Edit: Ry
Đám dân làng ban nãy họ thấy cầm đèn lồng, lúc này đã lần lượt ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ.
Bọn họ ngồi cách nhau rất xa, mỗi bàn chỉ có một người. Cái đèn lồng làm từ giấy trắng kia được đặt bên chân, tỏa ra ánh sáng u ám, chiếu rọi từng cặp chân trần.
Mắt cá chân của họ dưới ánh sáng nhập nhèm khẳng khiu như những cái gậy. Ống quần được xắn lên một chút, để lộ một đoạn da trên cổ chân, chỗ da đó có màu trắng xanh, còn lỏng lẻo như đã mất co giãn, giống da của người bình thường, lại có chút khác biệt.
Mà cảnh tượng hiện giờ đã đủ quái dị rồi.
Mỗi người ngồi một bàn là chuyện rất thường thấy, nhưng ở cái thôn bé tẹo ai cũng biết ai, quan hệ rất thân thiết này, ai cũng ngồi im ở bàn của mình, không trò chuyện không hỏi han thì thật sự quá lạ kì.
Quá yên tĩnh, cũng quá lạnh lùng.
Các người chơi im lặng trốn trong rừng cây, lại thấy một tốp người khác cầm đèn lồng đi từ đằng xa tới.
Không ai chào hỏi, như đã hẹn nhau từ trước, mỗi người tìm một bàn ngồi xuống.
Họ thẳng lưng, ngồi im không cựa quậy, người cứng đờ như một con rối.
Những chiếc bàn gỗ đủ loại kiểu dáng được xếp ngay ngắn lần lượt được lấp đầy, trước mỗi bàn đều có một người ngồi, chỉ có một cái duy nhất còn trống.
Từ nhà ông Lý, mấy người có gương mặt quen thuộc đi ra.
Họ cũng cầm một chiếc đèn lồng trắng tương tự, xếp hàng ra ngoài.
Đi đầu tiên là ông Lý tất cả đã quá quen thuộc, đằng sau là vợ ông ta, và đi cuối chính là đứa con trai.
Họ vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm đó, trên đầu và tay quấn vải trắng, mặt vô cảm đi tới chiếc bàn trống cuối cùng.
Cả ba lần lượt ngồi xuống.
Khi mỗi chiếc bàn đều đã có chủ, từ nhà ông Lý lại có một người nữa đi ra.
Bà ta bưng một cái mâm gỗ to, bên trên là mấy món đồ nhắm, căn cứ vào số lượng thì có thể thấy cái mâm đó cực kì nặng, nhưng người bưng nó lại cầm rất chắc, thậm chí cổ tay giơ thẳng ra còn không hề run rẩy.
Có kính nhìn đêm, họ thấy được rất rõ khuôn mặt của người bưng đồ ăn.
Là bà dì nấu cơm hàng ngày cho họ.
Bà dì này là người ít nói, thân hình nở nang, trông khá là hiền hòa, còn rất là khỏe.
Tuy bà ta là người kiệm lời, nhưng chưa một người chơi nào thấy bà ta bình tĩnh như vậy, khuôn mặt trống rỗng không có một biểu cảm.
Bà dì bưng mâm đồ ăn, đưa tới trước mặt ba người nhà ông Lý.
Sau đó lấy từng cái chén đĩa bằng sứ trên mâm gỗ, lần lượt bày xuống bàn.
Đều là đồ ăn thường thấy của cơm chay, hẳn là làm sẵn từ trước, đến mức đồ ăn đã nguội ngắt, không có lấy một hơi nóng.
Rất khó để ngửi được mùi đồ ăn nguội, huống hồ người chơi còn cách quá xa, không ngửi được mùi là chuyện rất bình thường. Nhưng khứu giác của Nguyên Dục Tuyết khác với con người, chỉ cần đồ ăn có mùi, dù chỉ là một chút xíu, cậu cũng có thể ngửi được.
