chằm.
Không một phản ứng, không một cảm xúc, dường như là không biết cả nói chuyện.
Không sợ, không ngạc nhiên, cũng không cầu cứu.
Rất nhiều người nhìn đám Nguyên Dục Tuyết, nhìn hành vi của họ mà một chút "tò mò" cũng không có, cứ ngồi đó hoặc nằm đè lên nhau, cố hấp thụ chút ấm áp.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong không trung, lẳng lặng ngẩn người, như thể làm thế là sẽ tiêu hao được hết thời gian.
Tình cảnh im lặng tới kì dị.
Đám Âu Phục bị những con người đó nhìn chằm chằm, bỗng cảm thấy mất tự nhiên.
Nói thật, với tình trạng tồi tệ và cơ thể yếu tới nỗi thấy cả xương sườn, Âu Phục không cho rằng những người này có tính nguy hiểm gì.
Những sự tồn tại không mang tính công kích và sức chiến đấu này lại khiến gã tràn đầy cảnh giác, sống lưng như nổi đầy gai.
Một cảm giác sợ hãi vi diệu bốc lên, khiến vẻ mặt họ dần trở nên lạnh lùng kháng cự.
Sau vài giây tự hỏi, Âu Phục cuối cùng cũng tìm được ngọn nguồn cho cảm xúc quái dị của mình ---
Những người kia nhìn gã lâu như vậy cũng chưa từng chớp mắt.
... Giống như cá vậy.
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt trong đầu, khiến Âu Phục mơ hồ bắt được thông tin gì đó.
Sau một hồi giằng co, những người kia nhìn chằm chằm Âu Phục, đột nhiên chậm rãi hành động.
Họ bò dậy khỏi mặt đất bẩn thỉu, từng bước đi về phía ba sự tồn tại rõ ràng xâm nhập từ bên ngoài.
Âu Phục và Tiểu Cao khó giải thích được cảm xúc sinh ra trong lòng họ là đồng tình hay là cái gì, nhưng trong nháy mắt đó, họ không thể phủ nhận mình đã phản ứng quá mạnh, lập tức tràn đầy cảnh giác và ác ý với những người đang tiếp cận đó.
Âu Phục thậm chí đã lấy ra vũ khí mình cất giấu, chỉ cần những người này đến gần, không tới một giây gã sẽ cho họ đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng loại cảnh giác này có vẻ vô dụng.
Âu Phục vô thức nhìn sang Nguyên Dục Tuyết bên cạnh.
Cánh tay cầm đao của thiếu niên đang rũ bên người, rất thả lỏng, lưỡi đao chấm đất, không có khuynh hướng công kích.
Điều này khiến Âu Phục bình tĩnh lại, những người này không phải kẻ địch.
Chí ít là không uy hiếp được họ.
Gã không tùy tiện ra tay, mà mục tiêu của những người nọ cũng không phải là ba người. Họ lảo đảo đi tới bên bờ ao chiếm diện tích lớn nhất trong không gian khép kín này.
Chính vì diện tích nơi này không lớn, nên từ chỗ nằm tới ao cũng chỉ một khoảng ngắn. Nhưng vài bước chân đó, những người kia đi cũng rất gian nan, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống, khiến người ta có cảm giác họ không hay sử dụng chân mình, dẫn đến tứ chi thiếu nhanh nhạy.
Có người còn ngã sấp mặt, tiếng da thịt va chạm bình bịch nghe ê hết cả răng.
Người ngã lại không có biểu cảm gì, cứ như vậy tiếp tục dùng hai tay bò tới cạnh ao nước.
Giống như loài bò sát.
Họ muốn làm gì?
Các người chơi đứng trước khe hở, bỗng cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao.
Họ nhìn những người nọ, dùng phương pháp của riêng mình tới bên bờ ao, sau đó thò tay vào, vớt lấy những thứ dinh dính trông giống trứng trong ao.
Động tác của họ rất thô bạo, hay nói đúng hơn là vụng về, trông như là gấu chó dùng móng vuốt móc tổ ong.
Năm ngón tay không xòe ra được, chụm lại với nhau, dùng động tác vụng về xé từng mảng trứng trong suốt nhân đen.
Những quả trứng vỡ ra vì động tác thô bạo này, thứ bên trong chảy ra, dinh dính ẩm ướt thành từng sợi tơ, như tỏa sáng dưới ánh đèn, giăng đầy giữa ngón tay.
Còn có một ít nhân màu đen chảy xuống, hình như vẫn còn sống.
Những bàn tay dính đầy nhân đen trong rất quái dị, khiến Tiểu Cao không khỏi hít vào một hơi, cau mày nhìn động tác của họ.
... Họ đang làm gì vậy?
Muốn phá hủy những quả trứng này à?
Nhưng một giây sau khi ý nghĩ vừa sinh ra này đã bị bác bỏ.
Bởi những con người kia xé trứng xong, nắm từng mảng trứng trong suốt trong tay, bỗng nhét vào miệng mình.
Động tác thật sự quái dị vô cùng, họ không biết xòe ngón tay, nên cứ như nhét cả nắm đấm vào trong miệng.
Khoang miệng của bọn họ bị nắm tay làm phồng lên vô cùng dị dạng, mở lớn tới trình độ hàm dưới con người không thể làm được.
Nhưng khi họ rút nắm đấm ra, những quả trứng đó đã ở lại trong miệng.
Mặt họ vẫn phình phình, trong không gian yên tĩnh vang lên những tiếng nhai nuốt "òm ọp" quái dị.
Từ những âm thanh đó, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh răng chạm vào những quả trứng trong suốt, cắn nát vỏ ngoài, nhai vật thể bên trong.
Một chút tơ bạc dính trên môi họ, chảy xuống người.
Mùi rất tanh.
Âu Phục và Tiểu Cao nhìn cảnh này, cảm giác còn tồi tệ hơn cả khi thấy những quả trứng kia.
Nguyên Dục Tuyết thì nhìn không chớp mắt.
Vẻ mặt cậu vẫn bình thản, nhưng ở thời điểm như vậy có vẻ... Lạnh lùng hơn.
Những xúc cảm kì lạ phun trào trong đáy mắt bị hàng mi rủ xuống che khuất.
Thật kì lạ.
Hệ thống cứu viện của cậu không nhận được tín hiệu cầu cứu, nhưng trong đầu cậu lại nảy sinh phán đoán hoàn toàn khác với hệ thống.
Những người này...
Những âm thanh nhấm nuốt đó ngày càng in vào đầu, Tiểu Cao cau mày, không chịu nổi nữa tiến tới.
Chị đi lên trước, dù là mùi hôi thối cũng không khiến chị do dự, lạnh mặt định ngăn cản những người này tiếp tục ăn đống trứng kì quái kia, lại chợt nghe thấy tiếng động cực nhỏ vang lên từ đằng xa.
Cách vách đá thật dày, âm thanh đó nhỏ tới mức gần như không nghe được, chỉ thoáng qua một cái như tiếng cục đá rơi xuống. Tiểu Cao còn tưởng là mình bị ảo giác, chị nghĩ xem âm thanh đó rốt cuộc là cái gì, Nguyên Dục Tuyết đã tiến tới đè vai chị.
Tiểu Cao sửng sốt, quay lại nhìn cậu.
Nguyên Dục Tuyết nhìn chị, cánh môi khép mở, làm thành khẩu hình:
"Có người đến".
Tác giả có lời muốn nói:
Đăng chương sớm một chút cho mấy bạn ăn sáng có cái để đọc.
_______________________
Chương này con mẻ đăng lúc 6h sáng ạ, ác vc :v