Vũ Khí Hình Người

Chương 126: C126: Sống thử ở nhà ma 33 ông bảo ai nắn vai cho mình cơ




Edit: Ry

Tiếng chuông càng lúc càng gấp gáp, chẳng hiểu sao lại tạo một loại cảm giác nguy hiểm đè nén. Trái tim trong giây phút đó như mất cân bằng, theo bản năng đề cao cảnh giác.

Đây là trực giác báo hiệu nguy hiểm, hoàn toàn là một loại linh cảm nhờ trải qua vô số phó bản và hiểm nguy sống chết mới có được, từng chút rơi vào trong tim.

Khung giờ tương đối đặc thù, thật sự rất khó không khiến người ta hoài nghi --- Rốt cuộc người đang gõ cửa là chủ nhà họ phải tiếp đón, hay là thứ gì khác.

Phải biết "cửa" có đôi khi cũng là để cản quỷ, rất nhiều quỷ quái bên ngoài cần trưng cầu ý kiến của con người mới có thể vào trong.

Thiếu thông tin và lo có chuyện, chị Đỏ đứng ngay trước cửa lại do dự không mở.

Chị nhắn tin hỏi chủ nhà: "Chào ngài. Xin hỏi ngài đang ở trước biệt thự sao?"

Tin nhắn vừa gửi, tiếng chuông đột nhiên trở nên càng thêm gấp rút chói tai. Như thể có người đang chờ trước cổng, vô cùng nóng nảy bất an, không ngừng nhấn chuông.

Cho dù họ không nghe được tiếng gõ, lại vẫn có cảm giác người kia đang điên cuồng đập cửa.

Tuy nói chăm sóc chủ nhà là việc của Tiểu La, nhưng thật ra lại chung nhịp thở với nhiệm vụ của những người khác.

Nếu như đắc tội chủ nhà, rất có thể các nhiệm vụ tiếp theo sẽ không được thuận lợi.

Thế nên nghe tiếng chuông như thể đang thúc giục, tất cả đều ngơ ngác một hồi. Lão Vương đã vô thức đi lên trước, muốn mở cửa ra.

Dù sao họ ở biệt thự nhiều ngày cũng không thấy ai tới, mấy ngày qua chỉ có Giới Chu Diễn xuất hiện, người ở bên ngoài không phải chủ nhà thì là ai?

Chỉ là đầu nghĩ vậy, nhưng tâm trạng không ngừng chìm xuống đáy. Lão Vương đã đi được mấy bước rồi, càng đi ý thức càng cảm thấy không ổn, cảnh báo nguy hiểm cứ lởn vởn quanh mình, ngay cả ngón tay cũng run run có vẻ thiếu linh hoạt.

Ông cau mày, không dám làm gì tiếp. Đúng lúc chị Đỏ nhận được tin nhắn ---

"Tôi đã đến. Mở cửa."

Chị Đỏ thấy tin nhắn mới như được xác nhận, khẽ thở phào.

"Xác nhận thân phận." Chị vừa nói vừa bước lên trước, chuẩn bị ấn chốt mở cửa. Đúng lúc này, không biết từ khi nào, Nguyên Dục Tuyết đã yên lặng đứng cạnh chị.

Động tác của cậu rất nhẹ, ngón tay như cánh bướm đậu trên ống tay áo chị Đỏ.

Ở phút vừa rồi, Nguyên Dục Tuyết đã quét hình xong cảnh tượng bên ngoài.

Cánh cửa này dường như được chế tạo từ chất liệu đặc thù, cậu mất kha khá thời gian, tốn nhiều năng lượng hơn mới hoàn tất quá trình rà quét.

Một con "quái vật", xét trên thẩm mỹ của con người thì hẳn là có hình thù kì quái, đang chặn trước cửa.

Cơ thể nó là một bãi bùn nhão mềm nát, vô số xúc tu quái dị vươn ra từ trong bùn, chống lên cửa không ngừng ma sát, cũng điên cuồng nhấn chuông.

Đồng thời khuôn mặt kia --- Nếu có thể coi là mặt.

Khối vật chất kia đang dán lên cửa, như muốn chui vào qua khe hở. Chẳng qua trước mắt còn chưa thành công.

Nếu thật sự cho thứ này vào, không phải Nguyên Dục Tuyết không giải quyết được. Có điều cậu luôn tuân theo quy tắc tiết kiệm được năng lượng thì cứ tiết kiệm, cũng không muốn lãng phí thời gian, thế nên mới đè lại tay chị Đỏ, giọng nói lành lạnh bình thản: "Đừng mở cửa."

