Vũ Khí Hình Người

Chương 257: Thôn Vàng Bạc (36): ... Hắn đang hút máu?




Edit: Ry

Dù là bình thường thì cũng ít khi thấy được dòng sông có trạng thái tĩnh lặng như vậy. Huống hồ là xung quanh còn có vô vàn xoáy nước dữ dội cắn nuốt mọi thứ, khiến vùng nước cậu đang ở lại càng thêm kì lạ.

Nguyên Dục Tuyết biết chứ.

Chính sự êm đềm tưởng như an toàn này có khi mới là hiểm cảnh chân chính sát khí bốn phương.

Nên cậu không hề do dự, muốn rời khỏi vùng nước tưởng như rất yên bình này.

Nguyên Dục Tuyết bơi về phía dòng chảy mãnh liệt, nhưng cậu đi tới đâu, xoáy nước sóng ngầm dữ dội khiến người ta sợ hãi cũng trở nên êm đềm tới đó. Bọt nước thỉnh thoảng bắn lên cũng vô hại, vẩy lên người Nguyên Dục Tuyết, không khác lắm với máy phun nước ở công viên cho trẻ em.

Nếu nhạy cảm một chút thì sẽ còn phát hiện độ ấm của nước đang thay đổi. Nước sông về đêm vốn lạnh lẽo bỗng trở nên vừa phải cho người bơi lội. Với người máy luôn có nhiệt độ cơ thể hơi thấp như Nguyên Dục Tuyết, nước ở đây có thể nói là ấm áp, nằm ngâm mình rất dễ chịu.

"..."

Nguyên Dục Tuyết có ngốc đến mấy thì cũng nên ý thức được sự bất thường, huống hồ cậu vẫn luôn rất cảnh giác.

Nhìn xuống đống cá trong tay.

... Chẳng lẽ là vì mấy thứ này?

Cậu cau mày.

Bầy cá này có vẻ khá ngốc, bị bắt trong cái lưới bạc cũng không giãy giụa, thậm chí còn thuận theo dòng nước mà bơi. Thế nên Nguyên Dục Tuyết rất dễ dàng kéo chúng theo, chỉ hơi vướng chút thôi.

Cậu suy tư, quyết định không thả bầy cá ở nơi quái quỷ này, bình tĩnh nhìn mặt sông.

Cậu không thể phát ra tiếng, nhưng đoán là đối phương thấy được khẩu hình, nên hơi há miệng:

"Ra đây".

Mặt sông vẫn phẳng lặng, không có phản ứng nào khác.

Cậu không thể bị nhốt ở đây.

Sau vài giây nỗ lực giao tiếp mà không có tác dụng, Nguyên Dục Tuyết bèn rút Phá Hồng Mông ra.

Cây đao đen nhánh bỗng xuất hện trong tay, khiến những ngón tay càng thêm tái nhợt.

Lưỡi đao sắc bén lóe lên đầy uy hiếp, phản chiếu ánh trăng rét lạnh giống một luồng tuyết ngưng tụ. Cây đao như vậy nằm trong tay Nguyên Dục Tuyết có khí thế và sát ý cực lớn.

Sắc mặt thiếu niên lúc này rất lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả ngày thường, hoàn toàn vô cảm.

Những nơi đôi mắt ấy chạm tới đều như có một trận tuyết lạnh bao phủ, trường đao trong tay cũng chĩa về nơi tầm mắt đang dừng chân, một đao bổ xuống làm bắn lên vô số bọt nước. Nước là thứ mềm mại nhất thế gian, cũng bị đao của cậu chém thành hai nửa.

Mực nước vốn không quá cao lập tức rẽ thành hai bức tường, Nguyên Dục Tuyết đặt chân lên đáy sông.

Con sông này ngoài đống cá trong suốt cậu đang túm trong tay thì có vẻ không còn sinh vật nào khác, thế nên khi dòng nước tách ra để lộ đáy sông khô cạn, cậu cũng chỉ nhìn thấy rong với mấy thứ tạp nham.

Nguyên Dục Tuyết không dừng lại, tiếp tục chém sang bên cạnh, như là Moses rẽ biển. Mặc dù cậu không thể rẽ được biển, nhưng cũng có thể bổ đôi con sông này ra.

Xét từ một góc độ nào đó, ý tưởng của Nguyên Dục Tuyết đã chính xác.

Nước là sức mạnh của "thần", cho nên chỉ cần không chạm vào nước sẽ dễ thoát khỏi tay Thần hơn.

Thần muốn nhốt Nguyên Dục Tuyết trong nước, cậu không thể thoát khỏi nhánh sông này ngay, nhưng có thể tự tạo một cái bờ mới.

