Vũ Khí Hình Người

Chương 270: Thôn Vàng Bạc (49): Nguyên Dục Tuyết không bao giờ xấu xí như vậy.




Edit: Ry

Thấy đồng đội đứng ngoài, cô mới thấy yên lòng hơn đôi phần.

Họ lặng lẽ tập hợp ở hành lang rồi cùng xuống lầu ---

Chỉ có mình Nguyên Dục Tuyết ở lầu hai. Cậu mở cửa phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa gỗ lại, sau đó tựa vào cửa.

Cái cửa sổ ở hành lang có ánh trăng rải rác vào, khiến làn da thiếu niên như được lồng thêm một lớp tơ lụa màu bạc, trắng đến tưởng như trong suốt.

Nếu không tính tới việc sau đó họ sẽ phải làm gì thì cảnh này thật sự quá đẹp, khiến mấy người kia thấy Nguyên Dục Tuyết còn ngơ ngác mất một giây, tưởng như mình đang... Ở trong mơ.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng mỏng manh đứng tựa vào tường như đợi ai đến đón.

Giả như lúc này ai đó có thể đưa cho cậu một nhành hoa, vậy dưới ánh trăng tản mát, ấy sẽ là hình ảnh lãng mạn nhất.

Dòng máu nóng kì lạ đột nhiên bùng lên làm suy nghĩ người rối loạn.

Họ như thủy thủ bị tiếng ca người cá mê hoặc, đồng loạt bước tới, đến khi bả vai vô tình va vào nhau mới sực tỉnh --- Bây giờ không phải lúc để nghĩ về mấy thứ vớ vẩn đó.

Những việc sau đó họ cần làm cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Có người thở dài, vội vàng quay đi chỗ khác.

Nguyên Dục Tuyết đã thấy họ xuất hiện. Cơ thể đang tựa vào vách tường lập tức thẳng tắp, để lộ nửa bên mặt sạch sẽ, đậm khí phách thiếu niên.

Khi nhóm 5 người còn đứng đực ở đằng kia, Nguyên Dục Tuyết đã chủ động đi tới.

Cậu đứng trước mặt họ, hơi đẩy ra cánh cửa sổ, chỉ về phía cổng biệt thự.

Khóa cổng đã được thay mới, cũng như ngày hôm qua được quấn chặt xích.

Nguyên Dục Tuyết dùng khẩu hình nói gì đó, nhưng lúc này mấy người kia chỉ mải ngắm khuôn mặt bị ánh trăng chiếu rọi của cậu, không ai kịp hiểu thiếu niên vừa nói gì.

Nhưng họ nhanh chóng hoàn hồn, chắc là nhắc nhở gì đó.

Cả nhóm cùng trốn ra khỏi tòa nhà.

Mặc dù cổng đã bị khóa, nhưng với người chơi thì mở rất dễ, cộng thêm đây cũng không phải lần đầu họ lẻn ra, đúng là xe nhẹ đường quen.

Lần này không đến lượt Nguyên Dục Tuyết bóp khóa nữa, A Đao đã tiến lên, một vặn khiến cái khóa vỡ vụn.

Tiếng xích đứt gãy bị hắn che giấu trong lòng bàn tay, không quá rõ, trong bóng đêm gần như chẳng ai nghe được.

Bình tĩnh mở khóa xong, A Đao nghiêng người, để họ ra ngoài trước.

Âu Phục không hề khách khí xông ra đầu tiên, Nguyên Dục Tuyết theo ngay sau, đi rất nhanh. Tiểu Cao hơi rối rắm, đại khái là những xô xát trước đó của họ khiến chị cực kì ghét phải nhận sự giúp đỡ của A Đao dù chỉ là một việc rất nhỏ.

Cuối cùng khi chỉ còn mình chị, Tiểu Cao mới ngập ngừng bước ra, vẫn còn đề phòng lườm A Đao một cái.

Không khác mấy với phòng trộm.

Mâu thuẫn của hai người họ ai cũng biết, nên chẳng ai ngạc nhiên.

Trong bóng đêm, cả nhóm lặng lẽ rời khỏi phạm vi biệt thự. Thôn Vàng Bạc về đêm thật tĩnh lặng, nhìn đi đâu cũng chỉ thấy bóng tối thăm thẳm, không có lấy một vệt sáng.

