Vũ Khí Hình Người

Chương 253: Thôn Vàng Bạc (32): Thà chết còn hơn.




Edit: Ry

Xúc cảm kì lạ hoàn toàn khác với nhận biết, dinh dính, khiến lí trí đã sụp đổ của họ một lần nữa được trở lại.

Có lẽ là cái tính công tử đã ăn sâu vào máu trỗi dậy, Âu Phục cầm cá giơ đến miệng rồi lại dừng. Gã cau mày săm soi con cá trong tay, giọng điệu có phần ghét bỏ.

"Cứ thế ăn à? Có thô thiển quá không? Không nấu được à?"

Ông Lý ngồi ở đối diện gã ngơ ngác ngẩng đầu.

Trong tay ông ta cũng có một con, răng đỏ vẫn còn dính thịt cá, máu chảy từ miệng xuống người, trông rất là dã man, thành ra lại khiến vẻ ngơ ngác của ông ta trở nên quái dị.

Nhưng rất mau, đôi mắt đã xuất hiện cảm xúc như là chỉ trích với Âu Phục: Mày bị cái gì vậy? Tới lúc này rồi mà còn thích làm màu?

Âu Phục đã thả tay xuống, con cá kia hoạt bát nảy lên trong tay gã như thể sẽ trượt ra bất cứ lúc nào, trở lại với bầy đàn của mình.

Âu Phục tiếp tục nhăn mặt, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lí trí. Ánh mắt gã nhìn con cá vẫn tràn đầy dục vọng và khao khát mãnh liệt, nhưng bài xích ẩn sâu dưới đáy lòng lẫn về mặt sinh lý đang không ngừng giằng co với những dục vọng này.

Thậm chí gã thấy đồng đội của mình giơ cá lên miệng cũng "chậc" một tiếng rất rõ ràng, đầy chê bai.

Tiểu Cao đang chuẩn bị cắn xuống, răng sắp chạm vào da cá rồi, nghe được tiếng "chậc" gai tai của Âu Phục, khựng lại, cái tay cũng cứng đờ.

Chị bực tức quay sang ---

Phản ứng lớn như vậy, va cả vào Cửa Sổ ngồi bên cạnh, khiến cá trong tay y rơi xuống, đuôi cá vỗ lốp bốp trên mặt đất.

Âu Phục còn chưa nhận thấy ảnh hưởng của mình với những người khác, thèm muốn trong mắt ngày một rõ ràng, nhưng sự ghét bỏ ở sâu trong tâm trí đã vượt quá cả đạo đức kiềm chế, thậm chí kháng cự bản năng. Gã cau mày, lắc đầu quầy quậy: "Ăn uống quá là kém sang, ăn sống nuốt tươi thế này liệu có nhiễm sán không vậy."

Dân làng: "..."

"Mày bị cái gì vậy hả?" Tiểu Cao lạnh lùng nhìn gã, trong mắt là sự tức tối khó mà dằn xuống: "Mày không ăn thì cút, đừng có làm ảnh hưởng tới người khác."

"Tao ảnh hưởng gì ai? --- Mày không sợ nhiễm bệnh thì xin mời." Âu Phục bị khiêu khích, lộ vẻ bị xúc phạm, còn rất ngứa đòn cố tình nhại tiếng nôn: "Ọe."

Bờ sông rất yên tĩnh, chỉ có tiếng họ đấu võ mồm, ấu trĩ cãi cọ, lại xua tan rất nhiều sự quỷ quái của bầu không khí. Đến mức hiện trường máu tanh đang rất nghiêm trọng cũng trở nên khôi hài.

Cửa Sổ đần mặt ra, ngơ ngác hết nhìn sang Tiểu Cao bên trái, lại thắc mắc nhìn Âu Phục bên phải: "Hai người đừng cãi nhau nữa..."

Ông Lý cũng không hiểu tại sao hai người này tự dung lại bùng phát xung đột, kiềm chế thèm khát mút đống máu cá, chỉ cầm cá trong tay, đồng ý với Cửa Sổ: "Đúng, đừng cãi cọ nữa..."

Thấy hai người họ có vẻ định đánh nhau, Cửa Sổ còn quát: "Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh!"

Âu Phục đứng phắt dậy, gã vốn cao, đứng lên rất tạo cảm giác áp lực.

Gã túm cổ áo Tiểu Cao, hung tợn cúi xuống, đôi mắt nâu tràn đầy khiêu khích nhìn thẳng vào mắt chị. Động tác thô bạo thậm chí còn khiến cô gái hơi lảo đảo.

Tiểu Cao không chấp nhận mình yếu thế, lập tức trở tay hất tay gã ra, sau đó tiến lên túm cổ áo Âu Phục, trên mặt cũng đậm vẻ thuốc súng.

Bọn họ bắt đầu xô xát, lao vào đánh nhau ở một khoảng đất trống cách xa bờ sông, Cửa Sổ vội vàng tiến tới ngăn cản. Một loạt hành động rất trôi chảy cuối cùng cũng khiến ông Lý nhận ra bất thường.

Ông ta nheo mắt, nhìn mấy người chơi càng lúc càng xa, đột nhiên nói: "Chờ chút."

