Vũ Khí Hình Người

Chương 190: C190: Hàng hành khủng bố 40 quot chạm vào đâyquot




Edit: Ry

Tuy nói đèn điện không ảnh hưởng khả năng thấy vật của Nguyên Dục Tuyết, nhưng không khí hiện tại quả thật có hơi kì lạ.

Bên cạnh là vô số mắt điện tử vỡ vụn, trùng thể của Trùng Vương đã bị cắn nuốt sạch sẽ, nhưng đống tơ nó nhả ra ban nãy vẫn như mây mù bao trùm mặt đất, chứng minh cuộc chiến vừa xảy ra.

Thậm chí cả không khí cũng thoang thoảng thứ mùi tanh tưởi.

Tình huống này thật sự không phải thời điểm tốt để giãi bày nỗi lòng.

Huống hồ sau khi mất kết nối, Nguyên Dục Tuyết biết, những người kia sẽ rất lo lắng. Lỡ Trùng tộc mà trốn ra được thì chắc chắn là một thảm họa với người trên tinh hạm.

Giới Chu Diễn cố chấp ôm chặt cậu, cánh tay trông chỉ vòng hờ trên eo, không hề siết chặt, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn không thể tránh thoát.

Giới Chu Diễn lại không phải kẻ địch của cậu.

Nguyên Dục Tuyết khó khăn nghiêng đầu, muốn điều chỉnh lại tư thế kì lạ hiện giờ. Cậu cảm giác được, có thứ gì nóng ướt sượt qua cổ mình, kích thích sự ngứa ngáy, khiến cậu muốn né tránh.

Nhưng có trốn đi đâu thì vẫn sẽ bị Giới Chu Diễn vòng chặt trong lồng ngực.

Làn da trắng muốt đã ửng lên một màu hồng nhạt, lan ra khắp nơi.

Nguyên Dục Tuyết không sợ đau, nhưng cái cảm giác ngứa ngáy lạ kì này, cậu không quen tẹo nào.

Màu hồng nhạt nổi lên từ trong cơ thể, thậm chí lan từ vai tới tai.

Vành tai đỏ hồng, còn hơi nóng.

Cậu không nhận ra cơ thể đã nhạy cảm tới trình độ nào, chỉ cố gắng quay đầu lại, muốn nhìn Giới Chu Diễn.

Thực tế Nguyên Dục Tuyết không ghét Giới Chu Diễn thân mật với mình, nên giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Giới Chu Diễn, cậu buông tôi ra trước đi."

"... Không muốn."

Hắn như muốn khảm cậu vào trong người, lần đầu tiên từ chối yêu cầu của Nguyên Dục Tuyết.


Tại sao vậy?

Cậu ấy vẫn bực à?

Nguyên Dục Tuyết cũng biết tâm trạng Giới Chu Diễn không được ổn, im lặng một hồi, không tiếp tục yêu cầu nữa, chỉ thương lượng: "Vậy đợi lát nữa rồi lại ôm."

Hành vi tiếp xúc thân mật như vậy, Nguyên Dục Tuyết chỉ từng làm một lần với Giới Chu Diễn.

Mà hồi đó là ở trong rừng, vì làm nhiệm vụ, phải dụ "quy tắc" ra.

Có lẽ là vì "có kinh nghiệm", nên khi làm lại, Nguyên Dục Tuyết không thấy bài xích hay không quen.

Chỉ là tình trạng bây giờ, cậu nghiêm túc suy nghĩ, kết luận đây là phản ứng của Giới Chu Diễn sau khi bị kích thích quá độ.

Hồi trước lúc làm nhiệm vụ ở nhà ma, Giới Chu Diễn cũng từng có phản ứng tương tự trong thang máy, cần phải tiếp xúc da thịt để được an ủi và duy trì bình tĩnh.

Tuy là tình huống vừa rồi, có nhìn thế nào thì người đứng ngoài xem mà bị kích thích như vậy cũng không hợp lí.

Nguyên Dục Tuyết không ngại an ủi hắn, nhưng vòng ôm quá chặt của đối phương và hai tay bị khống chế khiến cậu không thể tự do hành động, cũng không truyền đạt được tình trạng trong biệt thự cho con người ở bên ngoài. Có thế nào thì đây cũng không phải lúc thích hợp để vỗ về nhau, nên sau vài giây suy nghĩ, cậu chọn một phương án điều hòa.

"Tôi phải xử lý vài việc... Đừng sợ, tôi sẽ nắm tay cậu." Nguyên Dục Tuyết nói: "Cho đến khi cậu muốn buông ra mới thôi."

Tiếp xúc như vậy, hẳn là có thể trấn an Giới Chu Diễn đang bị "kích thích".

Điều kiện này, còn là điều kiện Nguyên Dục Tuyết "chủ động" đưa ra, thật sự quá mê hoặc.

Chí ít là Giới Chu Diễn bị mê hoặc.

