Bạch Chỉ Đình là ấn tượng đầu tiên và duy nhất của Tống Khinh Trầm đối với lớp sáu.
Cô vừa thu dọn cặp sách, vừa lắc đầu: "Không, không có gì.
”m thầm quan sát một hồi, cô lại nói, "Thuốc giảm đau vẫn là, rất hữu ích.
”Ít nhất là trong mắt cô, nó tốt hơn so với nước ấm.
Bạch Chỉ Đình gật gật đầu, ôm bụng nói với cô "Bình thường tôi đều có chuẩn bị thuốc, sáng nay ra ngoài không mang theo.
”"Tóm lại là cám ơn cậu.
”Tống Khinh Trầm liền chắp tay: "Thật sự là không có gì.
”Cuộc gặp mặt ngắn ngủi nhanh chóng bị cô lãng quên.
Hai ngày sau, kết quả thi cuối kỳ được công bố, Chu Trì Vọng vẫn đứng đầu tổng hợp môn vật lý, vạn năm bất động, hơn nữa còn cách vị trí thứ hai vài chục điểm, gần như hoàn hảo, nhưng môn lịch sử bên này xuất hiện bất thường.
Mặc dù cuối cùng Bạch Chỉ Đình đã uống thuốc giảm đau, nhưng vẫn ảnh hưởng đến thành tích.
Vì môn Tiếng Anh đã kéo cô xuống vị trí thứ ba trong lớp mà Tống Khinh Trầm phát huy tốt, trực tiếp leo lên vị trí thứ nhất.
Ngày nam sinh lớp 3 tới xin lỗi, vừa vặn là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, có lẽ cậu cũng không ngờ người luôn phát huy ổn định lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn sau khi cậu cá cược, cậu ta ủ rũ đứng trên bục giảng lớp 4, hướng về người phía dưới đọc bản thảo.
"Tôi xin gửi lời xin lỗi đến bạn học Ứng Minh Sầm lớp 4, tôi không nên coi thường thực lực của những học sinh lớp bình thường của chúng ta, mà nên đề cao khái niệm về sự phát triển năng động, tin tưởng vào thực lực của bạn học Tống Khinh Trầm! ”Cậu ta đọc bản thảo một cách thẳng thừng, giọng đọng không có chút dao động nào, điều này làm bên dưới phát ra những tiếng la ồn ào.
"Làm sao vậy? Cậu lên đó tụng kinh sao, đại hòa thượng Linh Ẩn Tự còn niệm kinh sống động hơn cậu.
”"Lớn tiếng một chút, tôi không nghe thấy.
”Một lần khiêu khích cậu ta còn có thể bỏ qua, lần thứ hai lần thứ ba, nam sinh lớp ba đột nhiên tức giận ném lá thư xin lỗi trong tay: "Như vậy là đủ rồi, các cậu thật quá đáng.
”"Chỉ là tôi cá cược thua thôi, Tống Khinh Trầm có thể đứng đầu tiên là năng lực của cô ấy, nhưng hỏi tôi bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ nói Bạch Chỉ Đình chính là đệ nhất trong lòng tôi, YYDS!”Người xem diễn ăn dưa tụ tập một chỗ, phía dưới không ngừng có người trêu ghẹo, cuối cùng một nam sinh ngồi ở hàng ghế sau cầm lấy thước thẳng cỡ lớn mà thầy giáo dùng để vẽ tranh, vòng qua bàn của Tống Khinh Trầm và gõ vào người Ứng Minh Sầm: "Ôi chao, chúng ta nên khoan dung cho lời thú nhận của một người đàn ông, phóng viên lớn rất thích!”Ứng Minh Sầm đen mặt, một tay kéo thước lại ném sang một bên, không kiên nhẫn lưu lại câu châm ngôn mười hai chữ: "Liên quan rắm gì đến cậu, liên quan rắm gì đến tôi, cút ra ngoài!”Lời này từ trong lớp năm lưu truyền ra ngoài, một lần trở thành danh ngôn lý lẽ của lớp năm.
