Vũ Khí Hình Người

Chương 109: C109: Sống thử ở nhà ma 16 không biết ngài có phải là vị đó không




Edit: Ry

Chính vì toà nhà ma phong thủy kì quái này, cô gái kia chết ở đây không thể siêu thoát, mà còn có cơ hội trở thành lệ quỷ.

Có lẽ cô ta đã báo thù, giết chết tên bạn trai đã sát hại mình --- Dựa trên lịch sử các đời chủ nhà thì có vẻ bọn họ luôn không có kết cục tốt đẹp, hoặc là mắc bệnh nan y, hoặc cửa nát nhà tan.

Nhưng cô ta cũng trở thành ma quỷ, không được giải thoát.

Nguyên Dục Tuyết nghe chị Đỏ bị những kí ức vỡ vụn kia dẫn dắt kể lại, thoáng im lặng, ánh mắt vô thức nhìn về trong sảnh chính, rơi trên những đồ nội thất tinh xảo và mặt thảm đã được đổi hết thành màu nhạt. Trước đó, ở nơi đây đã nằm một cái xác chia năm xẻ bảy, không ai biết đến.

Mà "cô ta" cũng chỉ là một trong số lệ quỷ ở đây.

Trong căn biệt thự này còn có vô số quỷ quái chưa hiện thân.

Nguyên Dục Tuyết không đưa ra bất cứ bình luận gì với đoạn hồi ức đó.

Ánh trăng leo lắt chiếu vào, mặc dù cửa sổ sạch trong, ánh sáng có thể lọt vào vẫn vô cùng mỏng manh. Trong bóng tối tĩnh lặng, Nguyên Dục Tuyết khẽ nói: "Chị bị quỷ quái để mắt rồi, về sau hãy cẩn thận một chút."

Chị Đỏ hiểu ngay ám chỉ trong đó.

Ở giai đoạn đầu phó bản như thế này, chắc chắn là chị đã phạm phải cấm kị gì đó mới chịu tai họa bất ngờ. Nhưng chị làm việc đàng hoàng, nếu như phải so sánh xem có gì khác với trước --- Đúng là có khác.

Chủ nhà yêu cầu nấu thịt kho tàu, chị đã nấu, chỉ là không có người ăn nên cách thức giải quyết của chị lúc đó là đổ vào thùng rác.

Trong đầu lóe lên suy nghĩ, món thịt kho tàu kia không có người ăn... Nhưng trong biệt thự này không chỉ có người.

Một khi đã có cảnh giác thì cũng có phạm vi để suy luận, chị khẽ nói với Nguyên Dục Tuyết: "Cảm ơn em... Chị biết rồi."

Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, tạm thời không nói chuyện về phòng nghỉ, ánh trăng mông lung bên ngoài chiếu lên người cậu. Thấy mọi chuyện đã lắng xuống, chị Đỏ định về phòng chỉnh sửa mạch suy luận, lại thoáng thấy dấu vết ghê người trên cổ tay Nguyên Dục Tuyết, đỏ tím đan xen.

Đó là vết tích đáng sợ mà lúc quỷ quái cướp xác, dùng tay chị bóp ra. Chị Đỏ không khỏi cảm thấy hổ thẹn, vội vàng lấy ra một bình thuốc đỏ đưa cho Nguyên Dục Tuyết, để cậu bôi vào.

Nguyên Dục Tuyết đang ngẩn người, khẽ đáp: "Vâng."


Trong đầu cậu lúc này lại không phải vết bầm mà cậu chưa từng chú ý tới. Tâm tư đã rơi vào chốn khác... Rốt cuộc trong biệt thự này, có bao nhiêu oan hồn giống như vậy?

...

Sáng hôm sau, mọi người thức dậy, còn chưa ý thức được đêm qua đã xảy ra chuyện hãi hùng thế nào.

Lão Vương xách theo trang phục vệ sinh và công cụ lau dọn tới phòng khách, lập tức thốt lên kinh ngạc trong lòng.

"Ô, hôm nay sàn nhà lại không bẩn."

Hiển nhiên ông vô cùng có ý kiến với đống máu bắn tung tóe mỗi ngày kia.

