Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết rất chăm chú nhìn về phía đó, tiếng người huyên náo bên tai cũng không khiến cậu lệch tầm mắt. Gió từ ngoài cửa xuyên vào đám người, len lỏi qua những kẽ hở, làm lọn tóc đen nhẹ bay. Trông cậu có vẻ lạnh lẽo, tách biệt với mọi thứ xung quanh.
Có lẽ là do ánh mắt Nguyên Dục Tuyết quá rõ ràng, cậu nghe được Tiểu Tề đứng cạnh thì thầm: "Cậu muốn vào đó à?"
Nguyên Dục Tuyết hơi quay sang, khẽ gật đầu.
Chuyện này thật ra hơi khó.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là những người xa lạ từ vùng khác đến, muốn vào chỗ riêng tư của nhà người ta như nơi đặt linh cữu rất khó, kể cả khi có Béo ra mặt, mà chưa chắc Béo đã chịu giúp.
Nhưng Tiểu Tề suy tư vài giây, nháy mắt với Nguyên Dục Tuyết. Khuôn miệng mấp máy, phát ra âm thanh rất nhỏ: "... Có cách. Tôi sẽ giúp cậu vào."
Thế là sau đó cô rất tự nhiên tham gia vào cuộc hội thoại giữa Âu Phục và ông Lý.
Tiểu Tề không giống Âu Phục mở miệng ra đã thấy lão luyện, thông thái lõi đời, đó không phải sở trường của cô.
Nhưng cô là một nhân vật rất dễ khiến người khác thả lỏng cảnh giác, thậm chí là có thiện cảm. Có lẽ là nhờ ngoại hình của cô không có tính công kích, thuộc kiểu học trò chăm chỉ, cô bé ngoan, là kiểu người lớn thích nhất. Nói năng luôn chầm chậm nhỏ nhẹ, nói cái gì cũng khiến người ta có kiên nhẫn để nghe tiếp.
So với Âu Phục hơi sấn sổ, ông Lý có vẻ thích nói chuyện với cô bé này hơn.
Thế là Tiểu Tề chầm chậm nói ra yêu cầu của mình: "Có thể cho cháu vào trong viếng linh cữu không ạ?"
Tiểu Tề giải thích: "Đây là tập tục bên nhà cháu. Cháu muốn cầu chúc cho con gái của bác... Hi vọng thần linh sẽ phù hộ cho cô ấy kiếp sau được hạnh phúc an khang, khỏe mạnh vui sướng."
Đa số người trong thôn đều mê tín, Tiểu Tề nói vậy lập tức khiến họ động lòng.
Tiểu Tề lại nương theo đó nói muốn mang Nguyên Dục Tuyết theo. Cô rất thản nhiên: "Quá trình cầu phúc cần có người hỗ trợ, cậu ấy là đồng hương của cháu, có thể phụ cháu một tay."
Nhưng ngay khi cô nói xong câu này, con trai ông Lý bỗng quay phắt sang. So với cha mẹ mình, gã ta có vẻ kiệm lời trầm tính, ngay cả khi họ hàng tới chào hỏi, gã cũng chỉ lẳng lặng gật hoặc lắc. Chi tiết duy nhất nhìn ra được sự đau lòng của gã là hốc mắt đỏ bừng.
Mà một thanh niên hướng nội, thậm chí có phần nhát gan, nghe thấy những người vùng khác kì lạ này đòi vào trong phòng xem quan tài, mà cha mẹ mình còn dao động, bất ngờ ngẩng lên, khàn giọng nói: "Không cần."
"Tại sao lại để mấy người này vào nơi đặt quan tài của chị, ở đâu ra quy củ đó?" Gã ta chất vấn.
Vợ chồng ông Lý vốn còn đang dao động, lập tức ổn định lại vì lời từ chối của con trai.
Tiểu Tề bị từ chối cũng không có vẻ thất vọng.
Cô nàng nhẹ nhàng gẩy tóc mái của mình, đôi mắt màu nâu đẹp như pha lê chăm chú nhìn vợ chồng ông Lý. Giọng điệu có vẻ còn mềm mại hơn trước: "Không được thật ạ? Bọn cháu cũng không có ý xấu, chỉ hi vọng có thể giúp chút việc nhỏ. Có lẽ sẽ không có tác dụng gì nhiều, nhưng cũng là một lời cầu nguyện tốt... Con người luôn hi vọng có kiếp sau mà."