Chìm trong bóng tối, cặp mắt khép hờ che đi thú tính lạnh lẽo. Vành mắt của Giới Chu Diễn đã đỏ rực, có điều không giống hình ảnh trong mắt Nguyên Dục Tuyết, nó không phải kiểu đỏ hoe đáng thương, mà là đỏ máu của tàn bạo và sát khí, khiến người ta ám ảnh.

Cũng chỉ có Nguyên Dục Tuyết mới cảm thấy hắn đáng thương.

Hắn không muốn Nguyên Dục Tuyết thấy mình lúc này, nhưng nguyện vọng lại quá rõ rệt, hóa thành thực thể. Trong bóng tối tĩnh lặng, hắn thậm chí còn lo rằng tiếng động cơ quan đang vận hành kịch liệt trong lồng ngực sẽ bị Nguyên Dục Tuyết nghe được.


Nửa ngày sau, hắn mới nói: "... Được."

Nguyên Dục Tuyết đã đề nghị, dù phải uống rượu độc giải khát hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhưng trước khi nới lỏng bàn tay như xiềng xích, Giới Chu Diễn chợt rướn mặt lại gần, vùi vào chiếc cổ thon dài của Nguyên Dục Tuyết. Hắn nặng nề thở ra một hơi, phả xuống làn da trắng lạnh của cậu.

"Trước đó, tôi có thể nhắc lại một yêu cầu không?" Hắn bình tĩnh hỏi.

Vẻ mặt hắn rất tỉnh táo, không nghe ra chút gợn sóng nào, chỉ có tiếng thở nặng nề để lộ sự không yên. Đôi mắt khép hờ như ẩn chứa sóng gió quay cuồng, chực phun trào làm người sợ hãi.

Tư thế hiện tại của Nguyên Dục Tuyết lại khiến cậu không thấy được.

Cậu nghi hoặc hỏi: "Yêu cầu gì?"

"Cho tôi... Chạm vào cậu một chút." Giới Chu Diễn nói.

Lần này, hắn nói rất chậm, nhấn rõ từng chữ. Nguyên Dục Tuyết nghe được, không do dự định đồng ý, có điều trước khi cậu nói ra, Giới Chu Diễn đã thêm một yêu cầu nhỏ khác.

Bàn tay lạnh buốt duỗi ra, đặt lên bờ môi ấm áp.

Ngón tay lạnh buốt lần mò trên đôi môi mềm mại kiều diễm.

"... Chạm vào đây."

...

Khi camera bị hủy hoại, bộ quân sự mất liên lạc với Nguyên Dục Tuyết.

Cấp bậc an toàn của cậu hiện giờ cực cao, biệt thự cũng được điều chỉnh mức độ riêng tư, ngoại trừ những con mắt điện tử cậu tự chế tạo thì không có bất cứ thiết bị giám sát nào khác. Thế nên bộ quân sự có dùng quyền tối cao xâm nhập vào biệt thự của Nguyên Dục Tuyết thì cũng không lấy được thông tin gì hữu dụng.

Bọn họ lo lắng vô cùng.


Trùng tộc đột nhiên xuất hiện, an nguy của Nguyên Dục Tuyết, bóng người chợt lóe ở cuối, sau đó là mất liên lạc. Tất cả như tảng mây đen nặng nề đặt trên đầu họ, cảm xúc kì dị khó mà biểu đạt được.

Vào lúc này lại mất liên lạc, thật sự không phải dấu hiệu tốt.

Tuy là trước khi máy quay bị phá hủy, họ có thấy, hình như là Nguyên Dục Tuyết đang trên cơ, nhưng rất khó để họ tiếp tục lạc quan.

Dù sao con Trùng tộc đó hoàn toàn khác với những con xuất hiện hôm trước, nó có khuôn mặt của con người, khả năng ngụy trang xuất sắc, khả năng suy tính xuất sắc. Nó thậm chí còn có thể đàm phán với nhân loại, tranh thủ lợi ích tối đa.

Nguyên Dục Tuyết khống chế được nó thì chưa chắc đã giết được.

Tình huống bết bát nhất là cậu sẽ thất thủ, bị nó giết.

Nếu tốt hơn thì trong đầu họ cũng chỉ hình dung được hình ảnh bên què bên cụt, với họ thì thế là dùng ngọc thạch đập gạch ngói, quá thiệt thòi.

Người của bộ kĩ thuật lại càng sốt ruột.

Họ đã được xem cảnh Nguyên Dục Tuyết chém giết Trùng tộc, biết thực tế cậu rất mạnh, mạnh tới nỗi bộ quân sự phải tới đòi người. Nhưng bề ngoài và tính cách của Nguyên Dục Tuyết thật sự quá trái ngược. Mảnh mai nhã nhặn, bình thản khiêm nhường, trông chỉ như một thiếu niên vừa đủ tuổi trưởng thành, so với đám bụng phệ quyền quý thì thật sự khiến người ta muốn bảo vệ hơn nhiều.

Mà cách giết Trùng tộc của cậu cũng không mấy lóa mắt, nên cảm giác lúc xem cũng không chấn động lắm. Thành ra xuất hiện loại tình huống này, họ khó mà tháo được kính lọc, điên cuồng lo lắng về Nguyên Dục Tuyết.