Giống như đêm hôm qua, cả thôn làng chìm trong bóng đêm, chỉ có chiếc đèn lồng trắng leo lắt treo ở cổng nhà ông Lý.

Có vẻ như ông ta còn chưa ngủ, căn nhà dột nát loáng thoáng ánh lên sắc màu chẳng lành. Có lẽ là vì phải gác đêm nên nhà ông Lý không tắt đèn.

Nguồn sáng duy nhất trong đêm đen này với con người có bản tính sợ hãi bóng tối, vốn nên là biểu tượng của sự hi vọng. Nhưng họ nghĩ tới người ở trong căn nhà đó là ai, nhìn lại chỉ thấy ánh đèn sao mà rét lạnh, rùng mình.

Sắc mặt Âu Phục cũng lạnh lẽo, gã liếc căn nhà một cái, bực bội cười khẩy.

Chẳng qua đang lúc quan trọng nên gã mới lười nhìn thêm, lầm lì tiến về phía trước.

Căn cứ vào lời của ông Lý và tình cảnh sốt ruột hiện giờ, chỉ e thi thể sẽ không ở trong nhà đến ngày thứ tư như con gái ông ta, lão già đó sẽ hành động sớm thôi. Có điều các dấu hiệu đều cho thấy dù có hành động cũng không phải đêm nay, nên ông ta không nằm trong phạm vi quan tâm của họ.

Lướt qua căn nhà lạnh lẽo như được dựng từ giấy bồi, mục tiêu của họ rất rõ ràng... Là cái hồ nuôi cá chiều nay đã thử thăm dò.

Thôn Vàng Bạc về đêm cực kì khác với ban ngày, cả thôn xóm trở nên âm u ma quái hơn rất nhiều, cũng may các người chơi có đạo cụ nhìn đêm nên vẫn phân biệt được đường. Trong nhóm cũng không có ai là dân mù đường, đều giỏi xác định phương hướng, không có bản đồ cũng có thể thuận lợi tới trại nuôi cá, mới đúng...

Họ im lặng đi cả một đường, càng đi càng xa, lại không thấy được một phần mép hồ.

Không đúng lắm.

Chí ít cảm giác của cơ thể đang nhắc nhở như vậy.

Con đường này không có gì lạ, nhưng cảm nhận của họ về thời gian lại không thích hợp --- Theo lý mà nói chỉ cần đi chừng 15 phút là đã phải tới mép hồ rồi.

Nhưng Tiểu Tề cảm giác cả nhóm đã đi hơn 20 phút, lại vẫn ở trên con đường cũ.

Kể cả khi cảm nhận của cô về dòng chảy thời gian không chuẩn, có sai lệch nhất định, thì cũng không thể sai quá 3 phút.

Con đường dài dằng dặc như vậy khiến cô bất an.

Nhưng sự lạ thường này, ngoài cô ra, hình như không ai phát hiện.

Tiểu Tề im lặng tụt lại cuối cùng. Cho đến khi cả nhóm lãng phí thời gian ở đây, bồi hồi tới nửa tiếng mà mọi người - bao gồm cả Nguyên Dục Tuyết, đều không thấy có vấn đề gì, Tiểu Tề mới không nhịn được phải tiến lên, kéo áo Nguyên Dục Tuyết, định nói gì đó.

Nguyên Dục Tuyết khiến cô có cảm giác muốn bảo vệ, nên gặp chuyện này, người đầu tiên cô muốn thương lượng cũng là cậu.

Kì lạ thay, tối nay Nguyên Dục Tuyết có vẻ rất lạnh lùng. Mặc dù cậu nhận thấy Tiểu Tề đang kéo áo mình, lại chỉ khựng lại nửa giây, vạt áo nhanh chóng trượt khỏi tay cô.

Tiểu Tề nhìn Nguyên Dục Tuyết sửa sang lại ống tay áo, hiển nhiên là phát hiện động tác của cô, lại không hề quan tâm tại sao cô đột nhiên túm mình, tiếp tục đi về phía trước.

