Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

Chương 10





♥.10. Rời đi bệnh viện.

"Vậy kia.... tinh hạch còn không? Em cũng muốn thử xem, anh Lục nói em là Dị năng giả hệ Thổ."- Lý Minh Viễn sau khi chứng kiến uy lực dị năng của Phương Cảnh Dương cùng Sở Tử Khiên liền có chút nóng lòng muốn thử.

Sở Tử Khiên ngượng ngùng trả lời: "Xin lỗi, lúc trước không biết tác dụng tinh hạch nên cũng không có chú ý đi thu thập chúng."

Lý Minh Viễn có chút thất vọng cúi đầu, Lục Văn Ngạn thấy vậy trong lòng vừa động, từ Túi Đồ cầm ra vài tinh hạch.

"A Viễn, anh có này."- Lục Văn Ngạn mở lòng bàn tay ra, bảy tám viên tinh hạch sáng trong suốt lẳng lặng nằm đó: "Anh nghĩ sẽ có chỗ dùng được nên thuận tiện thu nhặt."

Lý Minh Viễn vui mừng, cầm một cái liền bắt đầu nhắm mắt lại hấp thu, sau cũng thể hội một phen cảm giác huyền diệu khi hấp thu tinh hạch.

Lý Minh Viễn cũng là kẻ sơ thức tỉnh, đối với việc khống chế dị năng cùng nắm giữ căn bản không thể đem ra so sánh với Sở Tử Khiên, hai lần phóng xuất dị năng ban đầu chỉ là do tình huống quá nguy cấp dẫn tới bộc phát, coi như là chó ngáp phải ruồi. Cho nên lúc này căn bản là khống chế không tốt phương hướng phóng dị năng, chỉ nghe ầm vang một tiếng, trên sàn liền xuất hiện một lỗ thủng lớn, nếu không phải do mọi người phản ứng mau đúng lúc tránh ra, chỉ sợ cũng sẽ cùng sàn nhà rơi xuống dưới.

"Grừ grừ gào!!!"- Tiếng gào rống của zombie không ngừng truyền tới từ dưới lầu.

"Ai dô má ơi!"- Triệu Hoành Bác cúi đầu nhìn xuống dưới lỗ thủng, liền thấy toàn bộ zombie dưới lầu đều đang tụ tập đông đủ dưới chân bọn họ, chúng nó triều hướng lỗ thủng điên cuồng gào thét hưng phấn, thậm chí còn có không ít zombie không ngừng nhảy nhót tưng tửng lên như châu chấu hòng bắt bọn họ, ánh mắt của chúng nó đầy thèm khát điên cuồng, hận chính mình không thể nhảy đi lên đem bọn họ cắn nát.

"A, thật xin lỗi! Em không khống chế được..."- Lý Minh Viễn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng giải thích.

"Không sao đâu, dù gì nơi này cũng chẳng thể ở lâu được. Tôi thấy không bằng mọi người hãy nắm chặt thời gian đem tinh hạch hấp thu hết để dự trữ dị năng sung túc. Zombie bây giờ vẫn đối ánh sáng mặt trời cảm thấy sợ hãi, tốc độ hành động vào ban ngày của chúng nó tương đối chậm chạp, lúc này đã gần tới giữa trưa, chờ lúc mặt trời lên cao nhất nóng bức nhất, chúng ta liền tranh thủ rời đi."- Bản hòa âm rống giận của lũ zombie chưa bao giờ dễ nghe, thế nên phải nắm chặt thời gian rời đi mới được, Lục Văn Ngạn đem số tinh hạch còn lại phân chia.

"Vâng."- Lý Minh Viễn mở ra túi vải buồm của bản thân, lấy thức ăn nước uống phân phát cho mọi người.

"Cám ơn! Đến bây giờ vẫn chưa có thứ gì vô bụng, tôi đều nhanh chết đói!"- Triệu Hoành Bác nhận lấy sandwich, tháo giấy bọc liền hung hăng cắn một ngụm.

"Chờ tới khi trở về căn cứ, tôi nhất định mời mọi người ăn một bữa."- Sở Tử Khiên trịnh trọng hứa hẹn. Bộ đội người nhiều như vậy, vốn liền dự trữ không ít vật tư, tạm thời không cần lo lắng thiếu thốn lương thực, chờ khi trở về phải báo đáp ân cứu mạng của những người này thật tốt.

"Được, bọn tôi sẽ chờ!"- Lục Văn Ngạn cười khẽ gật đầu.

