Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 174: Lão già không biết thẹn




Độc Cô Phi ngẩng đầu nhìn lên trên, mắt thấy đá nhọn kia sắp rơi trên người cậu, cậu bị dọa cho sợ đến con ngươi phóng đại vô hạn.

Mẹ nó, tại hạ sẽ không quải như vậy chứ? Tại hạ còn chưa kịp xông xáo giang hồ, còn chưa kịp trở thành đại hiệp người người kính ngưỡng, trời đánh, tại sao có thể ra đi như vậy? Quá không có nhân đạo.

Mọi người đang kinh hoảng, thời khắc Độc Cô Phi oán niệm, một bóng người nhanh chóng vọt lên, ôm Độc Cô Phi ngốc lăng xoay người né tránh khối đá nhọn, hạ xuống bên ngoài khoảng ba thước.

Rầm ——

Đá nhọn kia vừa lúc rơi xuống đất trong nháy mắt bọn họ tránh ra, phát ra một tiếng kinh vang.

Độc Cô Phi phát hiện mình nằm trên một lồng ngực, không khỏi nhả ra một hơi. “Ha ha ha ha, tại hạ thế nhưng không có chết, thật tốt quá, xem ra ông trời cũng không nỡ để tại hạ chết.”

Mọi người vốn lo lắng không thôi nghe tiếng cười của Độc Cô Phi, khóe miệng không khỏi run rẩy.

Độc Cô Sương nhảy ra ngoài, nắm cổ áo Độc Cô Phi lên mắng to: “Mẹ kiếp, lão Tam ngu ngốc, huynh xem huynh ép Hắc Diệu đại thúc thành dạng gì, còn cười được nữa, thật là quá ngu ngốc.”

Độc Cô Phi sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới. Quả nhiên, cả người cậu đang đè ở trên đầu Hắc Diệu, Hắc Diệu đại thúc không bị cậu ép tới tắt thở chứ?

Trời ạ, ngàn vạn lần không được tắt thở nha, nếu tắt thở, cậu lấy gì giao phó với Tiểu Ngũ.

Độc Cô Phi lập tức lăn xuống, đưa ra hai tay nhỏ bé dùng sức phe phẩy Hắc Diệu. “Hắc Diệu đại thúc, người ngàn vạn đừng chết, người chết là chuyện nhỏ, nhưng tại hạ liền thảm, Hắc Diệu đại thúc, người chết cũng phải rời khỏi chỗ này mới chết được đó.” Rời khỏi chỗ này cũng không liên quan Độc Cô Phi cậu, chết rồi thì Tiểu Ngũ cũng không thể đem thù giết cha đến trên người của mình.

Mọi người lặng yên.

Hắc Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi khẩn trương của Độc Cô Phi, không khỏi khẽ mỉm cười. “Đại thúc không chết, bất quá con còn lắc thế này nữa, thật cách cái chết cũng không còn xa.”

“A ——” Độc Cô Phi vừa nghe, lập tức buông Hắc Diệu ra. “Hắc Diệu đại thúc, người không sao chứ?”

Hắc Diệu lắc đầu cười một tiếng. “Không sao.” Hiện tại hắn phát hiện, thật ra thì mấy đứa con của Độc Cô Diễm đều thật đáng yêu, hắn nghĩ, trước kia tại sao mình có thể hạ thủ đối với những đứa trẻ đáng yêu như vậy?

“Không có việc gì là tốt rồi, hô, hù chết tại hạ.”

“Tốt lắm, nếu mọi người đều không có việc, chúng ta nên suy nghĩ biện pháp rời đi thôi. Hắc Diệu, ngươi có biết biện pháp rời đi mật thất này hay không?”

Hắc Diệu nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, lắc đầu. “Lối ra duy nhất của mật thất chính là cánh cửa này, hôm nay cửa đá nặng ngàn cân đã đóng, trừ phi mở lại chốt mở, nếu không không ra được, mà chốt mở, chỉ có ở bên ngoài mới có thể mở ra.”

Hắc Diệu vừa nói xong, năm tiểu quỷ và Hướng Tiểu Vãn nhất thời yên lặng

Phải mở ra ở bên ngoài, bọn họ đều bị giam ở bên trong, làm sao mở ra ở bên ngoài, hơn nữa tên Tiểu Xuân Tử biến thái vẫn còn bên ngoài, nếu để cho ông ta tìm được cơ quan, vậy bọn họ không phải là chết lềnh bà lềnh bềnh rồi sao.

“Không có biện pháp khác sao?” Độc Cô Khuynh liếc bốn phía, nhỏ giọng hỏi Hắc Diệu.

“Không có cách nào, trừ phi có người có thể có sức mạnh đả thông mật thất này.” Mà điều này, hoàn toàn không thể.

“Vậy chúng ta sẽ bị vây ở chỗ này rồi? Sẽ không bị đói chết chứ?” Độc Cô Sương kêu lên.

“Lão Tứ, muội chỉ biết ăn thôi, có thể bình tĩnh chút hay không.” Lão Tam rất bất mãn Độc Cô Sương mới vừa rồi quở trách cậu, cho nên bây giờ có cơ hội, cậu tự nhiên ‘báo thù’.

“Mẹ nó, bình tĩnh cọng lông, chúng ta đều sẽ bị đói chết, huynh còn có thể bình tĩnh hay sao?”