Chị Đỏ ngây ra, vô thức giơ điện thoại lên, còn tưởng là Nguyên Dục Tuyết không để ý tin nhắn của chủ nhà. Chị giải thích: "Chủ nhà đến rồi, hắn trả lời tin nhắn."

Nguyên Dục Tuyết cúi đầu liếc nhìn điện thoại của chị Đỏ, ánh sáng từ màn hình chiếu lên hàng mi đang rủ. Cậu lên tiếng, âm sắc vẫn lạnh nhạt như trước: "... Đúng là hắn đã trả lời."


"Nhưng hắn sẽ không lừa chúng ta sao?"

Chị Đỏ sửng sốt. Chị vô thức định phản bác, ví dụ như chủ nhà rảnh hơi lừa mọi người làm gì, chẳng lẽ còn có lợi ích? Nhưng chị nhanh chóng nhận ra.

Vì cái gì chủ nhà không thể lừa họ?

Suy cho cùng bọn họ không phải người cùng chiến tuyến, thậm chí có thể nói là đối đầu.

Chủ nhà cần bọn họ, nhưng cũng muốn giết họ.

Hiện tại người chơi đang trong phó bản, không thể vì chưa có ai chết mà phủ nhận tính nguy hiểm của nó, nếu đây là một cảm bẫy thì hoàn toàn có thể giải thích.

Vừa rồi chị đã dễ dàng tin tưởng một kẻ đứng ở phía đối lập.

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc nãy chị nhận được tin nhắn, tiếng chuông cửa cũng không ngừng."

Nguyên Dục Tuyết khác với mọi người, cậu rất nhạy cảm với tần suất âm thanh, thậm chí có thể tổng kết ra số liệu, ghi chép lại. Thế nên cậu cũng chú ý tới tiếng chuông không hề ngừng, thậm chí còn gấp rút hơn trước. Giống như là người bên ngoài nóng nảy bất an không ngừng đập vào nút rung chuông, chưa từng ngừng lại.

Đây đương nhiên là hành vi rất quái dị, đúng là không phải không thể vừa nhấn chuông vừa trả lời tin nhắn. Nhưng chưa nói thao tác như vậy khó đến mức nào, thứ nhất là không tiện, thứ hai là không phù hợp với quy luật bản năng giữa các hành động.

Chị Đỏ nhận ra, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Tiểu Minh hơi tiến tới, có vẻ sốt ruột, nhìn Nguyên Dục Tuyết, giọng nói vô cùng yếu ớt: "Nguyên Dục Tuyết, cậu, cậu cho rằng bên ngoài không phải là chủ nhà?"

Thật ra ý của Nguyên Dục Tuyết đã quá rõ, nên Tiểu Minh không đợi cậu trả lời đã nói tiếp.

"Tôi cũng thấy vậy." Cậu ta sợ sệt cúi đầu. Tiểu Minh là người nhát gan, ngay cả đôi chân đang chống đỡ cơ thể cũng run rẩy. Vẻ mặt cậu ta đầy sự hoảng loạn, khàn giọng nói: "Tôi cũng thấy rất lạ... Nhưng, nhưng nếu chúng ta không mở cửa thì liệu có bị chủ nhà trừng phạt không?"

Nghi vấn này rất thực tế. Bọn họ đợi từ sáng, kiên nhẫn gần như hao hết, cho tới giờ là đêm khuya, tất cả đều có chút phập phồng không yên.

Nếu như người đứng trước mặt họ không phải Nguyên Dục Tuyết, chỉ e họ đã mở cửa từ nãy.

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt suy nghĩ, hỏi mượn điện thoại chị Đỏ: "Em có thể mượn một lát không?"

Chị Đỏ đương nhiên tin tưởng Nguyên Dục Tuyết, không chút do dự đưa điện thoại cho cậu. Mà Nguyên Dục Tuyết cúi đầu gõ chữ, gửi tin nhắn xong mới trả lại cho chị Đỏ.

Chị nghi hoặc nhìn màn hình, mở tin nhắn Nguyên Dục Tuyết vừa gửi ra ---

"Chúng tôi mở cửa rồi, sao không thấy ngài?"

Đọc tin nhắn lên, tất cả đều hiểu, cái này là nói dối. Nếu như chủ nhà đúng thật đang ở trước cửa, đương nhiên sẽ bực bội phản bác.