Hơn nữa ở đây còn có một nhân tố không ổn định, chính là hình ảnh cuối cùng, Giới Chu Diễn đột nhiên xông tới.

Máy quay mất kết nối vào thời điểm đó.

Thời gian qua Nguyên Dục Tuyết đã quản lý hắn rất tốt, khiến nhiều người quên mất để con quái vật này ở tinh hạm là việc nguy hiểm cỡ nào.

Cảnh quái vật tàn sát họ tận mắt chứng kiến trong bữa tiệc, kí ức ám ảnh cả vào trong giấc mộng đã sắp biến mất, lại thức tỉnh vào nháy mắt vừa rồi.

Bọn họ nhớ ra bản chất của Giới Chu Diễn, hắn vốn là quái vật tàn ác khủng bố.

Nguyên Dục Tuyết mang hắn theo bên cạnh, dù có dạy tốt tới mấy, cũng khó đảm bảo sẽ không có ngày bị hắn cắn ngược.

Chẳng phải bây giờ là thời cơ tốt nhất sao?

Bọn họ không nhìn thấy Trùng Vương bị hóa thành một bãi chất lỏng kì lạ, không thấy trùng thể bị phân giải. Họ chỉ thấy Giới Chu Diễn đột nhiên xông vào khung hình, lao tới chỗ Nguyên Dục Tuyết, sau đó là màn hình tối đen, tất cả máy quay đều hỏng, không có thêm bất kì tin tức gì nữa. Bọn họ không thể xác định động tác đó liệu có phải là "tấn công" không, nhưng chắc chắn rằng, mục tiêu của Giới Chu Diễn khi ấy chính là Nguyên Dục Tuyết không hề đề phòng hắn.

Ai biết hắn sẽ làm những gì.

Quá tồi tệ.


Dường như trong một giây đó, tất cả tai họa ngầm tồi tệ nhất có thể xảy ra đều đã xảy ra.

Khi tất cả như sắp vỡ đầu, quân đội được tập kết bao vây biệt thự của Nguyên Dục Tuyết, không dám tùy tiện xông vào, đang đợi mệnh lệnh từ bên trên, một cái máy quay bỗng được sửa.

Nguyên Dục Tuyết miễn cưỡng sửa một con mắt điện tử.

Do làm vội nên tín hiệu truyền đi hơi chập chờn, thỉnh thoảng sẽ bị tối hoặc nhảy, kẹt hình ảnh, nhưng tổng thể thì đủ để báo tin.

Màn hình bỗng sáng lên, xuất hiện trước mắt họ là nửa người trên của Nguyên Dục Tuyết và cái cằm tái nhợt.

Cậu lùi về sau một bước, lần này hình ảnh mở rộng ra.

Trạng thái của Nguyên Dục Tuyết có vẻ không tệ lắm, trên người không có vết thương nào rõ rệt, trừ cổ tay đã được băng bó. Tinh thần cũng ổn định, cậu rủ mắt, bình tĩnh báo cáo với họ: "Trùng tộc đã được tiêu diệt, nhân tố nguy hiểm đã được giải quyết."

Nguyên Dục Tuyết quá hiểu chuyện, cậu báo tin kịp thời khiến cõi lòng căng cứng của họ được đặt xuống.

Nhưng không ai dám coi nhẹ chuyện Nguyên Dục Tuyết bị tấn công, xin phép cậu cho họ phái người vào trong kiểm tra, xem còn nguy hiểm nào khác đang tiềm ẩn không.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là xác nhận an toàn của cậu.

Họ không dám nói thẳng ra, nhưng ai cũng sợ Nguyên Dục Tuyết xuất hiện trước máy quay là hình ảnh kĩ thuật số nào đó, Nguyên Dục Tuyết thật sự đã bị hại, phải cẩn thận kiểm tra mới yên tâm.

Cậu cũng không thể ở tòa biệt thự kia nữa, đúng là yên tĩnh, nhưng độ an toàn đã không theo kịp sự quan trọng của cậu.

Nguyên Dục Tuyết chỉ cho là họ muốn điều tra dấu vết Trùng tộc để lại, phối hợp gật đầu.

Trao đổi đã xong, không còn vấn đề gì nữa.

Nếu nhất định phải chỉ ra điểm bất thường của Nguyên Dục Tuyết trong màn hình thì có lẽ là màu sắc rực rỡ duy nhất trên khuôn mặt trắng nhợt kia, lúc này có vẻ đỏ quá chói lọi, giống như dầm nát cánh hoa lấy mật rồi bôi lên. Thậm chí nhờ màu sắc diễm lệ ấy, họ cảm nhận được bờ môi ấy chắc ấm áp lắm.

Còn có bàn tay trái luôn nằm ngoài khung hình, giơ sang bên cạnh, như đang nắm thứ gì đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Vợ dễ bị lừa ghê.

__________________________________

Mẹ đẻ ác thiệt chứ, hôn cũng không tả cho thằng nhỏ nữa, haizzz