Thái độ như vậy khiến Tiểu Tề nao nao, không khỏi cảm thấy bất an. Cô không dám lại tiếp tục đuổi theo Nguyên Dục Tuyết, theo bản năng tới gần những người khác, tới gần người xem như gần gũi với mình nhất là Tiểu Cao.

Người phụ nữ cao gầy đi giày đế cao ở đằng trước, hôm nay tác phong cũng rất quyết đoán nóng vội. Cả đội im im, tốc độ di chuyển cũng rất nhanh.

Tiểu Tề chỉ hơi sững lại vài giây đã suýt không bắt kịp họ, thoáng cái đã lại tụt xuống cuối hàng.

Cô gái mím môi, vội chạy lên trước, nhẹ nhàng túm tay Tiểu Cao.

Phản ứng của Tiểu Cao còn dữ dội hơn Nguyên Dục Tuyết, chị "chậc" một tiếng rất phiền chán, khiến Tiểu Tề lại càng mím chặt môi.

Không ai để ý tới cô cũng như hành vi của cô.

Con đường dường như ngày một dài, mà khoảng cách giữa họ cũng không ngừng giãn ra, Tiểu Tề không nhịn được nữa phải lên tiếng.

"Chờ chút...!"

Tiếng cô gái rất nhỏ, cũng vì sợ đêm hôm khuya khoắt ở cái thôn kì lạ này sẽ thu hút quỷ quái tới.

Nhưng tình huống hiện tại làm cô bắt buộc phải lên tiếng, đưa ra phát hiện của mình.

"Mọi người không thấy là con đường chúng ta đang đi có vẻ quá dài à."

Là người chơi lâu năm, Tiểu Tề cũng đã gặp không ít trường hợp như vậy, nói thẳng ra là gặp quỷ đánh tường, thậm chí là bị quỷ che mắt.

Cứ cố chấp đi tiếp thì chỉ có chết, nhất định phải tìm được phương pháp phá giải.

Tiểu Tề nói tiếp, cô sợ trong đêm tối mà nói ra từ kia sẽ xúc phạm kiêng kị nào đó, hoặc là đánh thức quỷ quái. Thế là từ ngữ cô sử dụng đều rất mập mờ ám chỉ, nhưng chắc chắn mấy người kia đều hiểu là cô đang nói có ma quỷ quấy phá.

Tiếng Tiểu Tề rất bé, nhưng cả nhóm người đi đằng trước, cách cô phải vài mét, đều nghe được.

Không chỉ có Tiểu Cao và Nguyên Dục Tuyết, mà tất cả mọi người đều dừng bước, đứng im tại chỗ.

Tiểu Tề nhìn bóng lưng họ, bỗng cảm thấy... Xa lạ một cách khó hiểu.

Rõ ràng là đồng đội của mình, còn ở chung mấy ngày trong phó bản, Tiểu Tề đã rất quen thuộc với họ.

Nhưng lúc này, cô chăm chú nhìn vào bóng lưng 5 người đằng trước, tuy không phát hiện gì khác biệt, nhưng vẫn thấy rất lạ lẫm.

Những thân hình kia, bỗng trở nên cao hơn rất nhiều, cũng gầy hơn rất nhiều... Như là bị kéo dài ra, giống cái thân tượng đang được nặn.

Rất gầy, rất dài, rất mảnh.

Tiểu Tề ngơ ngác ngẩng lên.

Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại cao hơn mình nhiều như vậy?

Vóc người thiếu niên bị kéo lên cao chót vót, đến mức cơ thể với tỉ lệ cân đối cũng trở nên dị dạng.

Dù Tiểu Tề ngước lên, tầm mắt cũng chỉ song song với eo Nguyên Dục Tuyết.

Một Nguyên Dục Tuyết cao bằng hai người bình thường.

Tiểu Tề cố gắng suy luận sự bất thường ở đây. Cô thấy rất quái lạ, lại như mất khả năng nhận biết thường thức, không giải thích được tỉ lệ chiều cao dị dạng này, như thể nó là logic bình thường.

Không đúng, không đúng ở đâu nhỉ...

Khi Tiểu Tề đau đầu cố nghĩ, các người chơi trước mặt cô đồng loạt quay lại, chăm chú nhìn xuống cô.