"Chẳng lẽ các người..." Cái mặt nạ thân thiện không giữ được nữa. Giọng ông ta trầm xuống, cũng không tiếp tục che giấu ác ý tăm tối trên mặt, trong mắt. Ông ta nhìn người chơi chằm chằm, dường như nhìn thấu được tâm tư nho nhỏ của họ: "Không muốn ăn cá?"

Cơ thể Cửa Sổ hơi cứng lại, nhưng phản ứng của y lập tức được hành vi của Âu Phục che giấu.

Gã buông tay, rất nhã nhặn chỉnh lại cổ áo của mình.

Trong xung đột vừa rồi, tóc gã bị rối, còn ăn một đấm, dấu vết hiện rõ rệt trên khuôn mặt, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh, rất hờ hững nói: "Sao có chuyện đó được?"

Ánh mắt gã lơ đãng rơi trên đống cá nằm tán loạn trong lưới, dục vọng kì lạ càng thêm nồng: "Ai có thể từ chối được cám dỗ của nó?"

Câu nói này được dân làng tán đồng.

Đương nhiên không ai có thể chối từ sự hấp dẫn này.

Gã bổ sung: "Chỉ là tôi không quen ăn sống như vậy, thích ăn thực phẩm chín hơn thôi, có thể cho tôi mang mấy con về không?"


"Tôi nấu xong sẽ mang tới mời mọi người. Có khi mọi người sẽ thích cách tôi nấu thì sao? Ăn sống thì có vị gì?" Gã nở nụ cười rất lịch thiệp.

Ông Lý nheo mắt.

Bản mặt già nua đối mặt với thanh niên trẻ trung.

Cái cớ mà Âu Phục đưa ra không thể nói là thuyết phục.

Ông ta dễ dàng nhìn ra sơ hở, biết mấy người xứ khác đã tỉnh lại.

Đương nhiên ông ta cũng có thể rạch mặt phá vỡ cân bằng, trói hết lũ người xứ khác ghê tởm này, làm mồi câu mới. Nhưng khuôn mặt già cả lại trở nên quỷ dị, nở nụ cười cứng ngắc, không hề chọc thủng họ.

"Được thôi."

Dân làng đứng dậy, im lặng bao vây các người chơi.

Ánh trăng xanh xanh chiếu rọi xuống, sắc mặt ông Lý trắng bệch như người chết. Ông ta nhìn chằm chằm Âu Phục, gọi bà dì nấu cơm ở cuối hàng ra.

Bọn họ dùng đá tảng xung quanh, dựng một cái bếp lò đơn giản, nhồi đầy cây cỏ vào trong, sau đó châm lửa bằng bật lửa mang theo trên người.

Đợi đến khi lửa cháy mạnh hơn, lại phái người đi bẻ ít cành cây, thô bạo xuyên chúng vào miệng cá, đâm thủng tới tận đuôi.

Những con cá kịch liệt nhảy lên trong lòng bàn tay họ, nhưng vẫn nhanh chóng bị đâm tới tận cùng, máu tuôn ra như suối, suýt thì tưới tắt lửa vừa mới nhóm. Nhưng chảy hết máu rồi, không cần trình tự dư thừa, bà dì nấu cơm đã thô bạo đặt chúng lên lửa, bắt đầu nướng với mức lửa lớn.

Da cá vang lên những tiếng nổ tanh tách kì lạ, người chơi còn tưởng mình nghe nhầm, vì họ loáng thoáng nghe được tiếng hét.

Âu Phục nhìn những con cá, lại nhanh chóng quay đi, nhưng cũng không cưỡng lại được mùi hương bay tới.

Thịt cá được nướng chín, mùi thơm kì lạ đó cũng ngày càng nồng.

Đừng nói là các người chơi đang có phần khó cưỡng lại, ngón tay liên tục giật giật. Ngay cả dân làng cũng bị mùi thơm hấp dẫn, những đôi mắt trong đêm dường như sáng lên xanh lét.

Nhưng người có quyền lên tiếng và có khả năng lãnh đạo nhất trong số họ là ông Lý, lại không cho phép dân làng ăn đống cá đã được nướng chín thơm lừng, mà nhường "đặc quyền" này cho nhóm người xứ khác.

Ông ta đứng đó, mỉm cười dị hợm nhìn đám Âu Phục, giọng điệu ôn hòa nhưng vẫn lộ chút u ám: "Nướng chín rồi, mọi người sẽ thích lắm nhỉ?"

--- Xem ra là tránh không được kiếp này.

Cả ba đều biết rõ.

Hậu quả khi ăn những con cá này, chỉ e cũng không tốt hơn cái chết là mấy. Nếu đây là đặc thù "bị đồng hóa", phải vĩnh viễn ở lại thôn Vàng Bạc, vậy thì thà chết luôn cho thoải mái.

Dù nghĩ vậy, Âu Phục vẫn cầm xiên cá. Nhìn đống dầu trơn nóng hổi chảy xuống tay mình, sự thèm ăn lạ thường đồng thời làm gã kinh tởm dâng lên.