Chị Đỏ vẫn là người dậy sớm nhất, nghe thấy lão Vương thì như nhớ ra chuyện gì, hơi câm nín: "Đúng là không bẩn, vì hôm qua tôi suýt nữa nhảy xuống."

Lão Vương kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm, thế mới biết tiếng cầu cứu bọn họ nghe được mỗi ngày --- Cho đến tối qua đã trở thành thật. Đó là tiếng chị Đỏ phát ra sau khi bị quỷ nhập vào người.

Ông không khỏi tái mặt, ngoài lo lắng cho đồng đội thì nhiều hơn cả là sợ hãi, vì ông nhận ra bây giờ ở trong phòng cũng không còn an toàn.

Sau khi tập trung đông đủ, vì không muốn giấu giếm thông tin mấu chốt, chị Đỏ kể lại sơ lược chuyện hôm qua như manh mối mới, chia sẻ cho mọi người. Những người chơi khác lập tức không còn muốn ăn cơm, nhất là Tiểu Minh vốn có lá gan nhỏ, cậu ta thậm chí còn run đến mức làm rơi thìa.

Bọn họ chưa kịp thảo luận chi tiết, tiếng báo tin nhắn đồng thời vang lên từ điện thoại của tất cả, chủ nhà có mệnh lệnh mới.

Phải biết bình thường chủ nhà chỉ gửi tin nhắn cho từng cá nhân, lần cuối gửi tập thể là lần yêu cầu bọn họ phân chia chức vụ, thế nên tin nhắn này càng thêm bất ổn.

Cả đám mở điện thoại ra, chỉ thấy phía trên viết:

"Một vị khách sắp tới biệt thự làm khách, yêu cầu các vị phụ trách tiếp đãi chu đáo, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày."

Tiểu La cắn thìa ngẩng lên, vẻ mặt mờ mịt: "Hơ?"

Vị chủ nhà thần bí đó, cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?


Những người khác nghĩ đến nhiệm vụ Tiểu La quay phải, không khỏi có chút lo lắng cho cô bé.

Căn cứ vào nội dung tin nhắn, cộng với việc toàn bộ nguy hiểm họ gặp phải đều đến từ nhiệm vụ, chỉ chủ nhà không phải nhân vật hiền lành dễ mến gì.

Người còn chưa tới, chỉ bằng mấy cái tin nhắn đã đủ khiến họ khổ sở, giờ đích thân tới đây, không biết sẽ còn gây ra sóng gió gì.

Có lẽ là mấy ngày qua sống quá thoải mái, Tiểu La đã sắp quên mất nhiệm vụ của mình. Cô bé nhận được tin nhắn thì vô cùng ngơ ngác, thậm chí còn hỏi lại: "Chủ nhà sắp tới thật ạ?"

Những người khác đều khẳng định, vẻ mặt Tiểu La càng thêm mâu thuẫn.

Nhưng A Kiếm đọc lại tin nhắn, phát hiện chi tiết trong đó: "Chưa chắc đã là chủ nhà... Trên này chỉ ghi là một vị khách."

Không ai nói gì, lão Vương lại làu bàu: "Tay chủ nhà này bị cái quái gì vậy? Một mình hành người khác còn chưa đủ, bắt chúng ta làm người giúp việc thì thôi, còn phải kéo bạn tới hưởng thụ cùng à."

Tiểu La: "..."

Tóm lại ấn tượng đầu tiên của người chơi là, nhiệm vụ này sẽ khó đấy.

Tiểu La vẫn còn ngơ ngác. Ăn sáng xong, cô bé vùi mình trên ghế sô pha, đôi chân mũm mĩm chưa thể nói là dài không ngừng đung đưa, dường như đang suy tư gì đó, luống cuống không biết phải làm sao.

Thỉnh thoảng còn lẩm bẩm đầy hoài nghi: "... Sao lại có người đến nhỉ?"

Những người khác thấy vậy cũng hơi lo, dù gì Tiểu La cũng chỉ là một cô bé, bản thân còn chưa chăm sóc được sao mà chăm sóc nổi vị khách kia. Bọn họ nảy sinh ý tưởng trao đổi chức vụ, nhưng chưa tới bảy ngày, tạm thời Tiểu La vẫn phải tự xử lý.

