Vũ Khí Hình Người

Chương 237: Thôn Vàng Bạc (16): Bọn họ đều rất chật vật, chỉ có Nguyên Dục Tuyết chật vật theo một cách xinh đẹp.




Edit: Ry

Một luồng khí cực kì khủng bố đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

Đồng thời cũng ở khắp mọi nơi, không có chỗ ẩn náu, bao phủ lấy chúng.

Khiến ý thức hỗn độn vô tri của bầy quỷ cũng sản sinh một chân lý --- Dù có xuất phát từ hướng nào, có chạy tới đâu, chúng đều không chạy thoát được sự tồn tại như giáng xuống từ một chiều không gian khác, khủng bố tới mức có thể nghiền nát chúng.

Bầy quỷ nước bị trói buộc bởi dây đen đã đói khát quá lâu, chúng hưng phấn vì thấy đồ ăn, đồng thời cũng hoảng hồn run rẩy vì luồng khí khủng khiếp nọ.

Không dám động đậy.

Không dám xông lên.

Một đàn quỷ nước cứ thế ở nguyên tại chỗ đợi, khiến Nguyên Dục Tuyết cho là chúng... Đang âm mưu gì đó.

Cậu không phát hiện được luồng khí "khủng bố" kia, nên mới thấy lạ với phản ứng của bầy quỷ.

Một chém của Phá Hồng Mông, bầy quỷ hùng hậu không hề tránh né, giống hệt con quỷ ban nãy, không có sức chống cự gì, bị cậu chém thành những mảnh vỡ. Nguyên Dục Tuyết lại càng lấy làm lạ.

Cậu cau mày.

--- Không nên dễ dàng như vậy mới đúng.

Chẳng lẽ là bẫy mới?

Nguyên Dục Tuyết nghĩ vậy, và như ứng nghiệm với suy đoán của cậu, trước mắt bỗng tối sầm.

Không phải mắt bị thứ gì che đi, mà giống như cậu tự dưng được chuyển tới một không gian thuần bóng tối.

Không tồn tại bất cứ tia sáng hay vật chất nào, kể cả Nguyên Dục Tuyết với khả năng nhìn đêm cực mạnh, ở đây cũng chỉ thấy một màu đen kịt --- Vì nơi này không tồn tại thứ gì khác, mắt nhìn đi đâu cũng chỉ thấy bóng tối.

Xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng, không có một tiếng động.

Dòng nước, bầy quỷ... Mọi thứ biến mất, bao gồm sợi dây đen trói ở mắt cá chân cậu.

Nguyên Dục Tuyết thử cựa quậy, phát hiện sợi dây đen kia biến mất thật chứ không phải là thủ thuật che mắt.

Mất liên hệ với bên ngoài, nguy cơ cũng biến mất, khiến mọi thứ trở nên kì lạ.

Nguyên Dục Tuyết không cất Phá Hồng Mông, tay cầm trường đao, bắt đầu đi về phía trước trong không gian tăm tối lạ kì này.

Bởi vì nhìn đâu cũng chỉ là một màu đen, cậu có cảm giác mình đang di chuyển tại chỗ.

Hàng mi của thiếu niên rủ xuống.

Nguyên Dục Tuyết dứt khoát nhắm mắt lại, dùng hệ thống thăm dò và thính giác nhạy cảm, tiếp tục tiến lên.

Cậu phát hiện mình thật sự đang lẻ loi ở một không gian độc lập. Nơi này rất kì lạ, nếu phải tìm thứ để so sánh thì nó khá giống với không gian của hệ thống mà cậu phải quá cảnh khi trở lại khu vực an toàn.

Khắp bờ bến chỉ có bóng tối.

Nhưng cậu đang ở trong phó bản làm nhiệm vụ, không thể tự dưng trở lại không gian hệ thống được.

Những dấu hiệu kì lạ này đủ khiến người ta nhức đầu.

So ra thì Nguyên Dục Tuyết thấy đánh nhau với bầy quỷ nước đông như kiến kia còn dễ hơn.