Nhưng lần này hoàn toàn không ngửi được gì hết.
Như thể đống đồ ăn nguội lạnh nhưng trông vẫn rất tươi ngon đó chỉ là mô hình được tỉ mỉ chế tạo.
Có điều hành động tiếp theo của dân làng đã phản bác lại suy nghĩ đó.
Sau khi đồ ăn được mang lên đầy đủ, bọn họ đồng loạt cầm bát đũa, bắt đầu gắp thức ăn.
Không ai nói chuyện, trong bóng đêm yên ắng chỉ có tiếng nhai nuốt.
Mà đến cả tiếng động đó cũng rất... Quái dị. Nếu không phải họ tận mắt chứng kiến đám thôn dân này đang dùng bữa, có khi còn tưởng tiếng nhai nuốt đó là tiếng con thú hoang nào vừa đi săn đang dùng bữa.
Động tác của nhóm người này rất chỉnh tề, đầu tiên là gắp một đũa rau xào, sau đó là ăn một miếng xương sườn được rưới xì dầu, ăn xong sườn lại thống nhất gắp một đũa thịt xào ngó sen. Từng động tác cực kì nhất trí, nhai nuốt cơm trong bát.
Nhưng thật sự tiếng nhai cứ như đang ăn thứ gì cứng rắn lắm, nghe răng rắc răng rắc trong đêm.
Chốc lát sau, đống đồ ăn vơi đi bảy tám phần, bà dì kia lại mang ra món mới.
Lần này thứ bà ta bưng trong tay là những bát canh đậu hũ tươi non.
Sở dĩ gọi cơm trong tang lễ là cơm chay cũng vì truyền thống này.
Thường thì món cuối trong bữa cơm sẽ là canh đậu hũ, ăn xong bát canh này chứng tỏ bữa cơm kết thúc, mang nghĩa sẽ không dính xúi quẩy, ăn xong là thanh toán xong.
Nhưng khi bát canh tươi ngon vô cùng, đậu hũ còn non mềm đàn hồi đó được bưng lên bàn, lại không một ai động đũa, mà đồng loạt đứng dậy, nhìn chằm chằm về một phía.
Các người chơi đang trốn lạnh cả người trước ánh mắt quỷ dị đồng loạt quay lại này, tưởng là đã bị họ phát hiện tung tích.
Nhưng rồi người chơi nhanh chóng nhận ra, thôn dân không phải đang nhìn họ, mà là nhìn chiếc nồi to kì quái ở bên cạnh rạp. Cái nồi được đặt trên đống củi cháy hừng hực, trông đến là gai mắt trong đêm đen kia.
Nước trong nồi đã sôi tới sắp trào ra, hơi nước màu trắng bốc lên, không ngừng đẩy cái vung gỗ đang đậy bên trên.
Cùng lúc đó, các người chơi cũng phát hiện nhóm thôn dân có thần thái rất quái dị, vô cảm trống rỗng như bị mộng du kiaa, bỗng trở nên sống động hơn. Bọn họ đầy mong đợi nhìn cái nồi nước sôi đó, không ngừng nuốt nước bọt, hình như có người còn chảy dãi, không kiềm chế được sự thèm thuồng.
Bọn họ đang đợi cái gì vậy?
Không thể nào chỉ là đợi cái nồi nước nóng đang sôi trào đó.
Trong lòng các người chơi bỗng xuất hiện một sự khó chịu kì lạ.
Nhất là khi nhìn cái nồi lớn kia, họ cứ có cảm giác là ngay sau đó bà dì sẽ ném vào "nguyên liệu nấu ăn" đặc biệt nào đó.
Cũng may những tưởng tượng kinh dị của họ không xảy ra.
Trong bầu không khí tĩnh lặng tới khó thở, bà dì lại đi từ bếp ra.