Họ vây lại thành một vòng tròn, bao vây cô.

Những người này quá cao, cao đến mức Tiểu Tề đứng giữa họ, dù có nỗ lực ngửa đầu cũng chỉ thấy được cằm và một đoạn cổ trắng.

Dài, mảnh, trông như sợi mì.

"Quỷ che mắt?"

Giọng này là của Âu Phục.

Dường như gã nhẹ nhàng cười khẩy, sau đó cúi xuống.

Cứ như vậy, Tiểu Tề thấy được khuôn mặt của gã đàn ông.

Một khuôn mặt kì dị bị kéo dài vô hạn, giống như bị nung chảy rồi chắp vá đắp thành. Thậm chí ngũ quan của gã vẫn còn đang tiếp tục chảy xuống với trạng thái đặc dính.

Khuôn mặt đang chảy xuống, trở nên dài tới dị hợm ấy, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm.

Cái "miệng" khép mở, lộ ra cái lỗ máu bên trong.

Thậm chí từ cái bộ phận trông giống cuống họng kia, cô dường như thấy được cả nội tạng gã.

Âu Phục bỗng hỏi cô: "Hì hì, cô quên rồi à, cô một mình ra khỏi biệt thự mà."

"Lạ thật đấy, sao cô không đợi bạn mình đi cùng?"

Tiểu Tề vô thức phản bác: "Không phải, chúng ta đã cùng nhau, ra ngoài."

Lại có một người khác phản bác cô, đó là giọng Tiểu Cao.

"Không, cô đi ra cùng với chúng tôi mà."

"Ngay từ ban đầu, cô đi cùng với chúng tôi ra khỏi biệt thự."

"Đi cùng với chúng tôi."

"Cúng với chúng tôi..."

Những khuôn mặt dữ tợn, những cơ thể cao như thể sẽ bị gió bẻ gãy, đột nhiên đồng loạt cúi xuống, thê lương nhìn Tiểu Tề chằm chằm.

Tròng mắt bọn chúng chuyển động, ma quái lặp lại câu nói kia.

Mặt Tiểu Tề tái nhợt, lúc này cô đánh mất khả năng sợ, chỉ vô cùng oán hận và phẫn nộ nghĩ ---

Tại sao mình lại ra ngoài một mình?

Vậy cả đoạn đường vừa rồi, không phải cô đi cùng người chơi mà là quỷ quái ư?

Nhưng bọn họ đã hẹn nhau rồi mà, qua 10 giờ thì sẽ cùng nhau tới trại nuôi cá xem có bí mật gì không. Nhưng tại sao, không đúng, không đúng ——

Trí nhớ của cô dường như trở nên hỗn loạn.

Trong thoáng chốc, cô lại nhớ rõ ràng bọn họ hẹn nhau là 12 giờ.

Tại sao cô lại một mình ra khỏi biệt thự?

Tại sao lại đi chung với đám quỷ quái này?

Mà những quỷ ảnh dài mảnh đang bao vây lấy cô, có giọng nói rất quen thuộc vang lên, dùng ngữ điệu sắc bén: "Không sao, chúng ta có thể thay thế mi ---"


"Cùng bạn mi ra ngoài."

Tiểu Tề bắt đầu thấy rét run.

Quỷ ảnh chạm vào người cô.

Ban đầu, Tiểu Tề cảm giác những cái chạm ấy nhơn nhớt kinh tởm, lạnh buốt giống chất dịch mà loài côn trùng tiết ra. Cơn giận và ham muốn công kích bùng lên trong lòng.

Nhưng rồi rất nhanh, Tiểu Tề lại có cảm giác những bàn tay đó rất ấm áp.

Không đáng sợ chút nào.

Chỉ là những cái chạm bình thường.

Rất dễ chịu.

Cô nhớ đến vòng ôm năm xưa của mẹ, giống như mình trở thành phôi thai, về lại trong nước ối ấm áp và bình yên.

Mí mắt run rẩy khép lại, Tiểu Tề chỉ thấy tinh thần tâm trí đang bị ép phải thả lỏng, cả người cô mềm đến mức không nhấc nổi một cái tay.