Vợ chồng ông Lý vừa rồi còn căng mặt, mới vài giây đã lại lộ vẻ dao động.
Mà khuôn mặt Tiểu Tề thì bật lên sự vô hại và chân thành.
Dĩ nhiên cái này không phải là do khả năng ăn nói của cô quá đỉnh, mà là một trong những thiên phú cô sở hữu – một thiên phú không thuộc hệ công kích.
Hồi đầu cô còn khá chán nản với loại thiên phú này, bởi vì nó không giúp được nhiều trong phó bản. Nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Tiểu Tề mới ý thức được thiên phú của mình ở vài trường hợp nguy hiểm hoặc khó giải quyết, sẽ mang lại tính chất then chốt.
Thậm chí có rất nhiều đội ngũ ở top bảng xếp hạng muốn mời cô gia nhập chỉ vì thiên phú này, chẳng qua Tiểu Tề từ chối.
Tên thiên phú của cô rất kì lạ, gọi là "con nhà người ta".
Giải thích ngắn gọn thì nó có tác dụng tăng độ thiện cảm với tất cả NPC không phải trạng thái chữ đỏ (tức chưa biến thành ác quỷ) trong phó bản.
NPC thường rất có ác cảm với người chơi, sẽ vô tình hoặc cố ý hại chết họ trong phó bản, chút thiện cảm này giúp Tiểu Tề thành công tránh được rất nhiều cạm bẫy, ngày càng thành thạo.
Tác dụng trực tiếp nhất là khi NPC muốn giết người chơi theo thứ tự, Tiểu Tề sẽ trở thành người cuối cùng bị ra tay.
Thiên phú nâng cấp lên thì cũng có kĩ năng chủ động.
Ví dụ như cô có thể khiến NPC đồng ý với một vài yêu cầu không quá đi ngược lại với ý nghĩ của họ, hoặc xung đột với nhiệm vụ, còn gia tăng tác dụng với NPC lớn tuổi. Nếu Tiểu Tề bảo NPC đó đi chết thì đương nhiên sẽ không thành công, còn tạo thành phản cảm mãnh liệt, thiên phú sẽ tự động phế bỏ.
Nhưng giả sử chỉ là yêu cầu NPC cho mình trợ giúp rất nhỏ, chẳng hạn như đồng ý một yêu cầu không quá đáng, hay là tiết lộ một chút thông tin của phó bản. Nếu NPC đó không có "cấp bậc" quá cao, xác suất thành công cực lớn.
Có điều thời gian cooldown cho kĩ năng chủ động của cô rất dài, dùng một lần, trong 24 giờ tiếp theo không thể dùng lần thứ hai. Mà trong thời gian đó sẽ còn ảnh hưởng tới kĩ năng bị động của cô, tức là buff thiện cảm ban đầu.
Cho nên Tiểu Tề cũng không thể tùy tiện sử dụng kĩ năng chủ động, thậm chí cô luôn cố gắng để dành nó cho thời điểm mấu chốt. Ngoài ra cũng lo là sẽ bị vài đồng đội trong phó bản với tâm tư tinh tế nhận ra, lỡ bị để mắt tới... Tóm lại là có độ nguy hiểm nhất định.
Kì lạ thật.
Trong đầu cô cứ có suy nghĩ phải giúp Nguyên Dục Tuyết đạt được mục tiêu vào trong chỗ đặt quan tài.
Đằng nào thì vào đó cũng là thu thập thông tin, gia tăng tiến độ khảo sát, có ích cho toàn đội.
Tóm lại trong lúc Tiểu Tề suy nghĩ lợi và hại của chuyện này, thiên phú của cô như mọi lần thành công. Vợ chồng ông Lý chỉ do dự một chút đã đồng ý. Ngay cả cậu em trai ban nãy còn rất phản đối cũng im lặng, u ám nhìn Nguyên Dục Tuyết, lại không nói gì nữa.
Tiểu Tề cùng Nguyên Dục Tuyết vào bên trong, đồng thời ra hiệu cho những người chơi khác. Vẻ mặt Âu Phục lúc này có vẻ khó dò, phức tạp nhìn họ, sau đó không mấy hào hứng phẩy tay.