“Đúng thế, tại hạ cũng không bình tĩnh được.”

Độc Cô Hoa nãy giờ vẫn không lên tiếng nói. “Sẽ không đói chết đâu, mật thất này có nước có lương thực, ít nhất đủ chúng ta ăn trong nửa năm.”

“Nhưng chúng ta không thể đi ra ngoài, sẽ điên mất.”

“Đúng, bị nhốt lâu không điên mới là lạ.”

Hướng Tiểu Vãn nhìn năm đứa tranh luận không dứt, không khỏi nhẹ nhàng ra tiếng. “Các con yên tâm, nhũ mẫu nhất định sẽ cứu các con ra ngoài.”, Nhất Mã Bình Xuyên nàng học chỉ cần luyện đến thức cuối cùng, có thể có lực lượng mở ra mật thất này.

Nàng nhất định phải luyện đến thức cuối cùng vào lúc mấu chốt này.

Độc Cô Sương vừa nghe, đôi mắt sáng lên. “Nhũ mẫu, người có biện pháp?”

Hướng Tiểu Vãn lắc đầu lại gật đầu. “Bây giờ còn chưa có, bất quá nếu có đủ thời gian, có lẽ sẽ có.”

“Nhũ mẫu, người nói cái gì, tại hạ nghe không hiểu.”

“Nhũ mẫu, chẳng lẽ người muốn đợi phụ thân tới cứu?” Độc Cô Ly vừa nghĩ tới Độc Cô Diễm, không khỏi nhíu lông mày. Hiện giờ phụ thân không có cảm giác gì, làm sao tới cứu bọn họ?

Ba tiểu quỷ khác nghe Độc Cô Ly nói, cũng nhớ đến Độc Cô Diễm vẫn không có chút cảm giác nào, tinh thần không khỏi chán nản.

Độc Cô Hoa cũng không biết chuyện Độc Cô Diễm, lúc này thấy biểu tình tiêu cực khổ sở của bọn chúng, không khỏi lên tiếng hỏi: “Các huynh sao thế?”

Hướng Tiểu Vãn và Hắc Diệu cũng đều nhìn bốn tiểu tử, vẻ mặt nghi hoặc.

Độc Cô Sương khổ sở ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ, thương tâm nói: “Phụ thân còn thảm hơn nhũ mẫu nữa, chẳng những là cái gì cũng không nhớ, người thậm chí ngay cả cảm giác cũng không có, cả người giống như hòn đá.”

Độc Cô Sương vừa nói xong, thần sắc hai người lớn kinh biến.

Gương mặt Độc Cô Hoa bi thống cùng chán nản. “Phụ thân người...”

Hắc Diệu mở to đôi mắt, không tin vào điều mình nghe được. Độc Cô Diễm lại biến thành người đá? Không cảm giác, không ý thức, cuộc sống như thế, thật sống không bằng chết. Ban đầu hắn hy vọng chính là Độc Cô Diễm như thế, bây giờ Độc Cô Diễm chân chính sống không bằng chết thì hắn lại cảm thấy vô cùng phiền muộn và thống khổ.

Hắn cùng với Độc Cô Diễm, nếu như không có mười năm cừu hận, có lẽ bọn họ sẽ trở thành bạn tốt.

Hướng Tiểu Vãn nghe lời Độc Cô Sương nói, trước tiên nghĩ tới người sống đời sống thực vật, Độc Cô Diễm, phu quân này sau khi nàng mất trí nhớ chưa từng gặp qua, thế nhưng biến thành người sống đời sống thực vật?

Lúc này, đáy lòng Hướng Tiểu Vãn dần đau đớn. Đối với nhân vật phu quân chưa từng gặp sau khi mất trí nhớ này, nàng lại cảm thấy thật khổ sở, giống như có người cầm binh khí bén hung hăng đâm vào ngực nàng, có chút làm nàng hít thở không thông.

Lúc này, bên ngoài nhà đá lại vang lên thanh âm nổi trận lôi đình của Tiểu Xuân Tử.

“Một đám trẻ nít trời đánh, mau lăn ra đây cho Xuân gia, nếu không ta cho các ngươi đẹp mắt.” Cả người Tiểu Xuân Tử bên ngoài mật thất cũng đang vào trạng thái điên cuồng, nghĩ đến cả đời Tiểu Xuân Tử ông được người đời ca tụng, khi nào chịu loại uất khí này, đáng chết hơn là, cho ông những uất khí này lại còn là một đám tiểu quỷ biến thái, điểm này càng làm cho ông giận đến mất hết thần chí. Ông thề không tận tay giết chết năm tiểu quỷ biến thái này, Tiểu Xuân Tử ông cũng không gọi Tiểu Xuân Tử.

Trong mật thất, thanh âm tức giận của Tiểu Xuân Tử rối rít truyền tới.

Độc Cô Sương vốn nóng nảy, lúc này nghe thanh âm của Tiểu Xuân Tử, bé không khỏi chống nạnh đi tới trước cửa đá, mắng to về phía kia Tiểu Xuân Tử: “Mẹ kiếp, ông là lão già thối chết đền mạng, người thối còn chưa tính, còn nói cái gì dễ nhìn, thẹn thùng không mắc cỡ, ông chính là lão già không biết xấu hổ thối chết người không đền mạng.”