Cửa không hề mở, rốt cuộc mấy người đang giở trò gì ---

Căn cứ vào đống nhiệm vụ trước đó chủ nhà giao, bao gồm cả giọng điệu bắt ép có thể thấy được người này là một nhân vật mạnh mẽ thích nắm quyền, đời nào chịu nổi việc bị nhốt ở ngoài, mà đám "nhân viên được mời tới" còn dám nói dối gã.

Nhưng trên thực tế, Nguyên Dục Tuyết gửi tin nhắn xong lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào từ chủ nhà, tiếng chuông kịch liệt vẫn không ngừng.

Lão Vương nhìn cánh cửa, yết hầu nhấp nhô, lui về sau một bước.

Thật ra quái vật trong phó bản chưa chắc đã làm hại được họ.

Nhưng lúc này các người chơi đều thấy lạnh gáy, họ đã mạo hiểm lướt qua trước mặt cái chết.

Một bước đi sai lầm vừa rồi có thể khiến tất cả phải đối mặt với hình thức cực kì khủng bố.


Họ cũng hiểu được, chủ nhà có là ai thì đều không thuộc phe người chơi... Bảo muốn hại chết họ còn nghe tạm được.

Trong sự im ắng nặng nề, tiếng chuông bén nhọn vẫn không ngừng kêu, cho đến khi nó cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc, vẫn không có ai dám tiến lên mở cửa. Cả đám bỗng có cảm giác trở về từ cõi chết.

Thêm hai tiếng nữa, tất cả vẫn canh giữ trong sảnh.

Sắp hai rưỡi rồi.

Vẻ mặt Giới Chu Diễn trở nên bực bội.

Hắn đương nhiên không cần ở đây đợi, chỉ là muốn ở cùng Nguyên Dục Tuyết mà thôi.

Tuy hắn không cần giấc ngủ, nhưng tay chủ nhà kia mãi không xuất hiện, để Nguyên Dục Tuyết chờ ở đây lâu như vậy đã đủ khiến hắn tức giận. Mặt mày càng thêm giá lạnh, tràn ngập tàn bạo.

Đúng lúc này, Tiểu La nhảy xuống khỏi ghế, dụi mắt: "Có phải ông ta sẽ không tới không ạ?"

Cô bé vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông.

Sau trải nghiệm vừa rồi, có vài người sắp hình thành bóng ma với tiếng chuông.

Nguyên Dục Tuyết nhìn ra cửa, quét hình một lượt, hơi gật đầu với những người khác.

Loại tin tưởng này khá vô lí, cũng không có logic, nhưng mọi người lại như được đút một liều thuốc an thần, bình tĩnh trở lại. Đám người đứng dậy, A Kiếm mím môi, đi nhanh nhất, tiến tới mở cửa.

Bóng tối hun hút, trước cửa biệt thự sáng lên hai ngọn đèn, trong đêm sâu có vẻ leo lắt chỉ cần gió thổi qua là tắt, lại chiếu rọi khuôn mặt người trước cửa.

Gã lẻ loi một mình, xách theo hai cái rương hành lí cực lớn, đang hơi dựa vào một cái, dáng vẻ thoải mái nhàn hạ.

Chủ nhà chừng ngoài ba mươi, tướng mạo đoan chính ôn hòa, góc mắt lại hơi kéo xuống, toát lên vẻ khó gần.

Gã thấy cửa mở, giương mắt nhìn lên, trên mặt vậy mà có nụ cười... Là kiểu cười công thức hóa cực kì gai mắt, chầm chậm nói: "Ngại quá, phải xử lí vài việc. Trước đó tưởng là sẽ tới cửa ngay nên mới bảo mở cửa trước, không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Giọng điệu gã không tính là sốt ruột, nhưng chắc chắn có thể nói là điềm đạm. Nhưng nghe gã nói vậy, sắc mặt của mọi người lập tức đóng băng.

Bởi vì lời này nghe thì ôn hòa, nhưng sáng chói ác ý.

Quá hiển nhiên, gã biết nguy hiểm người chơi phải đối mặt trước đó, nhưng không những không giúp giải quyết mà còn nói dối, suýt tạo thành hậu quả cực kì phiền phức, giờ còn thản nhiên như không có chuyện gì.

Nhưng vì thân phận bố trí trong phó bản, người chơi miễn cưỡng kiềm chế, mặt mũi lạnh lùng mời gã vào trong.

Rương hành lý bị ném ở bên ngoài, tất nhiên là để người chơi cầm vào.

