Chương 39: Căn cứ
Trước lúc tiến vào căn cứ, Lục Văn Ngạn vẫn là nhịn không được đem hoài nghi về tình trạng sắp biến đổi của người bị thương kia nói cho Thôi Chí biết. Thôi Chí đối với việc này rất coi trọng, hắn lập tức gọi quân nhân kiểm tra máu lập tức kiểm tra tình trạng sức khoẻ của người kia.
Ngay tại lúc mấy quân nhân vừa đem người kia đến cổng khu cách ly, người đó bắt đầu biến đổi thành tang thi, họ phải bất đắc dĩ mà nổ súng. May là phát hiện kịp thời nên không gây thương tổn cho bất kỳ ai.
Nhóm huyết thanh kháng virus thử nghiệm đợt đầu không có tác dụng khiến những người bị cách ly lâm vào khủng hoảng, nhưng đối mặt với quân đội vũ trang hạng nặng, bọn họ trừ tiếp tục chờ đợi vận mệnh không biết trước thì không có lựa chọn nào khác.
Bọn Sở Tử Khiên và Lục Văn Ngạn làm theo yêu cầu đeo huy chương trước ngực, sau đó quay trở về xe, đoàn xe một lần nữa xuất phát, qua cổng rồi đi lên cầu.
Sau khi xuống cầu, lại có một cổng an ninh khác, có quân nhân tiến lên kiểm tra thông tin của bọn họ, kiểm tra kỹ rồi mới cho qua. Đi về trước khoảng hai ba km, bọn họ rốt cuộc cũng đến được cổng chính căn cứ Giang Thành.
Bốn phía căn cứ Giang Thành được vây quanh bằng một bức tường thành dày, đầu tường cao đến 20 mét, bên trên có lính gác giám sát chặc chẽ, lúc nào cũng nắm chặt súng trong tay quan sát chú ý tình huống xung quanh, nhóm người sống sót đi thành một đội từ cửa chính tiến vào căn cứ, thoạt nhìn toàn bộ căn cứ Giang Thành chỉnh đốn ngay ngắn trước sau, phòng thủ kiên cố.
Bởi vì diện tích căn cứ Giang Thành có hạn cho nên trừ xe quân dụng của căn cứ thì những chiếc xe khác không được đi vào. Mọi người làm theo yêu cầu đem xe đỗ tại khu vực được phân chia bên ngoài căn cứ, sau đó xuống xe đi bộ vào.
Đến trước cửa chính căn cứ, bọn họ như trước được một vị quân nhân dẫn đường đến chỗ ở. Được Thôi Chí giới thiệu sơ qua, bọn họ có biết căn cứ Giang Thành hiện tại phân chia thành ba khu vực A, B, C. Khu A là nơi dành cho tầng lớp lãnh đạo và quân nhân có quân hàm cao tại Giang Thành, khu B là khu vực dành cho dị năng giả và quân nhân bình thường ở, khu C là dành cho người thường.
Đợi đến phiên bọn Thôi Chí và Sở Tử Khiên, dị năng giả đeo huy hiệu đều có thể trực tiếp đi vào khu B. Mà quân nhân Ninh Thành không có dị năng mà thân thể khỏe mạnh có thể tự mình lựa chọn gia nhập hoặc không gia nhập đội tự vệ của căn cứ, nếu tự nguyện gia nhập, bọn họ sẽ được phát một huy hiệu màu xanh lam tiến vào khu B, nếu không muốn chỉ có thể vào khu C.
Khu A, B, C hiển nhiên có đãi ngộ không giống nhau, nếu có đãi ngộ cao hơn so với người thường tất nhiên trách nhiệm gánh vác sẽ nặng nề hơn. Dù là dị năng giả hay là đội tự vệ cũng đều cần phải chấp hành một vài nhiệm vụ quân đội đề ra, ví dụ như ra ngoài thu thập vật tư và càn quét tang thi, đều có tính nguy hiểm nhất định.
Một quân nhân trẻ tuổi có làn da ngăm đen cùng một quân nhân dáng vẻ thấp bé lần lượt chiệu trách nhiệm đi trước dẫn đường cho bọn họ đến khu vực của mình.
Sau khi tiến vào căn cứ, bọn họ liền thấy được hàng loạt đỉnh lều lớn, nơi này chính là khu C. Căn cứ Giang Thành nguyên bản là một căn cứ quân sự, chỗ có thể ở căn bản cũng không nhiều lắm, cho nên chỉ có thể dựng lều cho nhóm người sống sót không có sức chiến ở tạm.
