“Ngao...” Độc Cô Diễm
không chịu được phát ra gầm nhẹ, hai quả đấm nắm chặt, vô cùng kích động
Hướng Tiểu Vãn nhẹ cau mày, khó khăn phun ra nuốt vào. Một màn này, khiến cho
Hướng Tiểu Vãn cũng cảm thấy YD, bây giờ quá YD rồi, ánh mắt của nàng, không
biết nên ngắm chỗ nào mới tốt.
# đã che giấu ## đã che giấu
“Khụ... Độc Cô Diễm, chàng biến thái, chàng lại... lại..” Hướng Tiểu Vãn vừa
xấu hổ vừa giận, gương mặt ửng hồng
“Vãn nhi...” # đã che giấu
Hướng Tiểu Vãn vẫn cúi đầu, một màn này, bây giờ quá ngượng ngùng
Độc Cô Diễm nhìn ngượng ngùng của Hướng Tiểu Vãn ở trong mắt, cất giọng nở nụ
cười.
Hướng Tiểu Vãn giận. “Chàng là tên khốn kiếp, cười cười cười, cười cái đầu
chàng.”
“Được, không cười, không cười.” Độc Cô Diễm ngoài miệng nói không cười, nhưng
tiếng cười vẫn chưa dừng lại.
Hướng Tiểu Vãn lật người lên giường, đắp chăn nằm ngủ, không để ý tới hắn.
Độc Cô Diễm dọn dẹp tất cả, cũng chen lên giường.
“Này, ai cho chàng lên, cút.”
Độc Cô Diễm không giận, một phen ôm sát Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, đừng cãi nữa,
chúng ta ngủ.”
Đêm, qua rất nhanh, sáng sớm lại tới.
Sáng sớm Hải Nhi đến gõ cửa phòng Hướng Tiểu Vãn, bưng chậu nước, ở ngoài cửa
hô: “Tiểu Vãn tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh chưa, mở cửa đi.”
Trên giường, Hướng Tiểu Vãn bị thanh âm này đánh thức, mở hai mắt nhập nhèm ra,
thấy gương mặt tuấn tú phóng đại để ngang trước mắt, bản năng, nàng hét rầm
lên.
“A...”
Một tiếng thét chói tai này, khiến Hải Nhi ngoài cửa khẩn trương. “Tiểu Vãn tỷ
tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ lên tiếng đi.”
Trời ạ, không phải thật đã xảy ra chuyện gì chứ? Không được, nàng phải đi tìm
trợ thủ. Vì vậy, Hải Nhi để chậu nước xuống, vội vàng chạy ra ngoài.
Đang lúc ra khỏi cửa Thanh Thủy cư, gặp được Huyền Thanh và Huyền Mộc, Hải Nhi
quýnh lên, thở nói: “Cứu, cứu mạng, Tiểu Vãn tỷ tỷ...”
Lời của nàng còn chưa nói hết, Huyền Thanh và Huyền Mộc lập tức vèo hướng gian
phòng Hướng Tiểu Vãn phóng tới.
Dưới mắt bọn họ, tuyệt đối không thể để cho phu nhân tương lai gặp chuyện không
may, nếu không...
Nghĩ đi nghĩ lại, hai người đã vọt vào gian phòng Hướng Tiểu Vãn.
Vậy mà một màn trước mắt thấy, hai người ngây người.
Chỉ thấy Độc Cô Diễm ở trần, ngồi ở trên giường, gương mặt thống khổ vui thích,
phía trước của hắn, Hướng Tiểu Vãn nở nụ cười được như ý, hai cái tay đưa ra
ngoài, hung hăng nắm một vật.
Huyền Thanh và Huyền Mộc cũng nhìn thấy rõ ràng, vật đang nắm, là, là, là vật
dưới háng tướng quân...
“Cút ra ngoài cho bản tướng.” Độc Cô Diễm rống giận, đủ kinh sợ tất cả.
Huyền Thanh và Huyền Mộc sửng sốt một chút rồi, lập tức cúi đầu đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Hải Nhi mới vừa chạy tới, thấy sắc mặt Huyền Thanh và Huyền Mộc cổ
quái thẳng bước đi ra ngoài, không khỏi khẩn trương chạy tới, nóng nảy hỏi:
“Hai vị đại ca, Tiểu Vãn tỷ tỷ thế nào?”
Mồm mép Huyền Thanh giựt giựt. “Nàng ấy rất tốt, rất tốt...”
Thần sắc Huyền Mộc lạnh như băng, nhưng lại giống như có chút mất tự nhiên nói
một câu. “Về sau thấy rõ ràng hãy kêu la.”