Lão Vương đứng gần nhất nên cũng không làm khó Tiểu La, tiến tới xách hành lí lên, suýt bị trọng lượng của nó làm gãy cổ tay, trên mặt cũng lộ vẻ khó xử. A Kiếm thấy có vấn đề thì im lặng tiến tới hỗ trợ, vẽ một trận pháp đơn giản làm giảm trọng lượng mới dời hai cái rương đi được.

Đây là một loại làm khó trong âm thầm.

Mặc dù biểu hiện của chủ nhà không tính là hòa nhã, nhưng gã vẫn luôn cười, trông thật dễ nói chuyện.

Nhưng vài chi tiết đã thể hiện ra sự khó giải quyết của gã.

Ví dụ như sau khi bước vào, chủ nhà thậm chí còn không nhìn những nhân viên sống thử này, chỉ bắt bẻ săm soi phòng khách chính.

Giọng điệu gã nhẹ nhàng, chầm chậm đưa ra đánh giá, dường như bất cứ chỗ nào cũng có thể moi được lỗi.


Lúc thì nói bày biện trong nhà có gì đó không đúng, có phải ai lấy mất gì không, ánh mắt còn lộ vẻ hoài nghi. Lúc thì bắt bẻ chỗ này lau không sạch, bảo lão Vương và A Kiếm tới dọn lại.

Thái độ hay lời nói đều không tính là hách dịch, nhưng vòng vo tam quốc còn âm dương quái khí, rất là thiếu đòn. Vài câu đã khiến người chơi nổi gân xanh trên trán, cảm thấy thằng cha này đúng là đáng ghét.

Còn đáng ghét hơn Giới Chu Diễn mỗi ngày độc chiếm Nguyên Dục Tuyết.

Tiểu La trốn sau mọi người, cô bé không cao, rất dễ che giấu thân hình. Lúc này em hơi ngẩng đầu, như tò mò nhìn chủ nhà, con ngươi đen thăm thẳm có vẻ nở to hơn nhiều, trông như một con búp bê tinh xảo lại trống rỗng, im lặng chăm chú nhìn gã.

Hết lần này tới lần khác, chủ nhà lại không hề ý thức được sự tồn tại của cô bé, vẫn tiếp tục dùng giọng điệu khách khí kia soi mói.

Bắt bẻ xong phòng khách, để lão Vương và A Kiếm lau chùi cái góc gần như không có một hạt bụi, gã mới như miễn cưỡng hài lòng, dạ.ng chân ngồi xuống ghế sô pha. Khí chất như nhà giàu mới nổi, luôn vô thức toát lên sự ngạo mạn.

"Tôi họ Từ, mọi người gọi tôi là ông chủ Từ đi."

Chủ nhà vừa nói vừa bảo một người chuẩn bị nước tắm và bữa khuya cho mình. Gã đi một ngày "tàu xe vất vả", giờ cũng đã mệt.

Nước nóng không sao, công trình trong biệt thự rất toàn diện, đi thả nước vào bồn không phải chuyện gì khó khăn. Nhưng đồ ăn, gã tới quá muộn, trong tủ giờ chỉ còn canh thừa thịt nguội. Ngay khi chị Đỏ nghĩ có nên hâm tạm cái gì ứng phó thì chủ nhà đã bắt đầu gọi món.

Những món gã gọi tuy có thể nấu từ đống nguyên liệu dự trữ trong tủ, nhưng quá trình nấu rất rườm rà và tốn thời gian. Chủ nhà lại không hề có sự tự giác của kẻ làm phiền người khác, đọc cho hết món ăn rồi nói: "Tôi tắm xong phải có đồ ăn nhé, không khó đâu nhỉ? Nhớ nhanh một chút..."

Chủ nhà nhẹ nhàng thúc giục, bỗng nở nụ cười hết sức âm u: "Tôi không thích chờ."

Chị Đỏ vốn đang bực tức, nhưng nhìn nụ cười của gã, đáy lòng bỗng chìm xuống, nghĩ đến cái ngày mình bị ác quỷ chiếm xác.

- -- Chị đang ở trong phó bản làm nhiệm vụ, không thể hành động theo cảm tính.

Chị nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm tình, bình tĩnh nói: "Được."

Sau đó quay người vào trong bếp.

Nguyên Dục Tuyết nhìn theo bóng lưng chị, im lặng một hồi, định đi theo thì bị chủ nhà gọi lại.

