♥.5. Zombie biến dị.
Hai người rất nhanh tiến vào hàng hiên lầu ba, sau khi kỹ năng của Lục Văn Ngạn thăng cấp, lực công kích gia rõ rệt, vô cùng thoải mái đem zombie vây tới diệt sạch.
Bỗng, đột nhiên có một tiếng rít gào truyền đến, hai người Lục Văn Ngạn nhất thời liền cảm thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, đầu váng mắt hoa, vội vàng đỡ lấy một bên tường mới không ngã nhào mất mặt.
Chuyện gì xảy ra? Cậu tại sao lại trúng phải trạng thái Chóng mặt?
Lục Văn Ngạn đang mê mang không ngừng thì một thân ảnh bỗng xuất hiện ở cửa khẩu hàng hiên cách đó không xa. Thân ảnh đó là một người phụ nữ đầu tóc bù xù, xương gò má nổi lên, làn da trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu lõm xuống hốc mắt, răng nanh bén nhọn nhô ra, trong kẽ răng còn dính chút tơ máu thịt vụn, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rít gào gầm grừ, nó từng bước từng bước hướng về phía hai người bọn họ đi tới. Động tác của nó không có cứng ngắc như những con zombie bình thường khác, tốc độ di chuyển của nó có vẻ nhanh chóng linh hoạt hơn một chút.
Âm thanh con zombie này phát ra khiến Lục Văn Ngạn phi thường khó chịu, giờ cậu chỉ cảm thấy huyệt thái dương vô cùng đau nhức, nhưng mà cậu vẫn phải cố gắng nhẫn nại chịu đựng, mở ra xem xét thông tin con zombie này.
Tên quái vật: Zombie biến dị.
Thuộc tính – Cấp bậc: Hệ Âm thanh – Cấp 1.
Sinh mệnh: 22000/22000.
Kĩ lực: 2000/2000.
Không ngờ nó là một con zombie biến dị cấp 1 biết công kích sóng âm!
Zombie thong thả tới gần, trong miệng nó phát ra tiếng rít gào gầm grừ khiến cho Lục Văn Ngạn choáng váng hoa mắt, ngay cả mắt cũng mở lên không nổi, đứng cũng đứng không vững.
zombie biến dị máu trâu da dày hơn zombie bình thường rất nhiều, phòng ngự cũng được đề cao trên diện rộng, lúc nãy cậu đã dùng ánh mắt tập trung con zombie này, phóng ra hai kỹ năng, cả hai đều trúng mục tiêu, thế nhưng căn bản không đánh rớt được bao nhiêu máu của nó, dù cho có sự hỗ trợ của hệ thống game cũng thật sự rất bất lực.
"Grào"- Zombie biến dị bị công kích trở nên tức giận, tiếng rít của nó càng trở nên sắc bén, công kích sóng âm mãnh liệt của nó khiến Lục Văn Ngạn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, Lục Văn Ngạn đột nhiên nhận ra chính mình hiện tại không phải đang chơi game nữa, mà đang tồn tại trong một thế giới chân thật, đang nhận lấy sự uy hiếp của cái chết. Nếu giờ cậu không liều chết kháng cự một phen, chờ đợi cậu cũng chỉ có tử vong. Đến lúc đấy sẽ không còn cơ hội nào để sống lại thêm một lần.
Nhưng mà công kích sóng âm này thật sự rất cường đại, ngay cả tay cậu còn nâng lên không nổi, đừng nói phóng ra kỹ năng.
"Anh Lục...Cẩn thận!"- Mắt thấy con zombie vung móng vuốt sắp quào lấy Lục Văn Ngạn, Lý Minh Viễn liền vội vàng kêu to lên.
Ngay sau đó, trần nhà của hàng hiên đột nhiên rơi xuống, hung hăng nện lên đầu con zombie biến dị.
Zombie biến dị bị nện trúng mặt xám mày tro, mặt bị đá vụn cắt trúng sứt cả da thịt, máu đen phun trào, khiến cho bộ dạng của nó càng trở nên đáng sợ. Dưới cơn thịnh nộ, con zombie chuyển hướng phóng sóng âm về phía Lý Minh Viễn, phát ra rống giận thê lương, Lý Minh Viễn không thể chống đỡ lực công kích của chiêu này, miệng phun ra một búng máu ngã xuống đất.
Lục Văn Ngạn biết mới vừa rồi chính là Lý Minh Viễn trong tình thế cấp bách đã sử dụng dị năng, hấp dẫn lực chú ý của zombie biến dị.
