Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 88: Có quỷ a




“Dù có ngày chết, vẫn còn năm sống.” Độc Cô Khuynh vẫn mặt mày mỉm cười.

Ai yêu, tiểu tử đáng chết này còn dùng danh ngôn tới cho là nàng không biết sao.

Bất quá, nàng chính là không biết, aizzz —

“Tiểu Khuynh, con vội vã muốn đi đâu?” Hướng Tiểu Vãn cảm thấy Độc Cô Khuynh quá âm trầm, vì vậy không chơi thâm trầm với cậu nữa, bắt đầu tiến hành từ đơn giản.

“Thư đường.” Độc Cô Khuynh đơn giản đáp lời.

Đáng chết, không thể nói nhiều thêm mấy chữ sao, còn nhỏ tuổi mà đã thâm trầm như vậy, trưởng thành sẽ còn hơn thế.

Hướng Tiểu Vãn quắt quắt miệng, lần đầu tiên cảm thấy rất im lặng, không biết nói cái gì cho phải.

Mà đúng lúc này, ánh mắt Độc Cô Khuynh từ trên người nàng dời đi, nhìn về phía Bạch Linh Nhi đứng phía sau nàng, nhe răng cười một tiếng. “Nhũ mẫu, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai?

Ánh mắt Bạch Linh Nhi cũng rơi vào trên người Độc Cô Khuynh, đứa trẻ thoạt nhìn tám chín tuổi trước mắt này, lại cho nàng cảm giác sâu không lường được. Ánh mắt cười như không cười, lại lộ ra dấu vết thời gian, hiện ra một cổ cơ trí và thâm trầm vô cùng không hợp với tuổi của cậu ta, giống như biển rộng ở dưới sương mù, loại cảm giác này làm nàng không dám có chút coi thường đối với Độc Cô Khuynh, ngược lại dùng một loại tâm tính cẩn thận đối đãi.

“Nàng ấy gọi Bạch Linh Nhi, dĩ nhiên con cũng có thể gọi nàng ấy là thần tiên tỷ tỷ.” Hướng Tiểu Vãn nhếch miệng cười một tiếng với Độc Cô Khuynh.

“Ra mắt Nhị thiếu gia.” Bạch Linh Nhi là một người cơ trí, lần này vừa nghĩ thông, liền biết nên làm như thế nào.

Độc Cô Khuynh mỉm cười gật gật đầu, sau đó nói với Hướng Tiểu Vãn: “Nhũ mẫu, con vừa lúc thiếu một nha hoàn thông minh, không bằng đem thần tiên tỷ tỷ này phân đến phòng con đi, như thế nào?”

Ánh mắt Bạch Linh Nhi chợt lóe, như có như không liếc Độc Cô Khuynh một cái.

Nàng thật vất vả mới tìm được cơ hội đến tướng quân phu nhân tương lai này, thế nào cũng không thể xảy ra sự cố lúc này, đến gần nữ nhân này, liền có nhiều cơ hội đến gần Độc Cô Diễm, cơ hội trộm được kim tàm hộ thể thần y sẽ nhiều hơn. Mà bây giờ tên tiểu tử này mở miệng muốn nàng qua, nàng cảm thấy tựa hồ không phải là đơn giản như vậy.

Đang lúc Hướng Tiểu Vãn còn chưa mở miệng, Bạch Linh Nhi vượt lên trước mở miệng, “Phu nhân, Linh Nhi hi vọng đi theo bên cạnh phu nhân, ta... ta muốn cùng hắn...” Lời tiếp theo của Bạch Linh Nhi còn chưa nói hết, nhưng nàng biết, hiệu quả của muốn nói còn thẹn thùng như vậy là tốt nhất.

Quả nhiên, Hướng Tiểu Vãn vừa nghe Bạch Linh Nhi nói như vậy, chân mày cau lại, trêu ghẹo nói: “Linh Nhi, ha ha ha ha ha, thì ra là cũng có ý đó, khối băng Huyền Mộc thật có thể nhịn, lại có thể để cho thần tiên tỷ tỷ của chúng ta động dung, nếu như vậy, vậy ta liền...”

“Nhũ mẫu...” Độc Cô Khuynh gọi Hướng Tiểu Vãn, giọng nói mềm nhũn.

Làm, làm nũng?

Độc Cô Khuynh, đứa trẻ thâm trầm này lại làm nũng với nàng?

囧, Con của Độc Cô Diễm, quả nhiên mọi người đều thần thông quảng đại, sắc mặt thay đổi cực nhanh, thiên hạ ít có.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé tuấn mỹ kia, Hướng Tiểu Vãn do dự một chút. Cho, hay không cho, cho thì Huyền Mộc nhất định theo nàng đối nghịch, không cho thì Độc Cô Khuynh này lại bày ra dáng trẻ em đáng thương như vậy, thật là khiến người bận tâm mà.

Hung hăng cắn răng một cái, nàng quyết định bằng mọi giá, không phải là một Huyền Mộc thôi hay sao, tiểu gia sợ ngươi cái gì chứ.

“Được, nếu tiểu Khuynh thích, nhũ mẫu bỏ những thứ yêu thích cũng được.”

Độc Cô Khuynh nhàn nhạt cười. “Cám ơn nhũ mẫu, Khuynh nhi còn có việc, đi trước.” Nói xong, lướt qua Hướng Tiểu Vãn, trực tiếp đi tới phía trước.

Bạch Linh Nhi sau lưng nhìn Hướng Tiểu Vãn một cái, đáy lòng không cam cắn răng, cuối cùng cũng xoay người theo Độc Cô Khuynh rời đi.

