Chương 48: Cứu viện Thôi Chí
"Đi thôi." Sau khi Lục Văn Ngạn và Sở Tử Khiên phân chia cho nhóm người Tề Nhạc, bọn họ lục tục đem toàn bộ thực vật rau dưa đều chất lên trên xe chuẩn bị xuất phát.
Tề Nhạc gật gật đầu, hai bàn tay chợt nắm lại, một vùng băng tuyết trước mắt lập tức vỡ vụn. Một kích này triệt để tiêu hao chút dị năng còn sót lại trong cơ thể, sắc mặt Tề Nhạc trông càng khó coi hơn, nhưng hắn vẫn cố cắn răng kiên trì.
Mọi người cùng nhau nhắm hướng Đông mà đi, Lục Văn Ngạn chú ý thấy bước chân Tề Nhạc đặc biệt nặng nề, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, liền kiểm tra thông tin của hắn một chút.
Tính danh nhân vật: Tề Nhạc [Dị năng giả]
Cấp bậc thuộc tính: Hệ Băng cấp 3 [Sơ cấp]
Trị số sinh mệnh: 15000/15000
Trị số kỹ năng: 10/4500
Độ đói khát: 40/100
Trạng thái nhân vật: Suy yếu
Kỹ năng tự lĩnh ngộ: [Băng Nhận] [Băng Trùy] [Băng Trụ] [Băng Liệt]
Xem ra, quá trình chiến đấu với đàn gián biến dị đã làm hao hết toàn bộ dị năng của Tề Nhạc cho nên mới lâm vào tình trạng cực độ suy yếu, vậy mà anh ta còn đồng ý mạo hiểm đi cùng bọn hắn đến cứu viện đồng đội khác, làm cho Lục Văn Ngạn vô cùng thưởng thức.
Lục Văn Ngạn lặng lẽ sử dụng [Cố Bản Hồi Nguyên] lên người Tề Nhạc, giúp anh ta nhanh chóng khôi phục một ít sức lực, nói không chừng sắp tới đây lại là một hồi ác chiến.
Tề Nhạc vốn đang cắn răng chống đỡ thân thể không khoẻ bỗng nhiên chợt cảm thấy toàn thân nhẹ nhỏm hẳn, cảm giác khó chịu đè nén nơi ngực vì cạn kiệt dị năng cũng hoàn toàn biến mất, thể lực từng chút thong thả dần dần được khôi phục lại.
Tề Nhạc cũng không tự thấy bản thân có thiên phú dị bẩm gì đó, hắn biết thân thể có thể khôi phục lại là do có người đang âm thầm giúp đỡ. Tề Nhạc hơi híp mắt quét một vòng người, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người Lục Văn Ngạn.
Tối qua, khi dị năng của Tề Nhạc đột phá đến cấp ba, hắn phát hiện bản thân có thể cảm ứng được sự dao động năng lượng trên người của dị năng giả mà dựa vào đó có thể phán đoán cấp bậc dị năng của họ. Hơn nữa dao động dị năng của hắn mạnh hơn so với người khác một ít, sẽ làm những người có cấp bậc dị năng thấp hơn cảm thấp khó chịu, cho nên một đường đến đây hắn vẫn luôn cố gắng thu liễm.
Nhưng chỉ duy Lục Văn Ngạn hắn lại hoàn toàn không thể nhìn thấu, trên người cậu ta hầu như không tồn tại bất kỳ sự dao động năng lượng nào xung quanh cơ thể, nói đúng hơn cậu ta hẳn phải là một người bình thường không có dị năng nhưng cố tình cậu ta lại là một dị năng giả. Mặt khác, có thể là cấp bậc dị năng của Lục Văn Ngạn cao hơn hắn, cố ý thu liễm nên người khác không thể nhận ra?!