Lục Văn Ngạn nhanh chóng đối bản thân sử dụng [Tâm Thanh Thần Minh], tiêu trừ trạng thái Choáng váng của mình, rồi túm lấy Lý Minh Viễn lui về phía sau, cùng con zombie kéo ra khoảng cách.
Cậu bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng tự hỏi, trong game cậu luôn là vương giả chiến trường, cậu phi thường quen thuộc kỹ năng Băng Tâm, chỉ cần thao tác tốt, cậu nhất định có thể chiến thắng con zombie biến dị này!
Tiếp ngay sau đó, cậu đồng thời phóng ra [Chỉ Hành] cùng [Chuyển Xương], khiến zombie biến dị hoãn tốc, cũng khiến cho khoảng cách thời gian phát ra sóng âm của nó bị kéo dài.
Trong cổ họng zombie biến dị phát ra âm thanh kim loại va chạm rổn rảng, hiển nhiên nó rất muốn tiếp tục dùng công kích sóng âm lên cậu, nhưng mà thời gian phục hồi kỹ năng của nó đã bị Lục Văn Ngạn kéo dài 10 giây, khiến cho nó không thể tiến hành công kích liên tục.
Lục Văn Ngạn thả ra kỹ năng mới [Qủy Khóc Đằng], tạo thành thương tổn hệ Độc cùng hoãn lại lực phòng ngự của zombie, cuối cùng cậu phóng ra [Cửu Tinh Hải Đường], rốt cục thành công đem con zombie biến dị giết chết.
[Hệ thống] Đánh bại zombie biến dị cấp 1, đạt được 500 điểm kinh nghiệm.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi thăng cấp 8.
[Hệ thống] Kỹ năng [Chỉ Hành] thăng tới cảnh giới 2, hiệu quả kỹ năng gia tăng 10%.
[Hệ thống] Nhận được 1 quả tinh hạch biến dị cấp 1.
Lục Văn Ngạn nhặt lên tinh hạch của zombie biến dị, trông lớn hơn một chút so với tinh hạch bình thường, màu trắng ngà, có vẻ cao cấp hơn tinh hạch trong suốt bình thường.
Dùng [Diệu Thủ Hồi Xuân] đem thương thế của bản thân cùng của Lý Minh Viễn vừa rồi bị sóng âm của zombie biến dị làm bị thương chữa khỏi, hai người liền nghỉ ngơi một chút, rồi lại hướng về nơi Phương Cảnh Dương trú ẩn đi tới.
Không có zombie biến dị, mấy con zombie bình thường căn bản chẳng đáng lo ngại. Bọn họ nhanh chóng dẹp sạch hàng hiên, đi tới trước cửa căn phòng Phương Cảnh Dương đang ở. Lý Minh Viễn nâng tay gõ cửa, nhưng chờ mãi cũng không thấy có ai mở cửa.
"Anh Lục, Tiểu Dương thật sự đang ở trong này à?"
"Ừ, nhất định đang ở trong trỏng."- Trong phòng rất im ắng, nếu như không phải trên Bản đồ biểu thị Phương Cảnh Dương đang ở đây, cậu còn nghĩ đây là một căn phòng trống.
Lý Minh Viễn mặc dù không rõ vì cái gì Lục Văn Ngạn lại khẳng định Phương Cảnh Dương đang ở trong đó như vậy, nhưng mà lúc này Lục Văn Ngạn trong mắt hắn chính là thần tượng tuyệt đối, cho nên hắn không chút do dự gõ cửa tiếp.
"Tiểu Dương, tớ là A Viễn đây, cậu có ở trong không?"
Trong phòng tựa hồ có động tĩnh, tiếp theo hình như có tiếng thấp giọng nói nhỏ cùng khắc khẩu, cuối cùng tiếng Phương Cảnh Dương vang lên: "A Viễn? Là ông thật sao?"
"Không sai, Tiểu Dương, là tớ! Anh Lục cũng ở đây nữa!"- Nghe được tiếng nói của Phương Cảnh Dương, Lý Minh Viễn kích động.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng dời đồ vật, hẳn là người bên trong dùng vật gì đó chặn cửa lại.
Cửa rốt cục mở ra, khuôn mặt có chút tái nhợt của Phương Cảnh Dương xuất hiện, y không dám tin nhìn Lý Minh Viễn: "Sao ông lại tới đây? Thương thế của ông..."
Lý Minh Viễn thấy trong phòng còn có những người khác, lập tức nháy mắt khiến y không cần tiếp tục nói.