Không biết đi bao nhiêu mét, Nguyên Dục Tuyết đột nhiên dừng lại, trở tay chém một đường ----

Ánh đao cực kỳ ác liệt.

"Ra đây".

Cậu im lặng uy hiếp.

Nháy mắt sau, Nguyên Dục Tuyết cảm giác được có thứ gì... Chạm tới mình.

Hình thái của sự vật kia rất khó hình dung.

Giống như là gió, nhưng so với gió thì lại càng thiếu thực thể, khác thường chạm lên mặt, có vẻ giống với định nghĩa "tinh thần lực" của con người.

Sự tồn tại lạ lùng đó bắt đầu leo lên vai Nguyên Dục Tuyết, thuận theo cái cổ thon dài, lướt qua xương quai xanh, bắt đầu mon men tới răng môi.

Cảm giác thật sự rất kì lạ.

Nguyên Dục Tuyết hơi cau mày, theo bản năng giơ tay che miệng như muốn ngăn cản.

Nhưng trên môi vẫn truyền tới xúc cảm bị chạm vào, lại không phải là cảm giác tay cậu đặt trên môi.

Căn bản không có cách để kháng cự sự vật vô hình kia tò mò chạm vào môi cậu.

Đúng vậy, tò mò.

Đây là hình dung của Nguyên Dục Tuyết về động tác của hắn.

Hắn dường như thấy lạ vì Nguyên Dục Tuyết lại "không biết nói". Sự tồn tại kì lạ bắt đầu cứng rắn mở ra miệng cậu, từ đó chậm rãi chảy vào trong, bắt đầu chạm tới bộ phận còn sâu hơn.

Ví dụ như hàm răng chỉnh tề và sắc bén... Hay là đầu lưỡi đỏ thắm.

Chỉ chạm nhẹ một cái.

Một cái rồi lại một cái. Nguyên Dục Tuyết muốn tránh... Lại không tránh được.

Giống như ý thức lần đầu sinh ra trên thế giới này, nó cảm thấy mới mẻ và tò mò với hết thảy sự vật.

Mà sự tò mò của hắn với Nguyên Dục Tuyết gần như đạt tới mức độ khoa trương, tràn đầy hứng thú, bắt đầu cẩn thận thăm dò khoang miệng dù là của người máy cũng vẫn rất ấm áp.

Cảm giác đụng chạm đương nhiên không đau.

Nhưng phải nói là rất dị.

Nguyên Dục Tuyết cau mày, vì chống cự xúc giác kì quái kia, cậu chỉ có thể dùng hàm răng bén nhọn cắn xuống. Thực tế cũng chẳng thể chạm được, cậu chỉ có thể để đối phương tùy ý sờ mó mình.

Chiều không gian của cậu không trùng lặp với chiều không gian mà đối phương tồn tại.

Xúc cảm khó chịu, nằm ngoài khống chế khiến cơ thể Nguyên Dục Tuyết càng căng cứng.

Cổ tay cậu gồng lên, có thể thấy gân xanh hiện rõ trên nước da nhợt nhạt.

Nhưng dù vậy, ngoài hàng mày hơi nhíu ra, vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết vẫn rất bình tĩnh.

Bởi cậu biết rõ, tạm thời mình không thể đánh được vật thể quỷ quái kia.

Cậu phải tìm được cách để chạm tới hắn trước.

Mặc dù chưa hề mất hứng thú với khoang miệng ấm áp của cậu, nhưng có vẻ như hắn bắt đầu có hứng thú với những chỗ khác.

Thế là khối ý thức kì lạ kia chậm rãi dịch chuyển khỏi môi Nguyên Dục Tuyết --- Di chứng để lại còn không ít, ví dụ như cánh môi vốn đã đỏ thắm vì chút đùa bỡn đụng chạm ấy lại càng thêm diễm lệ.

Màu sắc đặc biệt như thể nghiền nát đóa hoa tươi lấy dịch rồi bôi lên.

Tin xấu là mặc dù hắn đã rời khỏi môi Nguyên Dục Tuyết, lại có hứng thú với những bộ phận khác.