Quân nhân có vốc dáng thấp bé mang những người sống sót không thể chiến đấu đi đến chỗ quản lý khu C lãnh mấy căn lều trại, quân nhân có làn da ngăm đen tiếp tục dẫn đường đi tiếp.
Rời khỏi khu lều trại, bọn họ trông thấy một loạt phòng ở cấp thấp một phần còn đang xây dựng, đây là dành cho đội tự vệ ở. Quân nhân có làn da đen làm thủ tục vào ở cho bọn họ, bất quá bé gái kia không đi cùng bọn họ mà được an bài ở tại nơi dành cho nữ giới. Chờ bọn họ sắp xếp ổn thoả, lại dẫn những người còn lại đi tiếp.
Bọn Thôi Chí căn bản là quân nhân căn cứ Giang Thành nên bọn họ vẫn như cũ ở tại ký túc xá lúc đầu của bọn họ. Số lượng nữ dị năng giả và thành viên nữ của đội tự vệ rất thưa thớt cho nên bọn họ được căn cứ an bài ở tại ký túc xá nữ, Sở Tử Nghiên và hai cô gái kia đối an bài nam nữ tách ra rất là vừa lòng.
Dị năng giả nam ở tại một khu văn phòng làm việc được sửa chữa lại thành nơi ở, bốn người một gian phòng, vách tường trắng tuyết có vẻ thật sạch sẽ, điều kiện bên trong cùng ký túc xá quân đội đơn giản là giống nhau, bốn giường xếp, hai bàn làm việc, một bàn ăn, một tủ quần áo giản dị, bên trong cái gì cũng không có, nhà tắm và nhà vệ sinh là dùng chung.
Điều kiện nơi này kỳ thật cũng không tốt lắm nhưng so với người bình thương chỉ có thể ngủ trong lều vẫn tốt hơn rất nhiều, hiện tại là mạt thế, nếu như còn muốn hưởng thụ điều kiện sống như trước là không có khả năng.
Tiểu đội Sở Tử Khiên vừa vặn gồm có bốn người, bọn Lục Văn Ngạn và Phương Cảnh Dương cũng vừa đủ bốn, cho nên Lục Văn Ngạn thật tự nhiên phân phòng, khiến Sở Tử Khiên có loại ý nghĩ khác đối Lục Văn Ngạn có chút buồn bực. Bất quá, nghĩ lại dù sao cũng là ở cách vách, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cho nên nhất thời tâm tình buồn bực tốt lên không ít.
"Xin hỏi dùng cơm ở chỗ nào?" Ép buộc lâu như vậy, mọi người đều có chút đói bụng.
"Ăn cơm ở căn tin, ngày đầu tiên đến căn cứ đều được cung cấp thực phẩm miễn phí nhưng về sau sẽ phải dùng tích phân để mua, các cậu có thể đi đến phòng quản lý khu B để đổi tích phân hoặc tìm một công việc thích hợp để kiếm tích phân."
"Tích phân?''
"Đúng vậy, bởi vì vật của tư căn là có hạn cho nên phải dùng tích phân mới có thể đổi hoặc mua." Hiện tại tiền đã không còn bất cứ tác dụng gì, chỉ có thể dùng tích phân mới đổi được nhu yếu phẩm và vật tư.
"Tích phân đổi như thế nào?"
"Tích phân có rất nhiều loại, bất kể thứ gì, các cậu đều có thể đến chỗ quản lý nhìn xem."
"Quản lý ở chỗ nào?"
"Xuống lầu rẽ trái, thấy một văn phòng sơn màu trắng là đến."
"Cảm ơn." Cảm ơn anh chàng quân nhân có làn da ngăm đen, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau xuống lầu đi đến chỗ quản lý.
Lúc này vừa đúng là thời gian ăn cơm, chỗ quản lý quả thật đều kín người, bất quá hiệu suất rất cao, tuy vẫn còn một hàng dài nhưng tiến độ rất nhanh.
Mọi người dựa vào huy chương của mình, lãnh được một chiếc thẻ cùng màu, đồng thời còn có một trang giấy A4 giải thích về tích phân. Lục Văn Ngạn phát hiện kỹ thuật thẻ từ 30 năm sau đã cao hơn rất nhiều so với cái thời đại kia của hắn, thẻ từ màu xanh lục có dấu vân tay và tin tức AND, chỉ bản thân người sở hữu mới có thể sử dụng, có tác dụng ngăn chặn những người nào đó có tư tưởng xấu.