Ngô Lỗi cùng Lưu Khoan cũng vô cùng đói bụng, lang thôn hổ yết ăn lấy ăn để, không còn một chút hình tượng.

"Mấy thứ này các người lấy ở trong quầy tạp hóa dưới lầu phải không? Cũng không biết là ai thế nhưng đem toàn bộ quầy đều lấy hết trống trơn, làm hại bọn tôi muốn tìm chút gì lấp bụng cũng không còn gì."- Ăn uống no đủ xong, Triệu Hoành Bác không chịu nổi tịch mịch lại bắt đầu lải nhải.

Nghe vậy, Lý Minh Viễn theo bản năng liếc nhìn Lục Văn Ngạn một cái, sau đó hàm hàm hồ hồ trả lời vài câu, đem đề tài ngăn chặn.

Hành vi dị thường của bọn họ bị Sở Tử Khiên thấy được, ánh mắt anh nhìn về phía Lục Văn Ngạn mang theo vài phần hứng thú, anh cảm thấy trên người cậu còn rất nhiều bí mật mọi người không biết được, chắc chắn năng lực của cậu không chỉ dừng lại ở đây.

Sở Tử Khiên cầm vài tinh hạch Lục Văn Ngạn cho anh đưa qua: "Cậu cũng giữ lấy một ít dùng đi."

Lục Văn Ngạn sửng sốt , mỉm cười đem tinh hạch nhận lấy , cũng không có nhiều lời giải thích. Lúc mấy người kia ngồi xuống hấp thu tinh hạch, cậu cũng nhắm mắt lại dưỡng thần, làm bộ như đang hấp thu tinh hạch.

Khi mặt trời lên cao nhất, ánh mặt trời nóng cháy đỏ rực, mọi người lúc đấy đã nghỉ ngơi xong xuôi, vì thế đều đứng lên chuẩn bị phá vòng vây.

"Ba người kia làm sao bây giờ ?"- Phương Cảnh Dương đột nhiên nhớ tới ba người thanh niên trốn vào phòng giải phẫu vô khuẩn kia.

Mọi người có chút do dự , nếu mang theo ba người kia, năng lực Lục Văn Ngạn có lẽ sẽ bị bại lộ, nhưng nếu không mang theo bọn họ, thì trong lòng lại thấy ray rứt, trách nhiệm của quân nhân là cứu người, Sở Tử Khiên thân là quân nhân, không cách nào thấy chết mà không cứu, nhưng mà anh đã đáp ứng Lục Văn Ngạn sẽ không làm bại lộ năng lực của cậu, cho nên anh lựa chọn trầm mặc.

"Mang theo họ đi, gần tới căn cứ liền chọn thời điểm nào đó cùng bọn họ tách ra là được." Lục Văn Ngạn trước đây là kiểu người ' người không phạm ta ta không phạm người ' cậu mặc dù không thích những người đó, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu .

"Cảm ơn."- Sở Tử Khiên thấp giọng nói cảm tạ, sau đó thông qua lối đi của y tá tới bên ngoài phòng giải phẫu vô khuẩn, gõ cửa: "Tôi là bộ đội đặc chủng, đội trưởng Sở Tử Khiên thuộc chi đội đặc chiến thứ chín, bọn tôi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, mấy người nhanh lên đi ra cùng bọn tôi đi đi."

Ba nam thanh niên nghe được thanh âm của anh, lập tức kinh hoàng rống to: "Dừng nghĩ gạt chúng tôi ! Anh đã bị lây nhiễm virus, còn đồng bạn của anh nhất định là đã biến dị, anh nghĩ đem chúng tôi lừa gạt đi ra ngoài làm thức ăn cho bọn anh có phải hay không?"

Bất kể Sở Tử Khiên giải thích như thế nào đi nữa, mấy người này càng phát ra cuồng loạn gào thét kêu anh cút, chết cũng không chịu mở cửa.

Bất đắc dĩ , Sở Tử Khiên chỉ đành phải lui đi ra .

"Chuyện gì xảy ra?"

Sở Tử Khiên giải thích về thái độ mâu thuẫn của mấy người đó, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu .

Trước khi rời đi, Lý Minh Viễn lấy một ít thức ăn trong túi vải buồm để lại ngoài cửa phòng giải phẫu vô khuẩn, gõ cửa nói cho mấy người đó biết bọn họ rời đi. Làm tới tận đây bọn họ đã thật sự hết trách nhiệm, số mạng kế tiếp của bọn họ chỉ cũng có thể tùy theo thiên mệnh.