Vật thể quỷ dị đó bắt đầu di chuyển tới cổ tay, chân, eo...

Tấm lưng mảnh mai, đôi chân thẳng, cái cổ thon dài, hay là bộ phận nào đó. Hắn tràn đầy hứng thú với một cơ thể xa lạ, không chút nghĩ ngợi bắt đầu lần mò từng nơi trên người Nguyên Dục Tuyết. m\Mỗi chỗ đều phải cẩn thận kĩ càng mới thỏa mãn được dục vọng tò mò mãnh liệt kia.

Đau thì cũng không đau, nhưng hiển nhiên cái này đã thành quấy rối tình dục.

Chí ít Nguyên Dục Tuyết đã nhíu mày, cậu muốn nói, nhớ ra mình tạm thời không nói được thì bình tĩnh lại, cố gắng dùng ý thức giao lưu với sự tồn tại kia ---

Chính Nguyên Dục Tuyết cũng không cho là sẽ giao tiếp được, nhưng cậu thật sự thành công dùng ý thức tìm được "hắn".

Ý thức của họ kết nối.

Thế là Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được sự vui sướng mừng rỡ đến từ "hắn".

Thậm chí do ý thức đang kết nối, Nguyên Dục Tuyết cũng khó hiểu mà thấy yên tâm trở lại, nét mặt trở nên mềm mại hơn bình thường.

Cảm xúc "hắn" truyền đạt tới là vui mừng.

Và ở trạng thái này, có lẽ hắn sẽ dễ nói chuyện hơn, nên Nguyên Dục Tuyết hỏi.

[Tại sao lại nhốt tôi vào đây?]

"Hắn" im lặng vài giây.

Câu hỏi này thế mà có tác dụng.

Luồng ý thức kia nghe được thì im lặng một hồi, sau đó sắp xếp ngôn từ của con người, trả lời Nguyên Dục Tuyết.

[Tôi... Không... Nhốt...]

[Tôi... Chỉ... Đưa... Cậu... Vào đây...]

Tiếng của hắn nghe khá lạnh, nhưng tới thời khắc mấu chốt lại trở nên mơ hồ.

Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác, không hiểu sao, cậu cảm nhận được một sự thân thuộc từ những cụm từ lạnh nhạt đó.

Cũng chính vì sự quen thuộc này, Nguyên Dục Tuyết lại càng thêm bình tĩnh, không tiếp tục tấn công nữa, thậm chí là thoải mái nói chuyện với "hắn".

[Vậy có thể thả tôi ra ngoài không?]

Nguyên Dục Tuyết nghĩ, có khi sẽ cần trao đổi một lợi ích nào đó. Cậu đã quen với việc phải "trả giá" để nhận lại lợi ích, nên hỏi theo bản năng: [Cậu muốn gì để thả tôi ra?]

[...]

Ý thức đang toát lên niềm hân hoan vui sướng dường như bình tĩnh lại.

Hiển nhiên yêu cầu Nguyên Dục Tuyết đưa ra không phải thứ hắn muốn nghe.

Nhưng hắn vẫn cố chấp giải thích.

[Tại sao?... Ra ngoài?]

[Cậu là của tôi.]

Bốn chữ này lại rõ ràng lạ thường, rất trôi chảy, âm vang đanh thép.

Câu trả lời của Nguyên Dục Tuyết cũng hết sức rõ ràng.

Cậu suy nghĩ vài giây, không hề chiều theo: [Tôi không phải là của cậu.]

Kể cả khi đã bị phòng thí nghiệm trao đổi cho một chiều không gian khác để làm nhiệm vụ, cậu cũng chỉ thuộc về chiều không gian hiện tại, là tài sản chung của toàn nhân loại.

Luồng ý thức kia càng thêm nóng nảy tiến tới, sốt ruột lặp lại:

[Từ... Trên! Xuống, đáy... Là... Tế phẩm!... Thuộc về... Tôi!]

Từ đâu xuống cơ?

Chẳng lẽ ý hắn là cậu nhảy xuống hồ nên cậu là tế phẩm của hắn?