Nhìn những khuôn mặt quái dị với ngũ quan tan chảy kia, cô không thấy sợ nữa.

Cũng không thấy chúng quái dị.

Thị giác bị đồng hóa, khiến Tiểu Tề không muốn phản kháng.

"Mi sẽ là bạn mới của chúng ta." Quỷ ảnh nói: "Bạn mới."

Thậm chí trong lòng thiếu nữ cũng đồng ý với tư tưởng này, không hề thấy "người" trước mặt kì quái nữa.

Cô khép mắt, những cái mặt quỷ kia cũng bu lại, chúng ôm lấy Tiểu Tề, như muốn hòa làm một với cô. Khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ thậm chí đã chôn trong cơ thể quỷ ảnh, cảm nhận dòng nước ấm áp lướt trên da.

Thật thoải mái.

Khi mắt cô sắp không mở ra được, càng có nhiều quỷ ảnh bu lại.

Nhưng tình cờ làm sao, quỷ ảnh đang bay tới lại chính là con hóa thân thành Nguyên Dục Tuyết.

Thân hình của nó, quần áo đều là bắt chước Nguyên Dục Tuyết, nhưng khuôn mặt lại giống Âu Phục, tan chảy đến dị dạng. Da thịt trên má như đất sét gặp nước tan rã, ẩm ướt nhão nhoẹt chảy xuống, chầm chậm sụp đổ.

Con ngươi vốn đã mất tiêu cự của Tiểu Tề, chạm tới gương mặt kia, đột nhiên co rút.

Giọng cô có vẻ run, cơ thể cứng ngắc.

Khi mở miệng, cô thậm chí còn không dám chắc liệu bản thân có chuyển đổi được điều mình muốn nói thành âm thanh chính xác không.

"... Nguyên Dục Tuyết?" Cô run rẩy hỏi.

Sau đó cô nhìn thấy quỷ ảnh kia im lặng đáp lại mình.

Tiểu Tề chưa từng được nghe giọng Nguyên Dục Tuyết, bởi vì ngày đầu tiên tới thôn Vàng Bạc cậu đã trúng "debuff" không thể nói chuyện.

Mà con quỷ này cũng kế thừa đặc điểm ấy, chỉ im lặng gật đầu.

Tiểu Tề lại như bị đả kích, bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Nó chủ động tới gần, muốn cùng cô hòa làm một, lại phát hiện Tiểu Tề đang giãy giụa mãnh liệt.

Ngay cả ban đầu, khi bị quỷ quái mê hoặc, biết mình đang đi cùng quỷ, thiếu nữ cũng không kích động tới như vậy. Cảm xúc của cô lúc này kịch liệt tới mức như sắp sụp đổ.

Đôi mắt đen hung hăng trừng con quỷ.

"Cút!"

"Mày không phải Nguyên Dục Tuyết!"

Giọng cô gái rất đanh thép, gần như gằn từng chữ một.

Đẫm máu và nước mắt.

Cặp mắt hung tợn trừng quỷ ảnh, hùng hổ phản bác: "Nguyên Dục Tuyết không xấu xí như mày!! Không được bắt chước cậu ấy!"

Cô kích động tới mức sắp nhảy chồm tới, nơi bị quỷ chạm vào cũng kịch liệt phản hồi lại.

Lồng ngực đau như bị ai xẻ một đường.

Không khí như bị đè ép ra khỏi phổi, khỏi máu, cô cảm nhận được rõ rệt cơn đau. Sau đó trong sự giãy giụa kịch liệt, cô cảm nhận được một bàn tay mát lạnh chạm vào trán mình, lại nhanh chóng rời khỏi.

Một giây ngắn ngủi như vậy, xúc cảm mát lạnh mềm mại đó.

Hoàn toàn khác với quỷ ảnh, cái lạnh này khiến người ta khoan khoái, là cái mát lạnh hóa giải khô nóng, khiến cô vô cùng yên tâm. Tiểu Tề đang đau đớn cuộn tròn người, vì cái chạm nhẹ dịu dàng ấy và sự mất mát khi nó rời đi, thiếu nữ chầm chậm mở mắt.

Vừa mở mắt ra đã giật mình.

Cô đang ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy khắp người đau nhức.