Hai người nói xong, lướt qua Hải Nhi tung người biến mất ở Thanh Thủy cư.
Hải Nhi sau lưng, mặt không giải thích được, nhún nhún vai, nàng đi về phía
gian phòng của Hướng Tiểu Vãn.
Lúc Hải Nhi đi tới gian phòng Hướng Tiểu Vãn, Độc Cô Diễm đã tung người rời đi,
Hướng Tiểu Vãn ngồi ở trước kính, từ từ sửa sang lại y phục.
“Tiểu Vãn tỷ tỷ, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hải Nhi bưng bồn nước để qua một
bên, tò mò nhìn Hướng Tiểu Vãn trước kính.
“Không có gì, không có gì.” Hướng Tiểu Vãn cười cười trả lời.
“Thật không có chuyện gì sao?” Nàng sao lại cảm thấy sắc mặt Tiểu Vãn tỷ tỷ
thật cổ quái, nhìn thế nào cũng tựa như lúc hai vị đại ca ra cửa vừa rồi.
“Thật không có gì, có thể có chuyện gì chứ, hắc hắc hắc hắc...” Hướng Tiểu Vãn
cười mỉa.
Độc Cô Diễm đáng chết, hại nàng xấu hổ như vậy.
Buổi trưa, hậu viện Thanh Thủy cư.
Một nữ tử áo trắng thần sắc trong trẻo lạnh lùng hướng bên kia đi tới, xa xa,
liền thấy Hướng Tiểu Vãn ngồi ở trong đình, bên cạnh còn có một nam tử đang
đứng.
Lúc nữ tử áo trắng thấy nam tử này, đáy mắt có vẻ phức tạp thoáng qua, bất quá
chỉ là trong nháy mắt, liền bị nhu tình thay thế.
Nàng đi tới, hướng về phía Hướng Tiểu Vãn hành lễ. “Linh Nhi tham kiến phu
nhân.”
Hướng Tiểu Vãn ăn một quả nho, vừa mới nghĩ không cần đa lễ, Huyền Mộc đứng bên
cạnh lập tức đi tới, một tay nâng Bạch Linh Nhi lên.
Mí mắt Hướng Tiểu Vãn run run lên xuống. Khối băng này lại ân ái ở trước mặt
nàng, thật là đáng đánh đòn.
Nháy mắt một cái, hô: “Linh Nhi, tới đây, phu nhân có lời nói với ngươi.”
Linh Nhi gật đầu, đang muốn cất bước đi ra ngoài, lại bị Huyền Mộc ôm lấy, chặt
chẽ không thả, quay đầu nói với Hướng Tiểu Vãn: “Phu nhân có lời gì nói thẳng,
vì sao muốn Linh Nhi qua đó?” Hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn,
lời nói lạnh như băng.
Hừ, người này lại uy hiếp nàng?
Xem ra, không cho hắn chút sắc mặt để xem, hắn cho Hướng Tiểu Vãn nàng là ngồi
không.
Khẽ chớp lông mi, thêm cao âm lượng. “Huyền Mộc à, phu nhân ta vừa nhớ đến, bên
đông viện có một đống củi mới đến, đang cần dùng gấp, ngươi đi giúp ta chẻ đống
củi đó đi.”
Huyền Mộc nghe nói, cắn răng nghiến lợi. “Ta đường đường người trong Thiên Địa
Thập Tam Huyền, làm sao có thể đi chẻ củi, phu nhân đừng khinh người quá đáng.”
“Thiên Địa Thập Tam Huyền thì thế nào, ngươi chẻ hay không chẻ?” Khí thế của
Hướng Tiểu Vãn lên tới, rất có khí phách của một nữ chủ nhà.
Huyền Mộc hận hận cắn răng, giống như đó không phải là răng hắn. “Không chẻ.”
La hét ——
Dám đấu với nàng, bất quá vừa đúng nàng đủ nhàm chán, chỉnh khối băng này cũng
tốt, ai bảo hắn quá kiêu ngạo.
“Không chẻ đúng không, ngươi không chẻ, được thôi, ta đi chẻ.” Nói xong, đùng
đùng đứng lên, đi về phía phòng củi.
Huyền Mộc vừa nghe, mặt như khối băng hạ xuống, cản thân ngăn ở trước người
Hướng Tiểu Vãn, không cam lòng nói: “Phu nhân thân thể quý giá, sao có thể chẻ
củi, thuộc hạ đi ngay.”
Nói xong, hung hăng trợn mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn một cái, cũng không quên liếc
mắt với Bạch Linh Nhi, lúc này mới tung người rời đi.