Phương Cảnh Dương rất có ăn ý áp chế nghi vấn trong lòng không hỏi nữa, lôi kéo hai người Lục Văn Ngạn vào phòng: "Hai người mau vào, bên ngoài còn có một con zombie vô cùng khủng bố, nếu như bị nó phát hiện chúng ta nhất định phải chết!"
Sau khi đi vào bọn họ mới phát hiện, nguyên lai nơi này là văn phòng bác sĩ, vị trí của Phương Cảnh Dương là ở bàn công tác của bác sĩ, trên bàn còn để một ít giấy gói thức ăn cùng bánh bích quy linh tinh gì đó. Mặt khác còn có ba nam hai nữ, họ lạnh run ngồi trên chiếc giường dùng để khám bệnh, trên mặt đất còn vứt vài giấy gói trống không, hẳn là thức ăn Phương Cảnh Dương đem tới, phân cho mấy người đó một ít. Lục Văn Ngạn chỉ liếc nhìn mấy người đó một cái rồi không lại chú ý, dù sao mục đích cậu tới nơi này chỉ là để tìm Phương Cảnh Dương, bất quá hình như trên Bản đồ không có xuất hiện chấm tròn đại diện cho bọn họ, xem ra Bản đồ chỉ có thể biểu hiện Hảo hữu cùng mục tiêu đối địch.
"A Viễn, rốt cục ông..."
Lý Minh Viễn tiến sát đến bên cạnh Phương Cảnh Dương thấp giọng nói nhỏ hai câu, Phương Cảnh Dương kinh ngạc há to miệng, ánh mắt nhìn Lục Văn Ngạn tràn đầy cảm kích cùng kinh hỉ.
"Cám ơn anh Lục cùng ông đã đến đây tìm em, hai người ăn gì chưa? Em còn có chút thức ăn này."- Phương Cảnh Dương từ ngăn kéo lấy ra hai cái bánh bao cùng một chai nước khoáng.
Nghe được câu hỏi thân thiết của Phương Cảnh Dương, trong lòng Lục Văn Ngạn cảm thấy ấm áp, mỉm cười chỉ vào hai cái túi của mình và của Lý Minh Viễn: "Không sao đâu, bọn anh cũng có mà."
"Vậy thì tốt rồi."- Phương Cảnh Dương nhẹ nhõm thở ra một hơi, thân thể bỗng có chút không xong lung lay sắp ngã.
Lục Văn Ngạn vội vàng đỡ lấy y, liền phát hiện nhiệt độ cơ thể y thấp cực kỳ, hơn nữa sắc mặt y phi thường không tốt, vì thế cậu liền xem xét thông tin của Phương Cảnh Dương, kết quả lại khiến cậu lắp bắp kinh hãi.
Tên nhân vật: Phương Cảnh Dương [Dị năng giả]
Thuộc tính – Cấp bậc: Hệ Cường hóa – Cấp 1 sơ giai.
Sinh mệnh: 4600/8000.
Kĩ lực: 120/2000.
Độ đói khát: 50/100.
Trạng thái nhân vật: Suy yếu, nguyền rủa, đổ máu.
Nguyền rủa là chuyện gì? Nếu như bị zombie cào thương, thì vẫn phải biểu hiện là cuốn hút mới đúng? Zombie bên ngoài đều bị cậu giết sạch, không có nhìn thấy con zombie biến dị nào khác, rốt cuộc y như thế nào lại bị nguyền rủa? Hơn nữa nguyền rủa này thoạt nhìn rất mạnh, thanh HP của Phương Cảnh Dương đều luôn thong thả giảm xuống, nếu bọn họ không tới, chỉ sợ không bao lâu y sẽ biến thành một khối thi thể lạnh tanh.
Ngay tại lúc Lục Văn Ngạn vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên phát hiện có một cô gái ngẩng đầu lên vụng trộm nhìn thoáng qua bọn họ, ánh mắt không ngừng lóe lóe, cảm giác có chút quái dị. Cô gái kia khi nhìn thấy Lục Văn Ngạn đã phát hiện ra cô nhìn lén, lập tức liền quay mặt trở về, tiếp tục giả bộ lạnh run.
Nhưng một phen diễn xuất này của cô gái lại khiến Lục Văn Ngạn sinh lòng nghi ngờ, cậu bất động thanh sắc xem xét thông tin của những người này, không ngờ lại phát hiện được cô gái kia cư nhiên là dị năng giả, tất cả những người khác chỉ là người bình thường.