Trong tin nhắn không nói vị khách đó chừng nào đến, có điều người chơi đều đã chuẩn bị kĩ càng, hoàn thành sớm nhiệm vụ của mình, để trống thời gian đợi vị khách rõ ràng ở phe đối lập với họ này.

Nguyên Dục Tuyết lại không hề chuẩn bị gì, công việc của cậu vốn rất linh hoạt, bình thường cũng không có gì bắt buộc phải làm. Kiểm tra xong tất cả thiết bị có thể dùng đến, vị khách kia còn chưa tới, thế là cậu tiện tay mở phát sóng, định livestream cho hết một tiếng yêu cầu của ngày hôm nay.

Lúc sắp đủ một tiếng, bọn họ bỗng nghe được tiếng chuông cửa vang lên trong biệt thự, đại khái là vị khách không biết tên kia đã tới.


Dựa theo đặc tính phát sóng của Nguyên Dục Tuyết, đáng lẽ không có ai vào xem cậu mới đúng, ai bảo mỗi ngày cậu đều vô tình đóng livestream, chưa từng ở thêm một giây, nói tắt là tắt.

Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn có một vài người, như thể bị điều giáo ra sở thích đặc thù, cứ thích đóng cọc ở phòng phát sóng của cậu, mỗi ngày châm chọc khiêu khích nhưng nhất quyết không chịu dịch mông.

Mà lúc này nghe thấy tiếng chuông, người xem cũng nhốn nháo, màn hình chạy rất nhiều bình luận.

"Vị khách kia tới rồi? Cho bọn tôi xem nữa."

"Streamer mau ra đón khách đi."

"Hì hì hì hì hì, có trò vui xem rồi."

Nguyên Dục Tuyết liếc nhìn, thấy sắp đủ thời gian thì giơ tay chuẩn bị tắt con mắt điện tử.

Người xem trong phòng phát sóng đã hết sức quen thuộc với động tác này của cậu --- Thấy Nguyên Dục Tuyết chuẩn bị đóng phòng phát sóng, lập tức kêu rên: "Đừng mà, cho tụi này xem một tí đi, bọn tôi tăng người xem cho cậu, gọi cả bạn bè đến xem nữa!"

Đám khán giả này luôn vô cùng kiêu ngạo --- Không chỉ ngạo mạn với Nguyên Dục Tuyết, mà ở phòng phát sóng của các người chơi khác cũng là đức hạnh coi trời bằng vung, cứ như thể kẻ thù truyền kiếp của người chơi.

Ăn nói nhẹ nhàn, xin streamer đừng đóng camera như thế này là lần đầu tiên.

Nguyên Dục Tuyết quả nhiên hơi bất ngờ trước tiếng kêu rên của họ, ngừng tay.

Đám khán giả này lập tức vui vẻ, hận không thể nằm xuống tại chỗ khóc lóc tỏ vẻ đáng thương cho cậu xem, trong lòng lại lạnh lùng nghĩ: Hừ hừ, để xem ông đây có mời bạn tới xem cho mi không nhé.

Lại thấy khóe miệng Nguyên Dục Tuyết thoáng nhếch lên, làm vẻ mặt vô cùng vi diệu cười như không cười nhìn họ. Một giây sau, màn hình đen kịt.

Người xem: "..."

Chỉ biết chơi tụi này thôi đúng không?

Tuy nói tiếp đãi chủ nhà, chào hỏi nói chuyện chủ yếu là nhiệm vụ của Tiểu La. Nhưng vị khách này sẽ sống cùng đám "nhân viên sống thử", bọn họ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tất cả người chơi đều chịu ảnh hưởng.

Cũng là để đề phòng xuất hiện nguy hiểm, cho nên không riêng gì Tiểu La, mọi người đều ra đón, trận địa sẵn sàng đợi vị chủ nhà này xuất hiện.

Tiểu La bước bằng đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn, muốn đi ra mở cửa cho vị khách kia. Nhưng ngay cả vặn chốt cũng vô cùng tốn sức với cô bé, Nguyên Dục Tuyết đứng cạnh bèn tiến lên, mở giúp Tiểu La.