Dưới cái nhìn chằm chằm của người em, Nguyên Dục Tuyết thả xuống chiếc rèm cũ nát che khuất tầm mắt.
Không biết có phải là ảo giác không, khi cái rèm cũ kĩ kia buông xuống, Tiểu Tề cảm nhận được một luồng khí lạnh kì dị, như thể nhiệt độ quanh người bỗng thấp đi 2 độ.
Tiểu Tề hơi tái mặt, càng thêm cẩn thận. Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng ở trong mấy phó bản ma quái kiểu này, linh cảm xấu chưa bao giờ là ảo giác.
Nguyên Dục Tuyết đi phía trước cô.
Chỉ vài bước họ đã thấy một căn phòng nhỏ đang mở cửa.
Là nơi đặt quan tài.
Căn phòng này không quá lớn, trông như là phòng để đồ được thu dọn lại, trang trí lên cho ra dáng.
Cờ tang và hoa giấy treo đầy phòng, tuy mảng tường xám chiếm diện tích chủ yếu, nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác nhìn đâu cũng thấy màu trắng.
Trên bàn đặt đồ cúng, lư cắm hương, có cả đài cắm nến và trường minh đăng.
Điều kì lạ là trường minh đăng không được thắp lửa.
Đây là biểu tượng của điềm gở, trường minh đăng dùng để dẫn đường cho người chết, nếu không thắp, người chết sẽ không tìm được đường đi.
Thông thường mà nói, trường minh đăng không chỉ cần có lửa, mà còn không được để lửa tắt, phải có người ở cạnh trông coi. Chẳng qua là tới hiện đại, quy củ không còn khắc nghiệt như vậy, không tới mức phải cho người ngày đêm trông coi, nhưng cũng không thể không thắp được.
Chuyện này lại bị Tiểu Tề nhanh chóng bỏ qua, tầm mắt cô rơi trên bàn thờ, nơi có hoa giấy trắng đang rủ xuống.
Bức ảnh thờ đặt trên đó rất dễ thấy. Hình đen trắng, trong ảnh là một cô gái còn rất trẻ.
Ngoại hình không thể nói là xinh đẹp, nhưng mắt ngọc mày ngài, vẫn thuộc dạng ưa nhìn. Cô gái trong hình có nét mặt rất nghiêm túc, bờ môi thẳng cố gắng nghiêm chỉnh hết mức có thể, nhưng khóe môi vẫn hơi cong lên, hình như trời sinh đã là mặt cười.
Dù chưa từng gặp, nhưng chỉ nhìn bức hình này cũng sẽ khiến người ta cảm thấy cô bé chắc chắn là một người rất lạc quan.
Nhưng thời gian của cô bé vĩnh viễn dừng lại ở đây.
Tiểu Tề hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Thật ra nơi bắt mắt nhất trong căn phòng này chắc chắn là quan tài gỗ trẩu ở ngay trước bàn thờ, nó không phải là vật liệu gỗ tốt, vẫn còn mùi hơi gắt như là vừa mới được sơn.
Trên quan tài không có khắc hình, mọi thứ rất đơn giản, nhưng đầu quan tài lại khắc một chữ "điện" đỏ tươi, chân là chữ "phúc".
Là người máy, Nguyên Dục Tuyết không biết văn hóa mai táng của con người. Nhưng khi đặt chân vào căn phòng này, cậu đã tải về tài liệu có liên quan từ kho dữ liệu, sau đó sao chép lại vào bộ nhớ. Nên so với con người chuẩn như Tiểu Tề, cậu còn biết rõ vài quy định hơn.
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, ánh mắt giao với Tiểu Tề.
Tiểu Tề không cảm thấy quan tài có gì lạ, nhưng thấy chữ khắc trên đó cũng có cảm giác rất không thoải mái, dựng tóc gáy.
Là một kiểu trực giác rất kì lạ.
Đương nhiên chẳng ai lại vui khi thấy quan tài, nhưng cảm giác này hoàn toàn khác.
Tiểu Tề thấy Nguyên Dục Tuyết há miệng, cánh môi đỏ thắm khép rồi mở, lẳng lặng làm khẩu hình.
... Cái gì?
Tiểu Tề ngơ ngác, Nguyên Dục Tuyết nói lại lần nữa. Lần này cô đọc được, Nguyên Dục Tuyết nói là ---
"Chữ khắc ngược".
Ngược?