Vũ Khí Hình Người

Chương 260: Thôn Vàng Bạc (39): Xin hãy giúp tôi.




Edit: Ry

Mặc dù hai người đạt thành nhận thức chung (?), nhưng giờ Nguyên Dục Tuyết đang có nhiệm vụ nên không thể ở lại lâu.

Nhận ra điều này, cảm xúc vừa được vỗ về của Giới Chu Diễn lại trở nên... Quái dị.

Trước đây, Thần chưa bao giờ có cái gọi là "hoài nghi", đó là sự tiêu cực chỉ thuộc về con người.

Thần hoài nghi Nguyên Dục Tuyết chỉ dùng những lời ngon ngọt đó để trấn an mình, chứ thực tế cậu muốn tránh mình càng xa càng tốt. Nhưng một mặt khác, Thần nhìn dáng vẻ thẳng thắn đối mặt, nghiêm túc nhờ mình giúp đỡ của cậu trai, cảm giác trái tim như bị thứ gì lấp đầy, niềm vui sướng vô cùng phong phú, thậm chí là lạ thường.

Bây giờ Nguyên Dục Tuyết đang đau đầu với đống cá mình xách theo.

Xử lý chúng đúng thật là một chuyện khó.

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Giới Chu Diễn. Cảm xúc trong đó hiện lên rõ rệt, là tin tưởng tuyệt đối.

Khi bị đôi mắt ấy phản chiếu, chỉ e không ai có thể từ chối Nguyên Dục Tuyết.

Cậu cẩn thận suy xét rồi mới hỏi tiếp:

[Cậu có biết vùng nước nào... Tương đối vắng vẻ kín đáo một chút không?]

Nguyên Dục Tuyết chỉ vào đống cá trong tay: [Tôi muốn đưa họ đi.]

Không chỉ muốn đưa đi "phóng sinh", mà sau đó cũng không thể để họ lại bị dân làng tùy tiện bắt giữ.

Giới Chu Diễn cũng nhìn mấy con cá nọ, thoáng cái đã nhìn thấu bản chất bên dưới lớp da thịt. Nhưng Thần không có hứng thú với đám sinh vật bị nguyền rủa này. Nếu không phải vì Nguyên Dục Tuyết, Thần sẽ không bao giờ để ý tới sự tồn tại của chúng.

Nhưng vì Nguyên Dục Tuyết đã đề cập, Giới Chu Diễn cũng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó trầm giọng nói: [Tôi dẫn cậu đi.]

Nguyên Dục Tuyết gật đầu.

Sau đó im lặng chờ đợi, hai người nhìn nhau. Thấy Giới Chu Diễn không có vẻ gì là định di chuyển, cứ nhìn mình chằm chằm. Nguyên Dục Tuyết ngoẹo đầu.

"?"

Dường như trên đầu cậu hiện một cái dấu hỏi chấm.

Giới Chu Diễn rất cẩn thận, lúc này mới hơi để lộ ý đồ xấu xa của mình.

Đương nhiên là Thần phải đợi Nguyên Dục Tuyết tự hỏi rồi mới thừa cơ nói ra. Nhưng hắn sốt ruột quá, thế là đằng hắng một tiếng, vươn tay ra.

[... Rất xa. Chỉ tôi có thể đưa cậu đi.]

[Cậu, tới gần hơn đi.]

Thần nhấn mạnh hai chữ "chỉ tôi".

Nguyên Dục Tuyết đã được trải nghiệm vài phương thức di chuyển đặc biệt nên hiểu ý hắn ngay.

Cần phải tiếp xúc với nhau à?

Nguyên Dục Tuyết không hề do dự đặt tay vào lòng bàn tay của Giới Chu Diễn.

Khác với sự lạnh băng trong tưởng tượng, nhiệt độ cơ thể của Giới Chu Diễn thậm chí còn cao hơn cậu, như đang chạm vào một đốm lửa ấm áp và vô hại vậy. Nhiệt độ từ lòng bàn tay thoáng cái đã lan tỏa bao bọc khắp bàn tay.