"Bên kia, cái cậu kia, áo sơ mi trắng." Mặc dù đã giới thiệu bản thân, nói mọi người có thể gọi gã là ông chủ Từ, nhưng gã không hề có hứng thú muốn biết tên những người khác. Thái độ đối đãi với những nhân viên sống thử này chỉ giới hạn ở dùng quần áo phân biệt.

Nguyên Dục Tuyết đương nhiên nghe được, quay người lại: "?"

Chủ nhà đang thoải mái nằm nhoài trên sô pha, cổ cũng đặt ở thành ghế, theo đó ngẩng lên. Từ góc độ này, gã chỉ có thể dùng mắt liếc người ta.

Tư thế liếc này hiển nhiên cũng không đủ thoải mái. Gã thấy Nguyên Dục Tuyết quay lại thì cũng thu hồi cái nhìn, nhắm mắt lại: "Tới bóp vai cho tôi. Đi đường ngồi xe lâu vai tôi đau, bị cứng vai rồi."

Giọng điệu gã như đang thương lượng, nhưng thực tế đầy ép buộc. Mà căn cứ vào các nhiệm vụ trước, đúng thật là không ai dám làm trái lời gã ở thời điểm này. Không phải nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao nên người chơi dù có kiêu ngạo đến mấy cũng sẽ lựa chọn tuân theo.

Mà chủ nhà cũng vô cùng hưởng thụ sự phục vụ của những nhân viên có lai lịch vô cùng khó lường này.

Thậm chí gã còn phát hiện, khi mình nói ra câu đó, vẻ mặt của rất nhiều người trở nên lạnh lẽo một cách kì quái, tức giận nhìn gã chằm chằm... Thật thú vị. Chẳng lẽ ra lệnh cho tên nhân viên này là chuyện khiến họ khó chấp nhận hơn cả ra lệnh cho họ sao?

Ông chủ Từ càng thêm vui vẻ, thậm chí đã nghĩ xong tiếp theo nên sai bảo như thế nào.

Nguyên Dục Tuyết chớp mắt.

Khác với cảm xúc phập phồng của những người kia, cậu không thấy phẫn nộ vì bị sỉ nhục. Chỉ là trong tất cả nhiệm vụ cậu từng làm, chưa từng có cái nào là xoa bóp cho người khác, nên hành động này tương đối lạ lẫm với cậu.

Nắn vai?

Trong bộ nhớ của Nguyên Dục Tuyết có kí ức liên quan tới nắn vai, là ấn ở gân mạch đặc biệt trên vai kẻ địch, bóp nhẹ một cái sẽ khiến đối phương tê liệt ngã xuống ngay lập tức. Sau đó cậu sẽ lưu loát bẻ gãy cổ địch... Có điều đặt mình vào vị trí chủ nhà, có nghĩ thế nào thì chắc cái gã chỉ cũng không phải là nắn vai kiểu đó đâu nhỉ?

Người máy chiến tranh rơi vào trầm tư. Đồng thời lục soát cơ sở dữ liệu của mình, tìm được kiến thức chính xác có liên quan tới "nắn vai".

Hóa ra là một cách để giúp cơ bắp thư giãn.

Nguyên Dục Tuyết vừa kiểm tra tư liệu vừa đi về phía chủ nhà, động tác có hơi chậm, như thể cậu đang do dự. Cảm giác chèn ép người khác rõ ràng càng khiến chủ nhà vui vẻ.

Cái khe mắt không mấy lớn hé ra thêm chút, liếc xéo một cái, rất khinh miệt nhìn Nguyên Dục Tuyết, khó chịu thúc giục: "Còn ngây ra đó làm gì, mau lên!"


Nguyên Dục Tuyết hơi gập tay lại, cậu không quen lắm cử động ngón tay... Dùng sức như thế nào thì phù hợp nhỉ?

Nếu dùng sức lực bình thường của Nguyên Dục Tuyết bóp vai cho người khác thì đúng là "chết tại chỗ". Cũng may cậu vẫn có một ít thường thức, biết không thể dùng sức chiến đấu để xử lý, nhưng bảo cậu thăm dò ra "cường độ phù hợp" thì cậu vẫn hơi mù mờ.

Ngay khi Nguyên Dục Tuyết đi tới trước mặt chủ nhà, mà chủ nhà cũng căng cứng ngồi dậy, tiện cho tên nhân viên này nắn vai đấm chân cho mình. Một luồng sức mạnh gần như là hung hãn đáng sợ bắn tới từ phía sau, ấn đầu chủ nhà, đập thẳng xuống mặt bàn thủy tinh.