Nói như vậy, trong cơ sở dữ liệu của Nguyên Dục Tuyết đúng là có ghi lại vài sự tích cổ xưa chưa được xác minh nhắc tới tập tục này.

Cậu nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn con quỷ nước sắp không đếm xuể dưới đáy hồ, hơi cau mày, rất nghiêm túc giảng đạo lý với hắn.

[Cậu có nhiều tế phẩm như vậy rồi, không cần tôi.]

Rõ ràng Nguyên Dục Tuyết không chỉ ra "tế phẩm" trong lời mình là gì, nhưng luồng ý thức kia lại hiểu, khi trả lời, giọng điệu còn thần kì thể hiện một sự sốt ruột bực bội.

[Cái đó... Không tính!... Tôi không muốn.]

Hắn không muốn những tế phẩm kia.

Tế phẩm mà hắn cần chỉ có một.

Hắn thấy ấm ức vì tế phẩm của mình rất ngang bướng, còn nói là hắn có tế phẩm khác. Nên hắn cũng bắt đầu ngang ngược, từ chối giao tiếp.

Nguyên Dục Tuyết lại hỏi hắn mấy vấn đề, nhưng luồng ý thức không chịu trả lời cậu nữa, càng thêm dính chặt quấn lên, đồng thời chạm vào mỗi vị trí trên cơ thể cậu, giống một cái ôm vô hình, ôm chặt cậu trong lòng.

"..."

Nguyên Dục Tuyết lại giải thích với hắn.

[Tôi phải ra ngoài.]

[Tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.]

Vẫn không có phản ứng, trừ những cảm giác động chạm rõ rệt chứng tỏ luồng ý thức nọ chưa từng rời đi.

Nguyên Dục Tuyết im lặng buồn phiền, sau đó đột nhiên nói:

[Nếu cậu muốn tôi thành tế phẩm của cậu, cậu cũng phải trao bản thân cho tôi, như vậy mới công bằng.]

Nguyên Dục Tuyết luôn tôn trọng quy tắc trao đổi đồng giá, nghiêm túc thảo luận với hắn.

Giọng điệu khẳng định của cậu lôi kéo ý thức kia.

[Cậu có thể chạm vào tôi, nhưng tôi lại không thể chạm vào cậu, như vậy không công bằng.]

Nguyên Dục Tuyết nói.

[Tôi cũng muốn chạm vào cậu.]

[Cậu xuất hiện đi.]

Đáp lại cậu là sự im ắng: [...]

Không phải là kháng cự tiêu cực, mà hắn thật sự bị yêu cầu của Nguyên Dục Tuyết lôi kéo, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc --- Tế phẩm nói rất đúng.

Bọn họ phải có sự công bằng.

Phải làm sao mới có thể để Nguyên Dục Tuyết chạm vào mình?

Chỉ một khái niệm này cũng khiến hắn trở nên vô cùng phấn khởi.

Hắn thật sự hi vọng Nguyên Dục Tuyết có thể chạm vào mình.

Nhưng dường như hắn gặp khó khăn khi sử dụng loại sức mạnh này.

Hắn không có thực thể, chỉ có thể dùng một loại hình thái hư không tối cao để tồn tại.

Trước đó, hắn không cảm thấy hình thái này có vấn đề gì, nhưng Nguyên Dục Tuyết đề ra làm hắn phát hiện... Hắn cũng muốn thay đổi, ví dụ như có thể tiếp xúc với tế phẩm của mình.

Sau một khoảng lặng cũng không tính là dài, trước mắt Nguyên Dục Tuyết dần xuất hiện một bóng đen mơ hồ.

Giống như mọi vật chất đen tối nhất của thế giới tụ lại với nhau, chúng xoay tròn miêu tả một sự tồn tại kinh hoàng, hợp lại trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Hình thái của hắn giống con người, nhưng đồng thời cũng dị biệt với con người thực thụ.

Giây cuối cùng, khi bóng tối cực hạn giao hòa lại một chỗ, biến thành một khuôn mặt rõ nét tuấn tú vô cùng --- Đồng thời cũng là một khuôn mặt hết sức quen thuộc với Nguyên Dục Tuyết.

Cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt dần mở của hắn.

"..." Định nói gì đó.

Nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy rõ sự tồn tại kia, bóng tối đậm đặc lại một lần nữa quét tới.

Ý thức Nguyên Dục Tuyết trở nên mơ hồ.

Hàng mi cong khép lại.

...

Khi mở mắt ra lần nữa, Nguyên Dục Tuyết vẫn ở dưới đáy hồ âm u.

Cậu có cảm giác mình vừa được trải nghiệm một chuyện rất kì lạ --- Đồng thời gặp một người rất thân thuộc.

Kí ức đó rõ ràng vẫn tồn tại trong đầu cậu, nhưng lại rất mơ hồ, giống như đang bị thứ quy tắc nào đó nỗ lực xóa mờ.

Con người sẽ có lúc kí ức mơ hồ, nhưng người máy chiến đấu thì không thể xuất hiện tình huống này.

Nguyên Dục Tuyết mờ mịt lục lọi bộ nhớ của mình, nhưng vẫn không tìm được... Điều mơ hồ đó.

Thời gian mới chỉ trôi qua vài phút.

Nhưng cậu khẳng định là kí ức của mình có lỗ hổng.

Và đó chắc chắn là... Thông tin quan trọng.

Mặc dù nghi hoặc trong lòng vẫn chưa tan, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng chuyển sang tập trung vào nguy cơ hiện tại --- Thực tế là nó đang được giải quyết.

Cậu nhìn xuống đáy hồ, sửng sốt.

Bầy quỷ nước hàng ngàn hàng vạn con bỗng bị những sợi dây đen trói chúng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, hình thành những cái kén màu đen.

Đồng thời bọn chúng cũng bị một loại sức mạnh vô hình nào đó xoắn nát, vải trắng vỡ vụn trôi ra. Chất lỏng tanh hôi màu xanh bị nhốt chặt trong những chiếc kén đen, bị hấp thụ.

Nguyên Dục Tuyết hiếm hoi mà chần chừ.

Bầy quỷ nước đại diện cho nguồn năng lượng xói mòn đang gặp tai họa ngập đầu.

Cậu cúi xuống nhìn mắt cá chân mình, nơi đó vốn nên có một sợi dây đen, nhưng giờ chỉ thấy sợi dây đã biến mất. Thay vào đó là một vết đỏ nhạt không mấy rõ ràng trên mắt cá chân.

Nguyên Dục Tuyết không nhớ những vệt đỏ này lưu lại từ khi nào, trông giống như vết tích va chạm, nhưng cũng không giống lắm.

Trong dòng nước, Nguyên Dục Tuyết hơi cúi người, vươn tay chạm vào vệt đỏ kia.

Không có cảm giác gì đặc biệt.

Không tìm ra được lai lịch cụ thể của nó, cậu cau mày, cuối cùng vẫn thả tay ra.

Vụ dây đen đã được giải quyết, bầy quỷ nước này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cậu nên Nguyên Dục Tuyết không có hứng thú ở lại nhìn chúng bị tiêu diệt. Tranh thủ lúc này, cậu dứt khoát bơi lên trên.

Nguyên Dục Tuyết bơi rất nhanh, dù sao càng ở lâu dưới nước thì càng tiêu hao nhiều năng lượng.

Cậu ở trong nước chỉ cần hơi đong đưa chân đã có thể bơi một quãng dài, hành động tự nhiên như thể sinh ra đã sống dưới nước.

Khi sắp lên tới mặt hồ, Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy một bóng người đang chìm xuống.

Còn là một người rất quen thuộc.

Nguyên Dục Tuyết: "?"

Là Cửa Sổ.

Cậu bơi tới, tiện tay vớt y lên.

Cửa Sổ chưa hoàn toàn mất ý thức, chỉ là thể lực cạn kiệt nên mới chìm xuống.

Lúc này y vẫn còn phản ứng mơ hồ, nắm lấy cánh tay của Nguyên Dục Tuyết trên người mình.