Trong buổi họp lớp buổi chiều, cô Dương đề nghị viết một câu truyền cảm hứng bên cạnh bảng đen, có một vài bạn học nghiêm túc đề xuất.
"Viết Khi còn sống cần gì phải ngủ lâu, sau khi chết nhất định sẽ ngủ dài.
”Nhận được sự phản đối của cô Dương: "Cái gì sinh sinh tử tử, không tốt lắm, đổi một cái khác.
”Nói liên tục vài câu, đều bị học sinh trong lớp từ chối.
Cho đến khi kết thúc, nam sinh đang im lặng ở hàng ghế sau đứng lên: "Liền viết ‘Liên quan rắm gì đến cậu, liên quan rắm gì đến tôi, cút ra ngoài!”Sau một hồi im lặng kỳ lạ, cả lớp phá lên tiếng cười ầm ĩ.
Câu nói này đã nhận được sự tán thành nhất trí của nam sinh lớp 5.
"Cái này tốt, ha ha cái này tốt, đây là lời bạn học của lớp chúng ta nói, tớ cảm thấy nên đóng khung lại, để sau này ngày ngày ôn tập.
”Người đàn ông phiền phức.
Ứng Minh Sầm tức giận mặt từ đỏ chuyển sang trắng, ngay cả lcô Dương cũng trợn tròn mắt chỉ vào bọn họ mắng to: "Các em có thể nghiêm túc hay không? Có thể không hả?”Sắp đến kỳ nghỉ hè, cũng là kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời cấp 3, tất cả học sinh đặc biệt háo hức, quá trình của buổi họp lớp nhiều lần bị gián đoạn bởi những trò đùa khiếm nhã.
Đương nhiên cũng có lúc nghiêm túc, cuối cùng, cô Dương dựa theo thứ hạng trên bảng điểm phát bảng điểm.
Sau khi phát toàn bộ xong, cô ấy nhìn lướt qua các học sinh ngồi ở dưới, không nhanh không chậm mở miệng: "Trước tiên chúc mừng bạn học Tống Khinh Trầm lớp chúng ta, người giành vị trí đầu tiên trong lớp văn học.
”Có một tiếng "oh wow" tập trung vang lên trong lớp.
Vì chiều cao, các chàng trai ngồi phía sau.
Lần này bọn họ được Tống Khinh Trầm giúp đỡ, thành tích tổng thể tăng lên rất nhiều, có vài người trực tiếp đuọc nhảy vào vòng tròn học sinh giỏi, biến thành khu thắng cảnh nổi tiếng sau năm lớp 12, tên là "Hoàn Học Bá Đai".
Lời sau, cô Dương không nói trực tiếp, cô đang chờ, chờ cả lớp kết thúc vui mừng mới chậm rãi mở miệng.
"Cuối cùng, cô muốn nói cho các em biết một chuyện.
”"Bắt đầu từ học kỳ tiếp theo, bạn Tống Khinh Trầm lớp chúng ta sẽ chuyển sang lớp sáu để tiếp tục học.
”Bầu không khí vui vẻ tan rã trong nháy mắt, cả lớp lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người bay thẳng tới, rơi trên người Tống Khinh Trầm.
Ứng Minh Sầm hít sâu một hơi, không thể tin nhìn chằm chằm cô.
Tống Khinh Trầm cúi đầu.
"Thành tích của Tống Khinh Trầm đủ tốt, các em cũng thấy, cô ấy là người đứng đầu lớp, nhà trường cũng cho rằng năm lớp 12 cô ấy nên đến lớp trọng điểm tiếp tục học tập.
”Trong không khí nặng nề, cô Dương hít sâu một hơi.
"Tuy rằng sau này mọi người có thể không học cùng một lớp, nhưng không cùng lớp vẫn có thể ở cùng nhau, cho nên Tống Khinh Trầm vào lớp 6 hay vẫn ở lại lớp 5, kỳ thật không có gì khác biệt.