Vị khách bị lão Vương chửi xéo là "ăn bám" còn khá đàng hoàng, không mang theo người, chỉ đi một mình, xách theo một cái vali hành lí nho nhỏ bước vào.


Hắn không khủng bố âm u như mọi người tưởng tượng, kiểu nhìn một phát là biết do quỷ quái hóa thành. Thậm chí dưới cái nắng rực rỡ, thân hình cao lớn, đôi chân dài thẳng, là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng.

Chưa bước vào biệt thự, ánh mắt người này đã chĩa về phía Nguyên Dục Tuyết.

Nhìn vẻ bề ngoài thì có thể nói là người này cực kì đẹp trai.

Nhưng hết lần này tới lần khác, vẻ ngoài tuấn tú như vậy lại không thể khiến người nhìn nảy sinh bất cứ cảm xúc thân thiết hay thiện cảm nào.

Khoảnh khắc tầm mắt tiếp xúc với hắn, gần như tất cả giác quan cảnh báo trên cơ thể người chơi đều bị kích hoạt, lông tơ dựng ngược, nếu nói phóng đại thì chính là sắp sợ mất mật rồi.

E sợ bùng lên từ đáy lòng khiến mặt họ tái nhợt, cả người căng cứng, như thể là nỗi sợ bản năng đã được in sâu vào trong xương máu từ lúc mới chào đời.

Trước đây dù phải đối mặt với nhiều tà vật, các người chơi rất hiếm khi có phản ứng bài xích mãnh liệt như vậy. Dù sao bọn họ cũng có nhiều tài năng, kể cả lần đầu tiên đặt chân tới Thế Giới Vô Hạn cũng không chật vật đến như vậy.

Nhất là A Kiếm, năng lực của y không phải tu luyện từ phó bản, mà trước khi vào Thế Giới Vô Hạn, y đã là Thiên Sư, kế thừa thuật pháp gia truyền, gặp vô số yêu ma quỷ quái.

Dù có phải đối đầu với ác quỷ nguy hiểm, phản ứng đầu tiên sau nhiều năm tu luyện của y sẽ là rút bùa chú ra tấn công.

Nhưng lúc này, máu trong người A Kiếm lạnh buốt, tay cũng nặng nề như bị đặt cả nghìn cân, đừng nói dùng bùa chú, một ý nghĩ chống cự cũng không tồn tại.

Chỉ có bản năng của cơ thể là vô thức vươn tay chạm vào thanh kiếm gỗ đào sau lưng. Thế nhưng cây kiếm gỗ luôn có thể trấn áp mọi tà ma, lúc này lại không thể mang tới bất cứ an ủi nào cho A Kiếm, dường như mọi thứ báu vật trên đời đều mất tác dụng ở giờ phút này, càng miễn bàn tới chuyện dùng nó phản kích.

Có lẽ là do tuổi nhỏ nhất, chưa vượt nhiều phó bản, thế nên phản ứng của Tiểu La cũng dữ dội nhất.

Ban đầu cô nhỏ còn không hài lòng bĩu môi, dường như không mấy bận tâm tới vị khách đột ngột xuất hiện này.

Nhưng khi cửa mở ra, chỉ mới gặp mặt, cô bé đã xụi lơ suýt quỳ xuống đất. Không hiểu sao Tiểu La không dám giương mắt lên nhìn, âm điệu run run hỏi: "... Ngài là vị kia?"

Cùng lúc đó, giọng Nguyên Dục Tuyết cũng vang lên, chứa đựng nghi hoặc: "Giới Chu Diễn?"

- -- Trong khi tất cả những người xung quanh đang cố hết sức kiềm chế nỗi sợ, nhân vật duy nhất không nhận ra bất thường chỉ e có mỗi Nguyên Dục Tuyết.

Lúc mở cửa cậu cũng hơi giật mình, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là ngạc nhiên.

... Thế mà họ lại gặp nhau trong phó bản.

Tuy là thời điểm của cuộc gặp mặt này có vẻ hơi bất thường.