Đối phương muốn tiếp cận cậu thì phải mượn thứ gì đó làm môi giới.

Mà Nguyên Dục Tuyết trước giờ luôn rất nhạy cảm với mấy thứ môi giới này.

... Khi cậu rút đao ra, biên độ động tác cũng không lớn.

Nhưng vẫn không tránh được lòng bàn tay mềm mại tì vào chuôi đao.

Những vết cắt trên tay vì lúc thu thập cái lưới còn chưa khép miệng, máu lập tức chảy đầy vỏ đao Phá Hồng Mông.

Thanh đao này rất đặc biệt, nó hút máu, nhưng sẽ không bao giờ hút máu của chủ nhân. Nên dòng máu cứ như vậy thuận theo lưỡi đao rơi vào trong sông, một màu đỏ thẫm dần lan tràn.

Khi cậu tấn công, máu cũng chảy nhiều hơn. Nguyên Dục Tuyết thì tất nhiên không để ý, nên càng khiến vết thương rách to hơn.

Chém xuống đao đầu tiên, cậu đã nhạy bén cảm nhận được sau lưng có thứ gì đó dao động.

Hơi nước bốc lên rồi ngưng tụ lại thành sương mù vô hình, dùng nó làm chất môi giới tấn công thiếu niên. Đống cá thoi thóp cậu đang túm trong tay đột nhiên như thể bị thứ gì uy hiếp, không dám cựa quậy, cứ thế chìm trong lưới, khiến cổ tay Nguyên Dục Tuyết cũng bị kéo xuống một chút.


Phản ứng của cậu rất nhanh.

Ngay trong khoảng khắc đã xoay người lại chém một đường, không có động tác phức tạp hay kĩ thuật cao siêu, một đao sắc bén, một chiêu chế địch. Dù là đáy mắt rét lạnh hay cây đao nắm trong tay đều toát lên sát ý rét lạnh.

Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn cảm giác được lưỡi đao đi vào thứ gì đó.

Sương mù trước mặt hơi đông lại, nơi Phá Hồng Mông xuyên qua khiến sương đậm hơn, bọc lấy thanh đao.

Đây không phải dấu hiệu tốt, Nguyên Dục Tuyết cau mày, cực nhanh thu đao về, lại cảm nhận được lực cản cực lớn.

Với người máy chiến tranh, vũ khí là thứ quan trọng hơn tất cả.

Thấy không thu được đao về, dù ý thức được vật chất trước mặt đang nương theo vỏ đao xâm nhập vào cơ thể mình, Nguyên Dục Tuyết cũng không lập tức buông tay.

Cảm xúc trong mắt thiếu niên bình tĩnh tới đáng sợ, một nguồn năng lượng khổng lồ yên lặng tụ tập ở đầu ngón tay. Khi cậu sắp bắn nó ra, lại cảm giác được luồng sương kia lần mò theo thân đao, trôi chảy bọc lấy đầu ngón tay cậu.

"..."

Bị phát hiện ý đồ công kích rồi.

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Nguyên Dục Tuyết.

Nếu đã vậy thì --- Cậu định đổi kế hoạch, nhưng không hề nhận được cảnh báo vỏ máy có hư hại. Thứ phản hồi lại là một cảm giác rất kì lạ, khiến cậu tưởng hệ thống của mình bị lỗi.

Nguyên Dục Tuyết rất trì độn với cảm giác đau, thậm chí là gần như không có cảm giác, điều này giúp cậu mạnh mẽ hơn trong chiến đấu. Nhưng xúc giác trên da vẫn rất nhạy bén.

Giống như lúc này, cậu cảm nhận ngón tay bị thứ gì nuốt vào, mút mát, vật chất ướt át có hơi thô quét qua đầu ngón.

Phản ứng của thiếu niên bị chậm một nhịp, giờ mới xác định mục tiêu của "thần" là...?

Xúc giác phản hồi lại rõ rệt nói cho Nguyên Dục Tuyết biết mục tiêu của vật chất trước mặt là vết thương trong lòng bàn tay cậu. Nhưng "công kích" như vậy không khỏi quá nhẹ nhàng.

Thậm chí còn nằm ngoài nội dung kho tài liệu của cậu có thể giải thích.

Hình thức công kích phù hợp nhất mà cậu có thể tìm được, chắc là --- Hắn đang hút máu.

Nhưng mà sao lại hút máu từ vết thương trong lòng bàn tay, tại sao không đổi chỗ khác... Hiệu suất cao hơn?

Nguyên Dục Tuyết rất là thắc mắc.



Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Dục Tuyết: Hắn đang hút máu

Viêm Khớp Vai: Hôn vợ chùn chụt