”Đúng lúc này, trong không khí chen vào một câu, "Nếu không khác nhau nhiều, vì sao cô ấy còn muốn đi?”Người nói chuyện là Ứng Minh Sầm.
Cô ấy chất vấn cô Dương trước mặt mọi người, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tống Khinh Trầm cùng đôi mi khẽ chớp của cô: "Chuyển lớp cần phải làm đơn xin chuyển lớp, quá trình chuyển cũng không thể vài ngày ngắn nguỏi là xong, trước kỳ thi cuối kỳ, cậu đã quyết định rời đi.
”Tống Khinh Trầm mím khóe môi, cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay mình: "Thật xin lỗi.
”Cô nói.
"Không có cơ hội nói cho cậu biết.
”Hơn nữa chuyển lớp còn tùy thuộc vào điểm số, Tống Khinh Trầm không tìm được lý do nào tốt hơn.
Cô Dương cũng nhìn về phía Ứng Minh Sầm, cố gắng hết sức xoa dịu mọi người.
"Tất cả mọi người làm việc chăm chỉ vì một mục tiêu chung.
”"Cô hy vọng các em sẽ có tương lai tươi sáng hơn.
”"Tống Khinh Trầm coi như là rời đi, nhưng em ấy từng là một thành viên của lớp năm, sau này trong danh sách học sinh lớp năm chúng ta mãi mãi có tên của em ấy.
”Lời cuối của lão Dương vừa mới hạ xuống, chuông tan học vang lên.
Ứng Minh Sầm không nói với cô một câu nào, tan học liền kéo ghế ra, rời đi.
Ghế dựa bị kéo trên nền gạch men, phát ra một tiếng soạt, Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng người từ cửa sau đi ra, khóe môi nhúc nhích một lát, vẫn không thể gọi người trở lại.
Bên cạnh cô là một nam sinh.
Giờ phút này tiến đến bên cạnh cô, cúi đầu hỏi cô: "Cậu thật sự muốn đi.
”Tống Khinh Trầm trong tay nắm chặt một cây bút, gật đầu: "Ừm.
”"Thật ra chuyển lớp cũng không có gì, thành tích tổng thể của lớp 6 tốt hơn, bầu không khí cũng tốt hơn, chẳng qua Ứng Minh Sầm nhất thời có chút áp lực mà thôi.
”"Cậu lại nói chuyện với cô ấy đi, tôi vừa nhìn thấy cô ấy hình như chạy về phía sân sau.
”Tống Khinh Trầm nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Cám ơn.
”Trong giờ ăn tối, sân thượng và rừng cây nhỏ ở sân thể dục được mệnh danh là thánh địa hẹn hò của trường Trung học Số 7, đủ kiểu thanh niên hẹn hò luôn yêu thích tìm đến đây.
Tống Khinh Trầm bước lên vài bậc thang, nhìn thấy vài cặp đôi đang đi xuống cầu thang, nắm tay nhau trông rất thân mật, trong đó có nam sinh mà cô có quen biết, cô thân thiện chào hỏi, nam sinh kia ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, bị bạn gái bên cạnh chọc một cái, cậu ta vội vàng mỉm cười.
"Quấy rầy một chút.
”Tống Khinh Trầm gọi hai người lại hỏi: "Các cậu có nhìn thấy một người bạn học, vừa rồi một mình đi lên không?”Nữ sinh đánh giá cô một chút, do dự trả lời: "Vừa rồi hình như là nhìn thấy có một người.
”Tống Khinh Trầm không hỏi thêm nữa, cô nói một tiếng cảm ơn.
Cánh cửa trên sân thượng đã bị khóa.
Học sinh cấp ba, đang ở thời điểm áp lực thi cử rất lớn, đám đông náo nhiệt, trường học cũng sợ xảy ra chuyện, đã sớm khóa cửa sân thượng, chỉ có người cố định thường xuyên đi lên có thể lấy được chìa khóa, học sinh còn lại thì từ cửa sổ bên cạnh lật đật vào.