Tên nhân vật: Vương Lộ [Dị năng giả]
Thuộc tính – Cấp bậc: Hệ Niệm lực – Cấp 1 sơ giai.
Sinh mệnh: 5500/5500.
Kĩ lực: 1000/2000.
Độ đói khát: 40/100.
Trạng thái nhân vật: Suy yếu, đói khát.
Hệ Niệm lực....ánh mắt Lục Văn Ngạn mị lên, cậu giống như đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì xảy ra, hai tay đang đỡ Phương Cảnh Dương không tự chủ hơi dùng sức.
"Anh Lục, làm sao vậy?"- Phương Cảnh Dương bị Lục Văn Ngạn siết có chút đau, kinh ngạc hỏi.
"Anh không sao, chúng ta nên sớm rời khỏi nơi này."- Người ở đây nhiều lắm, Lục Văn Ngạn đang tính tìm chỗ không có người khác để tiến hành trị liệu cho y.
"Bên ngoài có zombie rất khủng bố, đại khái nó cũng có được dị năng, chỉ cần nghe thấy tiếng của nó đầu óc liền choáng váng hoa mắt, ngay cả đứng cũng đứng không được, chúng em không có biện pháp, chỉ có thể trốn trong này."
"Đó là zombie biến dị, đã bị anh giải quyết rồi."
"Thật như vậy? Anh Lục thật sự quá lợi hại!"- Hai mắt Phương Cảnh Dương sáng hẳn lên, lộ ra một cỗ cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Chúng ta đi."- Nhìn Phương Cảnh Dương một bộ dáng thuần phác tốt bụng không hề hay biết mình bị người ta ám toán, Lục Văn Ngạn liền thấy một cỗ lửa giận sôi sục trong lòng, bất quá giờ phải gấp giúp y giải trừ nguyền rủa mới quan trọng nhất.
"Này, hai anh trai, làm ơn mang theo chúng tôi đi với..."- Một nam thanh niên run cầm cập mở miệng nói, hắn nghe thấy đối thoại của mấy người Lục Văn Ngạn, biết được con zombie đáng sợ bên ngoài đã bị Lục Văn Ngạn giết chết, bọn họ chỉ cần đi theo mấy người Lục Văn Ngạn là có thể rời đi nơi này!
Lục Văn Ngạn nhăn mi, cậu tuyệt đối không muốn dắt theo những người này, nhất là con nhỏ tên Vương Lộ kia.
"Anh Lục..."- Phương Cảnh Dương có chút chần chừ quay đầu lại, tổng không thể đem bọn họ bỏ lại nơi này đi?
"Những người này là ai?"
"Bọn họ đều là nhân viên của cùng một công ty, là tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bọn họ đã muốn bị nhốt trong này một ngày một đêm."
Lý Minh Viễn nghe vậy cũng do dự nhìn về Lục Văn Ngạn.
Nhìn hai người Phương Cảnh Dương mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn mình, Lục Văn Ngạn bất đắc dĩ thở dài, hai người họ căn bản không biết trong lòng những người này thâm sâu hiểm ác ra sao. Nhưng hiện tại cậu cũng không tiện nói cái gì, chỉ phải lạnh lùng đối mấy người nọ nói: "Chính mình đuổi kịp."
Nói xong cũng không chờ mấy người đó phản ứng lại, liền đỡ Phương Cảnh Dương hướng ra ngoài đi. Vừa rời khỏi phòng, Lục Văn Ngạn liền thừa dịp không ai nhìn thấy hướng Phương Cảnh Dương sử dụng [Tâm Thanh Thần Minh] giúp y giải trừ nguyền rủa, cậu rất sợ mình bất cẩn liền bại lộ năng lực bản thân, rước lấy phiền toái không cần thiết. Chi bằng đem những người này ra ngoài, sau đó mỗi người một ngã, nước giếng không phạm nước sông.
Con nhỏ Vương Lộ kia tuy rằng dụng tâm vô cùng ác độc, nhưng dù sao Phương Cảnh Dương còn chưa chết, Lục Văn Ngạn cũng không có biện pháp đối một người bình thường làm gì. Nếu con nhỏ đó an phận thủ thường, sau khi ra ngoài tự động khời đi không làm thêm chuyện gì quá phận, thế thì cậu cũng sẽ xem như cái gì cũng chưa phát sinh, thả con nhỏ đó một con ngựa. Nhưng nếu nó còn chấp mê bất ngộ, muốn ngấm ngầm làm chuyện mờ ám, như vậy đừng trách cậu không khách khí. Sống chết trước mắt, cậu sẽ không chú ý cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.