Nghĩ đến chín viên tinh thạch cấp hai đổi được từ trên người Lục Văn Ngạn tối qua, Tề Nhạc cảm thấy suy đoán của mình vô cùng có khả năng. Số lượng tang thi cấp hai vẫn rất thưa thớt, hơn nữa chúng còn mạnh hơn nhiều so với tang thi bình thường gấp mấy chục lần, dị năng của Lục Văn Ngạn cao bao nhiêu mới có thể thu thập được nhiều tinh thạch cấp hai như vậy?
Nếu có cơ hội, hắn thật muốn so tài một trận xem sao, không biết ai sẽ là người mạnh hơn?!
Lục Văn Ngạn hoàn toàn không biết Tề Nhạc đang một đường bổ não với tốc độ chóng mặt, sau còn phấn khởi đem hắn đặt lên vị trí đối thủ phân cao thấp, thấy Tề Nhạc nhìn về phía mình liền nở một nụ cười hảo hữu.
Tề Nhạc sửng sốt, mím môi hướng hắn gật gật đầu.
Thấy mình được đáp lại, Lục Văn Ngạn nghĩ hẳn là hắn đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút nên mới hiếu kỳ hỏi, "Sao lúc nãy anh lại làm mấy tảng băng vỡ vụn hết vậy?"
Chiêu này đúng là nhìn ngầu vô cùng, nhưng cũng hơi phiền phức rồi.
"Băng của tôi chỉ có thể giữ chân chúng nó, một khi băng tan thì đàn gián vẫn có thể sống lại, nên chỉ khi làm vỡ băng mới có thể diệt hoàn toàn."
Lục Văn Ngạn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng từng đợt xót xa. Lúc trước giết chết tang thi động vật, hắn phát hiện không chỉ tang thi mà những động vật bị nhiễm bệnh cũng được coi như sinh vật ma hoá, giết bọn chúng cũng được tính vào điểm nhiệm vụ.
Sớm biết đàn gián còn chưa chết thì hắn đã dùng chiêu quần công diệt gọn ổ. Thiệt là đáng tiếc!
Sở Tử Khiên phát hiện lực chú ý của Lục Văn Ngạn đều tập trung trên người Tề Nhạc, trong lòng khó chịu, vừa lúc phát hiện tình huống phía trước, lập tức lớn tiếng nói, "Nhìn bên kia."
Lực chú ý của Lục Văn Ngạn lập tức bị hấp dẫn, quan sát nơi vừa xuất hiện khói đen.
"Bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện! Đi mau!" Mọi người cùng tăng tốc đi nhanh về trước.
Sau khi bọn hắn đi vào trong thôn liền nhìn thấy khói đặc bay lên cuồn cuộn, trong không khí tràn ngập mùi vị da thịt cháy khét gay mũi, bên tai còn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của động vật sắp chết cùng với tiếng rống giận của con người.
Sở Tử Khiên phát động dị năng xua tan màn khói dày đặc liền nhìn thấy mấy người Thôi Chí đang điên cuồng chiến đấu cùng với đàn chuột số lượng kinh người, đội ngũ mười người lúc đầu hiện tại chỉ còn lại ba người vẫn đang chiến đấu. Thôi Chí không ngừng phóng ra cầu lửa thiêu rụi một đám lại một đám, nhưng đội quân tang thi chuột biến dị vẫn như trước 'Kẻ trước ngã, người sau tiến tới' mà tiếp tục công kích đám người Thôi Chí. Mỗi một ánh mắt đỏ rực đều hiện lên vẻ khát máu như quyết phải giết chết bọn họ cho bằng được. Hắc Từ và tiểu Kim bảo hộ trước mặt những người bị thương khác, tiểu Kim dùng lớp kim loại bao bọc lấy thân thể ngăn cản sự cắn xé của đàn chuột, Hắc Từ điên cuồng vung đại đao trong tay, đem đám chuột có ý đồ tới gần toàn bộ đánh bay.
Lục Văn Ngạn liếc mắt một cái liền nhìn ra ba người bọn họ đều đã là nỏ mạnh hết đà, rất nhanh sẽ không thể chống đỡ nổi.