Mười ngón đan vào nhau, mà Giới Chu Diễn được Nguyên Dục Tuyết nắm tay phải cố dời mắt, cố gắng không nhìn cậu.

Cơ thể hắn có vẻ còn cứng hơn, môi mím chặt, nắm tay xong lạ im lặng không nói gì. Nguyên Dục Tuyết đang định hỏi sau đó cần phải làm gì nữa, Giới Chu Diễn bỗng tiến lên, không nói không rằng ôm cậu vào lòng.

Thực thể do sương mù hóa thành vô cùng cao lớn, vai rộng chân dài, dù là hình dạng gốc của Nguyên Dục Tuyết, hay cả trạng thái nhỏ xinh sau khi được điều chỉnh hiện giờ, đều không thể nói là bé nhỏ, lại dễ dàng được Thần ôm trọn vào lòng.

Đột nhiên sát gần nhau như vậy khiến Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác.

Từ lúc gặp, cậu chưa từng phân tích số liệu cơ thể Giới Chu Diễn, biết rõ cơ thể hắn không giống với người bình thường. Nhưng lúc này, phản hồi mà cậu thấy được lại rất "bình thường". Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được tiếng tim đập từ Giới Chu Diễn, âm thanh trong lồng ngực ấy dán ngay bên tai, khiến cho cơ thể cũng rung theo từng nhịp. Hơi ấm truyền lại từ đối phương dường như có thể khiến mọi thứ tan chảy.

Khung cảnh xung quanh nhanh chóng chuyển đổi.

Giới Chu Diễn ôm cậu rất chặt.

Mặc dù hắn đã cố gắng đi chậm hết mức có thể, nhưng thực tế chỉ vài giây, cảnh sắc xung quanh đã cố định, Thần đã đưa Nguyên Dục Tuyết tới nơi cần đến.

Khu vực sông này còn rộng hơn, không thấy được đáy. Giữa những dòng chảy ngầm, vòng ôm của Giới Chu Diễn càng thêm chặt.

Thần như kẻ mắc chứng bệnh đói khát da thịt, vô cùng ỷ lại vào xúc cảm mềm mại bên mình. Dù là một cái cúi đầu cũng có thể ngửi được mùi hương của riêng Nguyên Dục Tuyết... Tuy nó nhạt và thanh, nhưng thơm vô cùng.

Rõ ràng đã tới nơi, Giới Chu Diễn lại vờ như không phát hiện.

Thần tiếp tục im im ôm Nguyên Dục Tuyết, cứ để cơ thể tiếp xúc giao hòa như vậy, hơi cúi đầu, giống thú cưng quấn chủ. Cái cằm sắp ghé vào vai thiếu niên, thậm chí còn cọ cọ một chút. (Editor: Thần gì kém sang vđ)

Tư thế hưởng thụ này khiến hơi thở của hắn phả vào cổ Nguyên Dục Tuyết, càng thêm ngửi rõ mùi hương toát lên từ làn da trắng đến phát sáng kia.

Là mùi thơm chỉ Giới Chu Diễn ngửi được.

Động tác này có hơi quá thân mật, nhưng lại không có gì xa lạ.

Hai má Giới Chu Diễn dần ửng lên dưới sự như gần như xa này, giống người say rượu.

Hình thể nhân loại của Thần vốn được cấu tạo vô cùng hoàn mỹ, không nên xuất hiện bất cứ "khuyết điểm" nào, càng không nên xuất hiện những cảm xúc yếu ớt của loài người.

Nhưng chỉ cần tiếp xúc với Nguyên Dục Tuyết, Thần sẽ cảm thấy nơi có trái tim đau đớn vì ghen ghét và phẫn nộ. Cũng vì tiếp xúc với Nguyên Dục Tuyết mà máu trong người sôi trào, cảm giác mất khống chế khiến hắn đề phòng, đồng thời không thể nào kháng cự.