Khi bọn họ vọt ra khỏi mặt nước, sức sống mạnh mẽ của người chơi khiến Cửa Sổ nhanh chóng tỉnh táo lại.

Y hít vội mấy hơi, sau đó ho sặc sụa, có vẻ như là nước chảy vào khí quản.

Trong cơn ho kịch liệt, hô hấp còn chưa kịp ổn định, y đã vội quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết, vẻ mặt không thể tin nổi và mừng rỡ, hoài nghi mình đang nằm mơ. Vừa ho vừa hỏi: "Khụ khụ, Nguyên Dục Tuyết? Là cậu à?"

Nguyên Dục Tuyết im lặng gật đầu, một tay kéo y lên trên tảng đá ven hồ.

Nằm rên tảng đá lớn cách đó không xa là A Đao.

A Đao vẫn chưa tỉnh, ngón tay nắm chặt cây đao của mình, nhưng sắc mặt không còn tệ như trước, hẳn là Cửa Sổ đã cấp cứu, thoát khỏi thời kì nguy hiểm nhất.

Cửa Sổ vẫn đang ho, mãi sau mới hổn hển ngừng lại.

Nguyên Dục Tuyết vắt nước khỏi quần áo --- Thật ra dùng năng lượng sấy khô được ngay, nhưng cậu không muốn lãng phí vào chuyện này.

Cửa Sổ bình tĩnh lại, Nguyên Dục Tuyết cũng nghiêng đầu nhìn y. Mặc dù cậu không mở miệng, nhưng nghi hoặc trong mắt đã hỏi thành lời ---

"Sao cậu lại xuống hồ, còn chìm nữa"?

Cửa Sổ rất là xấu hổ, lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi, tôi không biết cậu có lên được không, định tìm cậu."

--- Sau đó kiệt sức nên bị đuối nước.

Nếu không phải vừa may Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy, chỉ e sẽ thành Nguyên Dục Tuyết đi lên còn y thì đi xuống. Quả thực là nối đuôi nhau đón đưa.

Cửa Sổ nghĩ tới đó, thật sự quá hối hận, xấu hổ không dám nói nữa.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Dường như có tiếng cậu khẽ thở dài.

Cửa Sổ càng thấy ê mặt.

Ba người mới từ trong nước ra, ai nấy đều chật vật.

Nguyên Dục Tuyết cũng ướt đẫm, sợi tóc đen dài dán lên mặt, càng làm bật lên nước da trắng tuyết. Ngâm nước liên tục như vậy khiến mặt cậu cắt không còn một giọt máu.

Cửa Sổ xấu hổ định tới đỡ Nguyên Dục Tuyết, cả hai chuẩn bị leo ra khỏi tảng đá lên bờ, y chợt nhìn thấy bờ môi đỏ bất thường của cậu. Khuôn mặt Nguyên Dục Tuyết gần như chỉ có hai màu trắng đen, tóc đen da trắng, mi đen. Chỉ có mỗi màu môi là rất rực rỡ, rất hấp dẫn người nhìn.

Đỏ như máu.

Thế là ánh mắt Cửa Sổ không kìm được tập trung vào đó một chút.

Y xấu hổ trước ý nghĩ khó hiểu chẳng đúng lúc của mình, không thể miêu tả thành lời, chỉ có thể quay đi, lúng túng ho mấy tiếng.

Thật ra thì vẫn khác nhau. Y và A Đao ngâm nước một hồi đều chật vật như vậy.

Nguyên Dục Tuyết thì dù chật vật cũng là chật vật theo kiểu rất đẹp. Khuôn mặt tái nhợt với dòng nước không ngừng chảy xuống, tôn lên vẻ trong suốt hoàn mỹ, thêm chút mong manh ốm yếu khiến lòng người tiếc thương.

Cửa Sổ liếc nhanh một cái, khựng lại.

Trên xương quai xanh của Nguyên Dục Tuyết có một vết đỏ rất quái dị.



Tác giả có lời muốn nói:

Ra sân nhưng không hắn là ra sân.

Hôn được vợ nhưng không hẳn là hôn được.