"Bọn họ còn sống! Nhanh tới giúp!" Sở Tử Khiên nhanh chóng phóng ra phong nhận giết chết ba con tang thi chuột đang phóng đến sau lưng Thôi Chí.
Lưu Khoan dùng [Tu Trúc] ngay giữa đàn chuột giày đặc, nháy mắt bụi măng sắc bén mọc lên đâm thủng bụng đám chuột đáng ghét.
Lý Minh Viễn dựng lên tường đất, hợp sức với Phương Cảnh Dương tựa như một cái máy ủi đất tạc thẳng về trước, đọc đường đè bẹp vô số tang thi chuột.
Ngô Lỗi tiếp nhận công việc của Thôi Chí, tiếp tục phóng ra cầu lửa uy lực kinh người, đem đám chuột nướng cháy khét.
Tề Nhạc cũng gia nhập cuộc chiến, bởi vì dị năng chưa khôi phục nên hắn chỉ có thể dùng băng trùy sắt nhọn như thạch nhũ đâm chết đám chuột.
Triệu Hoành Bác phóng ra [Thuỷ Lưu] làm chậm lại tốc độ nhóm tang thi chuột. Đường Ngọc thấy thế, rục rịch muốn phóng dị năng liền bị Lục Văn Ngạn đoạt mất.
Lục Văn Ngạn không chút do dự liên tục ném mấy cái [Khổng Tước Xích Đàm], tốc độ cực nhanh đều là một chiêu kích sát.
[Hệ thống] Hợp lực đánh bại 7 sinh vật ma hoá cấp 1, đạt được điểm kinh nghiệm: 35 điểm
[Hệ thống] Số lượng sinh vật ma hoá đã tiêu diệt: 39/200
Nhìn vô số những con chuột lần lượt bị giết, trong lòng Lục Văn Ngạn là một trận hò hét, mọi người thong thả a...... chừa lại vài con a......
Rốt cuộc, sau khi số lượng khá lớn tang thi chuột bị giết, đàn chuột cũng ngửi được mùi nguy hiểm nên lựa chọn chạy trốn như đàn gián lúc trước, trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ chỉ để lại vài thi thể hoặc là máu thịt be bét hoặc là cháy đen.
Lục Văn Ngạn như không cần tiền liên tục ném ra ngoài mấy cái [Khổng Tước Xích Đàm], cuối cùng cũng cọ đủ điểm kinh nghiệm và số lần kích sát trước khi cuộc chiến kết thúc.
[Hệ thống] Nhiệm vụ đoàn đội hoàn thành, kinh nghiệm đạt được: 40000 điểm, tinh thạch cấp 2: 40 viên.
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh 4 vạn điểm kinh nghiệm làm Lục Văn Ngạn liên tục tăng hai cấp lên đến cấp 17. [Chỉ Hành] và [Tâm Thanh Thần Minh] đều tăng lên tầng thứ ba, tuy được thưởng 40 viên tinh thạch cấp 2 nhưng thời điểm bị khấu trừ 200 viên tinh thạch vẫn khiến Lục Văn Ngạn vô cùng đau lòng.
Sau khi xác nhận đã an toàn, Thôi Chí và mấy người Hắc Tử đều thoát lực ngã xuống quỳ một gối trên đất, vô lực thở hổn hển.
Lục Văn Ngạn nhanh chóng dùng cho mỗi người một [Cố Bản Hồi Nguyên], bị đại quân tang thi chuột đáng sợ như vậy vây công mà còn có thể kiên trì đến tận giờ quả thật không dễ dàng gì.
Tầm mắt nhìn về hướng vài đội viên được Hắc Tử và tiểu Kim che chở, trên người bọn họ rõ ràng đều có dấu vết cấu xé của động vật, miệng vết thương có chút biến đen, màu máu đỏ nhuộm đen trào ra từ miệng vết thương. Bên cạnh bọn họ có một nữ nhân cả người chật vật đang quỳ gối mặt không còn chút máu tràn đầy nước mắt, tóc và quần áo vô cùng hỗn độn, trên người cũng có vài chỗ bị cào chảy máu nhưng hai bàn tay vẫn kiên trì đặt lên trên miệng vết thương vô cùng nghiêm trọng của người bên dưới, dùng toàn lực cầm máu.