Khung cảnh vẫn tăm tối như lúc cô bị quỷ quái bao vây, nhưng rõ ràng đã đổi nơi khác, Tiểu Tề cảm giác được mình đang nằm trên thềm cát đá.

Các người chơi thì đang vây quanh cô, người đứng người ngồi, nhưng cảm xúc trong mắt họ đều rất phức tạp, như suy tư điều gì.

Người ở gần cô nhất lúc này là Nguyên Dục Tuyết.

Cậu vươn tay, thử kiểm tra nhịp thở và nhịp tim của cô, sau đó huơ tay một chút.

Tiểu Tề kinh ngạc nhìn sang, thấy môi Nguyên Dục Tuyết mấp máy, nói gì đó.

"Có thể tự đứng lên không"?

Tiểu Tề đọc xong còn phải lặp lại trong đầu ba bốn lượt mới hiểu cậu nói cái gì, Nguyên Dục Tuyết thì đã vươn tay, muốn giúp cô đứng dậy.

Người đau chân run, Tiểu Tề phải mượn tay Nguyên Dục Tuyết mới miễn cưỡng đứng được.

Quần áo trên người không đúng lắm, ẩm ướp nhớp nhúa dán vào da, khá nặng, không mấy dễ chịu. Cô còn thấy hơi khó thở, ngực vẫn đau buốt như bị ai đấm cho mấy cú, đến giờ vẫn chưa bình thường lại.

Thấy ánh trăng phản chiếu trong mắt Nguyên Dục Tuyết, cùng với ánh mắt cậu nhìn mình chằm chằm, Tiểu Tề bỗng đỏ mặt, cảm thấy rất xấu hổ

Những người khác nhìn cô, có quan tâm, nhưng chủ yếu là khó hiểu.

Âu Phục săm soi Tiểu Tề, giọng điệu gã luôn pha lẫn một ít trào phúng: "Tỉnh chưa?"

Có điều sự cay nghiệt của Âu Phục vẫn có tác dụng, ví dụ như lúc này, một câu đã khiến Tiểu Tề tỉnh hẳn, lập tức thoát khỏi trạng thái mất tự nhiên vì cái nhìn của Nguyên Dục Tuyết, bắt đầu phân tích tình huống hiện tại.

"Cô không nhớ à?" Tiểu Cao lên tiếng, khuôn mặt có nét lo lắng: "Chúng ta mới tới trại nuôi cá, cô bỗng im lặng không nói gì đi tới chỗ hồ nước. Bọn tôi tưởng là cô phát hiện ra cái gì nên đi theo, ai dè cô lặn xuống đáy nước rồi cũng không có phản ứng gì."

Cửa Sổ bổ sung: "Lúc ấy chúng tôi cũng xuống nước, phát hiện cậu... Mở to mắt ở dưới nước. Trạng thái rất kì lạ, như kiểu muốn dìm chết bản thân vậy, nên chúng tôi đoán là cậu đã xảy ra chuyện."

Khi đó Nguyên Dục Tuyết là người có phản ứng nhanh nhất, lập tức lôi Tiểu Tề ra khỏi hồ.

Tiểu Tề rời khỏi hồ nước cũng mất ý thức và một phần dấu hiệu sinh mệnh, Nguyên Dục Tuyết phải cấp cứu mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.

Nhưng tất cả hồi tưởng lại, không ai biết Tiểu Tề bị trúng chiêu khi nào.

Tiểu Tề nuốt một ngụm nước bọt, hiển nhiên cô vẫn còn nhớ rõ những gì mình vừa trải qua.

Âu Phục bỗng chen vào: "Với cả tôi cũng rất tò mò không biết cô gặp phải cái gì mà hét lên câu đó..."

Tiểu Tề: "Hả?"

Cửa Sổ tiếp lời: "Cô hét lên là, Nguyên Dục Tuyết không xấu xí như mày! Làm bọn tôi hết cả hồn."

Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn sang, hơi nghiêng đầu, trên đầu dường như còn hiện một dấu "?".

Tiểu Tề: "......." Giết tôi đi, chắc chắn là tôi vẫn đang trong ác mộng.



Tác giả có lời muốn nói:

Sự phẫn nộ của dân mê giai đẹp.