Đương nhiên là trên người bà ta không có buộc người hay xách theo khúc thịt tươi không rõ lai lịch nào, mà là bưng một thùng nước màu đỏ cực lớn, còn có cả tiếng cá đang quẫy đuôi.
Con cá đó có vẻ rất sung sức, đuôi cá không ngừng quẫy bành bạch vung vẩy nước ra ngoài, thỉnh thoảng còn đánh vào vách thùng tạo những tiếng vang trầm trầm. Tay bà dì rất vững, nước bắn ra dính đầy vào người bà ta khiến quần áo ướt đẫm, có một ít còn bắn cả lên mặt, lại trượt xuống theo sống mũi. Nhưng bà ta không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí còn không buồn giơ tay lau.
Cho tới khi đi đến cạnh nồi nước, bà ta mới đặt cái thùng xuống đất.
Nước càng bắn tung tóe.
Bà dì xắn tay áo lên, đôi tay trắng nhởn trong ánh đèn lờ mờ đâm thẳng vào thùng, vớt ra một con cá.
Tuy khoảng cách rất xa, bốn người vẫn nhìn thấy rõ ngoại hình của con cá đó.
Trông rất dị hợm.
Nó không giống bất cứ loài cá nào có thể dùng làm nguyên liệu chế biến thức ăn mà họ từng thấy, cả cơ thể nó gần như trong suốt, thế nên còn thấy được nội tạng tập trung ở phần bụng thành một khối màu đỏ tươi.
Thân cá dài và nhỏ, không có râu, trông khá giống cá nheo, nhưng lại không có mắt và cơ thể trong suốt, không ngừng giãy giụa trong tay người đàn bà.
Bà ta tóm rất chặt, nhấc vung nồi lên, ném con cá vào ---
"Tõm", bọt nước nóng hổi văng lên.
Biểu cảm của người chơi cũng trở nên khó nói.
Mấy hôm vừa rồi bà dì cũng có nấu cá cho họ ăn, mặc dù hương vị không được ngon lắm, nhưng chu trình nấu nướng vẫn bình thường. Ví dụ nạo vảy cá, rửa sạch nội tạng, chứ chưa bao giờ thô bạo ném nguyên con cá vào nồi như vậy.
Mà kì lạ nhất là, con cá đó lúc bị tóm lên đã giãy kịch liệt như thế, đáng lẽ vào nồi nước sôi thì càng phải giãy mạnh hơn mới đúng. Nhưng vừa vào nồi, nó đã nằm im không cử động, chỉ còn tiếng nước ùng ục, bọt nước sôi trào.
Còn có tiếng quẫy đuôi của những con cá còn trong thùng.
Bà ta vô cảm tiếp tục tóm mấy con cá khác từ trong thùng ra.
Thùng nước kia đúng là rất to, nhưng dung lượng của nó mới là thứ kinh người, như một cái thùng không đáy. Người đàn bà vớt ra hơn 20 con cá trong suốt to béo lạ thường, ném hết chúng vào cái nồi sắt.
Cho hết cá vào rồi, bà ta cầm cái muôi sắt ở bên cạnh, bắt đầu khuấy đều.
Không có một động tác nào khác, không nêm nếm gia vị hay gì, cứ máy móc khuấy qua khuấy lại như vậy.
Với độ sôi của cái nồi kia, chỉ cần vài phút là bầy cá đã bị nấu chín.
Nhưng nhóm người chơi đang ẩn nấp vẫn không ngửi được bất cứ mùi gì liên quan tới thức ăn.
Dù là mùi tôm cá đặc trưng sau khi thịt cá được nấu chín, hay là mùi tanh khi để nguyên nội tạng không xử lý, không có một mùi gì.
Giống như thứ sôi trào trong cái nồi sắt kia chỉ có nước, không tồn tại thịt cá.
Nhưng với Nguyên Dục Tuyết có khứu giác siêu nhạy bén, cậu thoáng ngửi được một mùi... Rất đặc biệt.
... Mùi đó giống như là mùi dầu vừng.