Nữ nhân kia là Viên Kiều.
Chiến trường là một nơi có thể làm cho con người ta trưởng thành hơn, cô gái này là một người được sống trong an nhàn sung sướng luôn tự cho là đúng, rốt cuộc trong cuộc chiến đầy máu tanh đã biết đến sự khốc liệt của tạo hoá và cảm nhận được sự khủng bố của mạt thế, hiểu được bản thân thật ra cũng chỉ là một sinh vật vô cùng nhỏ bé. Nếu không phải có tiểu Kim luôn liều mạng bảo vệ, chỉ sợ cô đã sớm trở thành thức ăn cho đàn chuột này, mà việc cô có thể làm được quả thật quá nhỏ nhoi.
Thời điểm đồng đội bên cạnh, một người lại một người ngã xuống, cô mới cảm thấy tuyệt vọng nhưng Hắc Tử vẫn luôn kiên định tin tưởng sẽ có người đến cứu bọn họ.
Hiện tại, bọn họ thật sự đã đến......
Viên Kiều chớp mắt, ngã xuống.
Lục Văn Ngạn nhanh chóng gọi Vương Anh đỡ Viên Kiều qua một bên chăm sóc, bản thân thì chạy nhanh trị thương cho những người bị thương khác. Ánh sáng xanh lục ôn hoà lần lượt đi vào thân thể bọn họ, miệng vết thương dữ tợn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà bắt đầu khép lại. Loại năng lực thần kỳ này, mặc dù có xem lại biết bao nhiêu lần thì đám người Sở Tử Khiên vẫn cảm thấy rung động như trước.
Sau đó, Lục Văn Ngạn mới kiểm tra một lượt thân thể ba người Thôi Chí, tiểu Kim và Hắc Tử. Trừ tiểu Kim dùng kim loại bao bọc cơ thể tránh được một kiếp thì những người bị thương khác đều đã bị nhiễm bệnh.
Có nên tinh lọc virus trong cơ thể họ hay không? Lục Văn Ngạn không tự giác mà liếc mắt nhìn về hướng Sở Tử Khiên.
Không cần ngôn ngữ, Sở Tử Khiên vẫn hiểu được Lục Văn Ngạn muốn nói gì, kỳ thật nội tâm hắn cũng đang vô cùng giãy dụa do dự. Năng lực của Lục Văn Ngạn quả thật quá mức đặc biệt, một khi bại lộ nhất định sẽ dẫn đến một trận oanh động. Trước khi vắc xin phòng bệnh được nghiên cứu thành công, năng lực của Lục Văn Ngạn quá mức bắt mắt.
Nhưng nếu cứ như vậy khoanh tay mặc kệ đồng đội từng kề vai chiến đấu, bọn họ cũng tuyệt đối không làm được.
Đang lúc bọn họ do dự, Tề Nhạc mở miệng nói, "Trước mắt cứ đưa họ về căn cứ, hy vọng sở nghiên cứu có thể dùng tốc độc nhanh nhất điều chế ra vắc xin phòng bệnh, nếu quả thật không còn cách nào thì tôi sẽ dùng dị năng đem đóng băng bọn họ lại, đợi đến khi có thuốc chữa thì mới thả bọn họ ra."
"Quá tốt rồi! Cứ như vậy đi!" Sau khi trở lại, cứ dựa theo biện pháp của Tề Nhạc mà làm, nếu sở nghiên cứu thật sự điều chế được vắc xin thì lại để cho Lục Văn Ngạn ra tay là được.
Dù sao đến lúc đó những người này đều đã bị đông lạnh, sẽ không thể nào biết ai là người đã tinh lọc virus cho bọn họ.