Môn học tốt nhất của Tống Khinh Trầm kể từ tiểu học chưa bao giờ là ngữ văn và toán học, mà là thể dục, trèo cửa sổ nhảy tường đối với cô mà nói cũng coi như là chuyện thường ngày, bức tường cô trèo qua nhiều nhất khi còn nhỏ, chính là ở nhà Chu Trì Vọng, đó là bức tường cao, ở phía dưới cạnh tường cô để một tảng đá, sau một hồi chạy rồi nhảy là có thể leo lên.
Nhảy cửa sổ đối với cô mà nói càng là một món ăn vặt, hai tay Tống Khinh Trầm chống đỡ, bắp chân thẳng tắp lắc lư lắc lư ở phía dưới, nắm lấy mép cửa sổ, linh hoạt nhảy lên, lại nhảy xuống, vỗ vỗ ngón tay.
Hoàng hôn còn chưa đi vào đường chân trời, ánh sáng hồng hồng chiếu xa vạn dặm, bóng của mấy cây cột thon dài gầy gầy trên sân thượng bị kéo dài, gió tây thổi qua, ẩm ướt cùng nóng bức bao trùm.
Trên sân thượng im ắng, Tống Khinh Trầm đi về phía trước vài bước, vừa đi vừa hỏi: "Ứng Minh Sầm?”Khi cô sắp đi tới bên cửa, chợt nghe thấy một giọng nam trầm thấp.
"Học sinh giỏi cũng có thể trèo qua cửa sổ sao?”Sống lưng Tống Khinh Trầm trong nháy mắt cứng ngắc, chậm rãi xoay người lại, liền nhìn thấy Khương Triệt nửa tựa vào lan can bên trái, trong miệng ngậm điếu thuốc, không chút để ý hít vào một hơi, nhả ra sương khói.
Gió nhẹ thổi qua, khói lượn lờ theo hướng gió bay về phía Tống Khinh Trầm, cô hít mạnh một hơi, đột nhiên ho khan hai tiếng.
Khương Triệt cười khẽ trong khói thuốc.
"Tới nơi này tìm người sao?”Trong nháy mắt đó, Tống Khinh Trầm muốn rời đi.
Cô kiên trì đi về phía trước vài bước, muốn nhìn về phía Khương Triệt, nhưng tầm mắt của cô bị anh che kín, cô không nhìn thấy, dứt khoát đi về phía trước.
Mũi chân vừa chuyển, lại nghĩ.
Khương Triệt không nên trở thành nỗi sợ hãi của cô, điều đó cho thấy cô quan tâm đến mức nào.
Tống Khinh Trầm cứ như vậy đứng yên tại chỗ, bình tĩnh hỏi anh: "Cậu có thấy Ứng Minh Sầm đi lên không?”Ánh mắt Khương Triệt nhàn nhạt dừng trên người cô, hiện lên một chút hắc ám: "Thấy được.
”Thấy Tống Khinh Trầm cẩn thận đi về phía anh ấy, mái tóc đen nhánh rủ xuống hai bên bị gió thổi bay lên, bay ra sau vành tai, lộ ra vành tai nhỏ màu trắng, mặt trên trơn bóng trắng nõn, không chút dấu vết.
Khương Triệt cúi đầu cười bí hiểm, tàn thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay anh ấy, xoay chuyển một lòng.
"Nhưng cậu ấy không có ở chỗ này.
”Tống Khinh Trầm chân dừng bước.
"Vừa đúng lúc, tôi đang suy nghĩ làm sao mới có thể nói với cậu mấy câu, cậu liền tới rồi.
”Khương Triệt thấy Tống Khinh Trầm tựa hồ muốn đi, cũng không mạnh mẽ giữ lại, chỉ nói: "Tôi biết cô gái nhỏ mỗi ngày ngồi bên cạnh cậu nói nhiều đang ở đâu.
”"Nói với tôi vài câu, tôi sẽ nói cho cậu biết.
”.