Có điều Thần không nói thì Nguyên Dục Tuyết cũng để ý được cảnh vật xung quanh.


Nơi Giới Chu Diễn dẫn cậu tới rất phù hợp với yêu cầu.

[Giới Chu Diễn.]

Nguyên Dục Tuyết gọi trong lòng.

Với việc Giới Chu Diễn ôm mình, Nguyên Dục Tuyết đã quen với các loại cách thức di chuyển không thấy có vấn đề gì, càng không thấy tư thế thân mật kiểu này có gì ảnh hưởng tới mình.

Cậu đã quen tiếp xúc với Giới Chu Diễn.

Nguyên Dục Tuyết chỉ thấy hơi lạ là sao hắn còn chưa buông tay, nên mới lên tiếng.

Thần cứng đờ, vội vàng thả ra, thậm chí còn lùi lại mấy bước.

Vẻ mặt của Thần lúc này so với cái kiểu thẹn thùng hưởng thụ vừa rồi đúng là một trời một vực, đang rất là hờ hững và lạnh nhạt.

Nhưng dù Thần không có biểu cảm gì thì vẫn sẽ luôn có một sự lạnh lẽo khiến người ta lùi bước. Đôi mắt càng không dám nhìn thẳng vào Nguyên Dục Tuyết, nghiêng đi chỗ khác.

Động tác lùi lại rất là tiêu chuẩn không có bất cứ sai phạm nào, như thể cái kẻ vừa rồi còn ôm chặt Nguyên Dục Tuyết không buông không phải là hắn.

[Nơi này...]

Nguyên Dục Tuyết còn chưa nói hết, Giới Chu Diễn đã tự chột dạ xin lỗi.

[Xin lỗi.]

[Tôi không cố ý chạm vào cậu.]

[Nhưng di chuyển như vậy là an toàn nhất.]

Thần vẫn còn quá non trong việc nói dối Nguyên Dục Tuyết.

Lấy cái cớ như vậy, Giới Chu Diễn nhắm mắt, thật sự là không dám nhìn người ta.

Hắn sợ mình nhìn nhiều thì ánh mắt sẽ tiết lộ nỗi lòng còn chưa bình tĩnh lại.

Nguyên Dục Tuyết bị Giới Chu Diễn cướp lời bằng một chuỗi giải thích, khựng lại, nghĩ xem sao trông Giới Chu Diễn lại --- Căng thẳng như vậy?

Nhưng vẫn gật đầu.

[Tôi biết. Chỉ là cách di chuyển bình thường thôi.]

Rõ ràng đã giấu được, nhưng Giới Chu Diễn lại vì câu nói này của Nguyên Dục Tuyết mà thất vọng.

... Muốn người phát hiện, lại không muốn người phát hiện.

Nguyên Dục Tuyết bày tỏ sự tín nhiệm với Giới Chu Diễn xong, tiếp tục nói nốt câu vừa rồi.

[Tôi không định vị được nơi này, nên lát nữa còn phải nhờ cậu đưa tôi về.]



Tác giả có lời muốn nói:

Nghe nói khi thích rất thích ai thì sẽ ngửi được mùi thơm từ người đó, điều này chứng tỏ gen của bạn cũng lựa chọn người đó owo (đọc được từ bài viết marketing nào ấy không có bằng chứng lol)

_______________________________________

Thật ra thì vụ pheromone này vẫn đang được tranh cãi rất nhiều, kiểu chưa có bằng chứng thuyết phục ấy. Con người có tỏa ra pheromone, tuy nhiên do khứu giác của con người bị thoái hóa và có thể nói là một trong những loài có khứu giác kém nhất thuộc lớp động vật có vú, nên thực tế rất khó, hoặc gần như là không thể ngửi được "pheromone" đâu. Tuy nhiên có vài bài thí nghiệm khoa học đã phần nào chứng minh được mùi (bao gồm pheromone) cơ thể đóng vai trò rất lớn trong việc hấp dẫn lẫn nhau :v