“Ai... Tiểu Khuynh tử, con...” Con cũng quá qua sông bỏ cầu (qua cầu rút ván) rồi? Cứ như vậy mà đi sao? Thực sự quá đáng.

Thời gian đốt đèn (chiều tối), Hướng Tiểu Vãn chán đến chết tựa tại phía trước cửa sổ, màn đêm đầu hè, cực kỳ u tĩnh, nhìn sao trên trời, nàng thở dài một tiếng.

“Ai...” Không biết bà nội bây giờ như thế nào, sống có tốt hay không?

“Tiểu Vãn tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Hải Nhi đẩy cửa bước vào, nghe được Hướng Tiểu Vãn thở dài không khỏi quan tâm hỏi.

Hướng Tiểu Vãn quay đầu lại nhìn Hải Nhi một cái, sau đó lại xoay qua chỗ khác, lẳng lặng nhìn trời sao, nhàn nhạt hỏi một câu. “Hải Nhi, muội có tin mỗi một vì sao trên trời là một người khác nhau hay không?”

A?

Hải Nhi sửng sốt, rồi sau đó lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ vạn phần quan sát Hướng Tiểu Vãn. “Tiểu Vãn tỷ tỷ, tỷ không phải là...” bị Quỷ nhập.

Nhìn lại Hướng Tiểu Vãn, mặt tái nhợt, hai mắt ngốc trệ, ảm đạm không ánh sáng, những dấu hiệu này, không phải rất giống quỷ nhập vào người theo lời mấy ông già nói sao? Nàng liếc bốn phía một cái, cảm thấy bốn phía giống như gió càng lạnh hơn, mơ hồ nghe đến thanh âm khóc lóc nào đó, tối nay hình như thật âm trầm.

O o ——

Thanh âm gió thổi qua.

Khàn —— khàn ——

Hải Nhi sợ run rẩy, bước chân không tự chủ lại lui mấy chục bước, gương mặt tái nhợt.

“Hải Nhi, muội lui về phía sau làm gì, ta cũng sẽ không ăn muội.” Giờ phút này thanh âm của Hướng Tiểu Vãn mang theo một loại cảm giác vô lực, thanh âm này ở Hải Nhi nghe tới, thì càng tăng kinh khủng rồi, nàng nghe thế nào, cũng cảm thấy có điểm giống Như Hương đó.

Như Hương, trời ạ, trước đó Như Hương không phải tự sát trong phòng Tiểu Vãn tỷ tỷ sao, lúc này nhất định âm hồn chưa tan...

Phịch ——

Hải Nhi quỳ xuống. “Oan có đầu, nợ có chủ, Như Hương tỷ tỷ, ta và tỷ không thù không oán, tỷ muốn tìm, thì tìm Tiểu Vãn tỷ tỷ đi, ách, không, tỷ muốn tìm, tìm tướng quân đi, Như Hương tỷ tỷ, tỷ bỏ qua cho chúng ta đi...”

Lúc này Hướng Tiểu Vãn cũng phát hiện có cái gì không đúng, nàng thế nào càng nghe càng cảm thấy quái dị.

Hô —— hô ——

Vừa một hồi gió thổi qua, thân thể Hướng Tiểu Vãn ngồi trên lan can cửa sổ run lên, bịch một tiếng té xuống.

Như, Như, Như Hương?

Một cái bóng trắng vụt qua trước cửa sổ. Không sai, tuyệt đối là sáng ngời, rất nhanh, giống như tia chớp, chợt lóe liền không có.

Hướng Tiểu Vãn cả kinh cực kỳ, bóng trắng mới vừa rồi kia nàng xem thật rõ ràng, chân chân thật thật, gió thổi qua thân thể thật mỏng của bóng trắng kia, một dúm tóc đen rối rắm ở trong gió, tùy ý tung bay.

Kia... Là quỷ.

“A...” Một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, từ trong miệng Hướng Tiểu Vãn phát ra.

Ngay sau đó, Hải Nhi cũng bị thét chói tai này hù, cũng phát ra một tiếng thét chói tai vạn phần hoảng sợ.

Hai đạo tiếng thét chói tai lượn quanh ở chung một chỗ, vang vọng cả phủ tướng quân thật lâu.

Bóng trắng xẹt qua nguyên bản định lẻn vào Thanh Thủy cư, âm thầm quan sát Hướng Tiểu Vãn, xem nàng ta có phải cao nhân thâm tàng bất lộ không. Nhưng nghe đến hai tiếng thét chói tai này rồi, người áo trắng chau mày, một đạo tiếng thét trong hai đạo đó, nàng rất rõ ràng nhận ra đó là thanh âm của Hướng Tiểu Vãn.

Chẳng lẽ hành động của mình bị nàng ta phát hiện rồi? Tiếng thét chói tai này là nàng ta cố ý phát ra, thứ nhất là cảnh cáo mình không được dễ dàng vọng động, thứ hai là nàng mượn cơ hội này thử dò xét mình sao?

Nữ tử áo trắng rất không muốn rời đi, nhưng tạm thích ứng một phen, cuối cùng vẫn là lựa chọn rời đi, trong lòng, càng sợ và suy đoán Hướng Tiểu Vãn sâu hơn.

Bất quá, nàng tuyệt sẽ không vì vậy mà dừng tay, ánh mắt nữ tử áo trắng oán độc liếc về gian phòng của Hướng Tiểu Vãn một cái, cuối cùng hận hận tung người rời đi.

Đang lúc nữ tử áo trắng vừa rời đi, bóng dáng cao lớn của Độc Cô Diễm hướng Thanh Thủy cư nhảy một cái rơi xuống.

“Vãn nhi, sao thế?”