Chiếc bàn vang lên tiếng "oành", từng vết rạn như sợi tơ xuất hiện, thoáng cái đã bao trùm bề mặt.

Chỉ trong chớp mắt, thủy tinh vỡ vụn rơi đầy đất, đến cả chân bàn cũng gãy, mà đầu chủ nhà... Đã dùng cường độ không thể ngừng lại tiếp tục đi xuống. Tiếng động kinh người như vậy, ngay cả chị Đỏ đang ở trong bếp cũng nghe được rõ ràng, thò đầu ra ngó.

Tình huống thế nào rồi?

Ai không nhịn được ra tay thế?

Có ảnh hưởng tới nhiệm vụ về sau không vậy?

Đương nhiên ở giờ phút này, các người chơi vẫn chỉ lo chuyện nhiệm vụ, ai quan tâm sống chết của gã chủ nhà kia.

Mà đầu chủ nhà đã đập xuống đất. Cả người gã nhấc khỏi ghế sô pha, dùng một tư thế hết sức xấu hổ, mông và đùi đều chổng lên, nhưng đầu lại bị một sức mạnh vô hình đè xuống, lún từng tầng từng tầng.

Mặc dù trên sàn có trải thảm, nhưng tư thế này chắc chắn không thoải mái dễ chịu. Huống hồ với sức mạnh ngang nhiên kia và cái mặt đã sắp phẳng như tờ giấy của chủ nhà, khả năng cao cái thảm ở dưới đã in ra được một khuôn mặt.

Mà các người chơi đang nghi hoặc là ai ra tay, cũng nhanh chóng nhận được đáp án ---

Chủ nhà chật vật thành như vậy, trong mắt kẻ đầu sỏ lại có vẻ còn chưa đủ.

Giới Chu Diễn bước lên trước, chân giơ lên, đế giày vô cùng lạnh lùng đạp lên đầu đối phương, di di nghiền ra tiếng vang khiến ai nghe cũng phải rùng mình, ghê cả răng.

"Ông bảo ai nắn vai cho mình cơ?" Hắn nhìn xuống, che đi sát ý trong mắt, có điều sắc mặt giá lạnh của Giới Chu Diễn lúc này đã đủ kh.ủng bố, khiến tất cả câm như hến.

Mặt chủ nhà cắm sâu dưới sàn, không thốt ra nổi một tiếng.

Đừng nói là âm thanh, ngay cả thở gã còn không làm được.

Người chơi khác nhìn cảnh tượng này, tuy cũng thầm thấy sảng khoái, nhưng vẫn hơi lo lắng. Giới Chu Diễn không coi là người của bọn họ, chính xác mà nói, hắn là "khách" trong nhiệm vụ.

Vậy giờ khách đánh khách, họ có cần can thiệp không?

Trong nhiệm vụ có yêu cầu phải chăm sóc khách ghé thăm thật tốt, để họ thoải mái như ở nhà. Vậy giờ là hỗ trợ khuyên can một chút, hay là để khách đánh cho thoải mái một chút?

Lí trí chọn cái thứ nhất, có điều... Thực tế lại rất nghiêng về lựa chọn thứ hai.

"Giới Chu Diễn." Nguyên Dục Tuyết bỗng mở miệng.

Động tác của Giới Chu Diễn cứng lại, lực chân cũng nhẹ hơn. Sát khí và sự tàn bạo đậm đặc khiến người ta hãi hùng thoáng cái đã tan đi rất nhiều, thậm chí còn có vẻ chột dạ.

"... Sao vậy." Hắn không dám nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết hơi thở dài: "Đừng phá đồ trong nhà, còn phải sửa nữa."

Giới Chu Diễn nhìn bàn thủy tinh vỡ nát, rất thành thật kiểm điểm: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cẩn thận một chút, không phá đồ trong nhà nữa."

Hắn tiện thể dời chân --- Chủ yếu là do Giới Chu Diễn biết nếu tiếp tục thì có thể sàn cũng sẽ vỡ.

Thế là chủ nhà nhân cơ hội này chật vật rút đầu ra, cuống cuồng cách xa nhân tố nguy hiểm bất ổn này. Gã đau đớn ngẩng lên, không thể tin nổi.

Khuôn mặt vốn được coi là đoan chính hiền hòa, sau hai đòn nặng nề đã bầm dập đến mức không thấy nổi đường nét.

Tác giả có lời muốn nói:

Viêm Khớp Vai: Xót Tuyết Tuyết

Nguyên Dục Tuyết: Xót đồ trong nhà