Bản phân tích tích phân nói về cách tích luỹ tích phân. Đầu tiên có thể dùng vật tư của bẩn thân mang theo hoặc tinh thạch tang thi để đổi, ví dụ như một bao bánh bích quy và một viên tinh thạch cấp 1 đều có thể đổi được 2 tích phân. Tiếp theo có thể từ trong căn cứ tìm làm một ít công việc như tham gia xây dựng căn cứ, đi đến nơi làm thí nghiệm ruộng đồng hỗ trợ trồng trọt, một ngày có thể đạt được từ 5 đến 10 tích phân. Cuối cùng, có thể thu thập bằng cách thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ mà quân đội công bố, ví dụ như vào thành phố cứu người sống sót và thu thập thức ăn, rau quả đều có thể đạt được một số lượng tích phân tương đối.
Một tích phân có thể đổi được 1 cái bánh bao và 1 bát canh, lều trại cho thuê một ngày là 2 tích phân. Đối với người thường mà nói, một ngày có ba bốn người dừng chân là có thể kiếm dư dả 5 tích phân. Tùy tiện tìm một công việc tại căn cứ, mỗi ngày đều có thể duy trì sinh hoạt.
Phí dừng chân của đội tự vệ là 3 tích phân, dị năng giả là 5 tích phân, điều kiện ở lại nhiều hơn so với người bình thường, giá cả cũng tương đối cao hơn một ít. Nhưng có thể trở thành dị năng giả hoặc người của đội tự vệ cũng đều có một ít năng lực, dựa vào năng lực của bản thân kiếm một vài tích phân tuyệt đối không có vấn đề.
Lần đầu tiên tích lũy tích phân đã đưa tặng 5 tích phân, để cho những người mới tới có được cung ứng thức ăn đủ cho một ngày.
Mọi người sau khi đọc giấy giới thiệu đều gật gật đầu, căn cứ đương nhiên không có khả năng không có ràng buộc gì mà cung cấp thức ăn và chỗ ở vô hạn nhiều như vậy, ngày đầu tiên là cung cấp miễn phí, ngày sau đó chỉ cần tự nguyện bắt đầu làm việc thì mọi người đều có thể duy trì chi tiêu và sinh hoạt hằng ngày, căn cứ Giang Thành là một nơi có chế độ tích phân xem như rất có ích.
Sau này bọn họ mới biết được một chế độ tích phân kỳ thực là do trung ương định xuống, các căn cứ lớn đều thực thi chế độ này, nhân dân tệ đã triệt để trở thành giấy phế thải, thực phẩm và tinh thạch đã trở thành đồng tiền mạnh nhất.
Phát hiện vật phẩm và tinh thạch có thể đổi lấy tích phân, Lục Văn Ngạn trở thành người vui mừng nhất, hắn cái gì cũng không có, nhưng mấy thứ khác bao gồm vật dụng hằng ngày, xăng, quần áo, mấy cái này đều là thu thập được từ quân đội Ninh Thành.
Những người khác kỳ thật cũng mừng rỡ, lúc trước tại căn cứ Ninh Thành bọn họ giết tang thi nhiều như vậy, mỗi người trên người đều có ít nhất mấy chục khối tinh thạch, tùy tiện đều có thể lấy ra vài viên đổi một chút.
Bọ họ đều xuất ra 10 mai tinh hạch cấp 1, đổi 20 tích phân, sau đó đi căn tin trước chuẩn bị tốt hảo chà xát nhất đốn. Căn tin lý là tấp nập người, mỗi người liền cầm bánh bao và canh trứng ăn uống. Mọi người đều quét mắt một vòng căn tin, trừ bánh bao thì vẫn là bánh bao, không có cái khác, điều này làm mọi người đang kích động muốn một bữa cơm no đủ hơi thất vọng, ngay cả tiểu Đường Ngọc cũng dẩu môi.
Nhưng đám người bọn họ một đường mang huy chương dị năng giả màu vàng vừa tiến vào căn tin lập tức hấp dẫn chú ý người nào đó, một cô gái mỉm cười ngọt ngào đi tới, ôn nhu hỏi, "Xin hỏi các vị có phải muốn dùng chút thức ăn khác hay không?"
Ánh mắt mọi người nhất thời đều sáng ngời, lập tức gật đầu.
Trên mặt cô gái càng cười tươi hơn, cô vừa nhìn thấy liền biết những dị năng giả này đều rất mạnh mẽ, trên người đều có không ít thứ tốt, căn bản là không thiếu tích phân.
"Xin mời các vị đi theo tôi." Cô gái dẫn mọi người đi vào cửa hông căn tin ra ngoài, quẹo hai lượt, sau căn tin là một khách sạn được trang hoàng đơn giản.