Con đường rời khỏi bệnh viện không thể nghi ngờ là vô cùng gian nguy, nhưng có Lục Văn Ngạn đi trước làm gương, vài vị bộ đội đặc chủng sức chiến đấu xuất chúng cùng Phương Cảnh dương và Lý Minh Viễn phối hợp với nhau hết sức thuận lợi. Đối phó với lũ zombie cấp 1 bình thường cũng không coi là quá mệt mỏi . Bọn họ tốn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thoát ra bệnh viện . Lục Văn Ngạn dựa vào Bản Đồ, chọn một con đường ít zombie nhất mà đi, đem mấy con zombie vẫn dai diết đuổi theo đánh văng.

Ở ven đường tùy tiện chọn một căn nhà không có người ở, Lục Văn Ngạn mang mọi người né tránh zombie trốn đi vào, tất cả mọi người thở hổn hển ngồi dưới đất nghỉ ngơi, trong lòng tràn ngập vui sướng vì sống sót sau tai nạn.

"Sự lây nhiễm giống như trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn , zombie bên ngoài đang không ngừng tăng nhiều thêm."- Sở Tử Khiêm cau mày nhìn đám zombie ngoài đường đang không ngừng tìm kiếm thức ăn: "Chúng ta muốn về quân khu thì trước tiên phải có một chiếc xe."

"Tôi đồng ý, zombie bây giờ quá đông."- Lục Văn Ngạn gật đầu một cái, súng của Sở Tử Khiên đã sớm hết đạn, dọc đường đi đều dựa vào vũ khí lạnh vật lộn cùng zombie, ngay cả sức lực của cậu cũng sắp cạn kiệt, cũng may tốc độ khôi cũng nhanh, bằng không cả nhóm bọn họ đã chết trong bệnh viện từ lâu, hoặc là đã chết trên đường rời đi bệnh viện. Quân doanh ở vùng ngoại thành, cách trung tâm thành phố có 3 giờ đi xe, nếu lúc này dùng hai chân đi bộ mà còn phải đi xuyên qua thương xá có vô số zombie, thì việc này này chẳng khác gì đi tự sát.

"Nhìn thử chiếc xe bên kia xem có dùng được không?"- Phương Cảnh Dương hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao sang trọng BMW bị vứt ven đường.

Lý Minh Viễn liếc y một cái, có chút tức giận nói: "Cậu cảm thấy chiếc xe chỉ đủ cho hai người ngồi này có thể chở một đám người chúng ta xuyên qua bầy zombie hay sao?"

Phương Cảnh Dương bĩu môi, lại chỉ chiếc xe tải màu trắng: "Cái kia?"

"Chiếc đó tuy bằng thép nhưng quá mỏng, gầm xe không cao, đầu xe lại ngắn, cậu thực sự cảm thấy nó có thể mang chúng ta chạy qua bầy zombie?"

Lý Minh Viễn lại phá, Phương Cảnh Dương thở phì phò nghiêng đầu sang chỗ khác không nói với hắn.

Lục Văn Ngạn bị hai người bọn họ làm cho tức cười: "A Viễn nói rất đúng, chúng ta cần một chiếc xe vừa lớn vừa chắc chắn, tốt nhất là xe việt dã."

"Tốt nhất là một chiếc Hummer hoặc Land Rover, đúng không?" Triệu Hoành Bác hưng phấn nói.

"Tưởng tượng thì đẹp vô cùng, nhưng mà lấy đâu ra?"

"Tôi nhớ rõ xe của chúng ta còn để tại bãi đỗ xe thương xá."- Sở Tử Khiên mở miệng nói.

Sở tử Khiên khi ở thương xá bị đám người cùng zombie tách ra, căn bản không có biện pháp trở lại bãi đậu xe, chỉ có thể bỏ xe mà chạy, xe của bộ đội có tính phòng trộm rất tốt, không có chìa khóa tuyệt đối không lấy đi được, chắc lúc này mấy người may mắn sống sót cũng đã rời đi, như vậy zombie cũng không còn chiếm cứ ở đó nữa, anh có cơ hội đem xa cầm lại.

"Ở thương xá có một khu buôn bán lớn, chung quanh có sạp buôn bán và cửa hàng lớn, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội thu thập một chút vật tư. "

Bây giờ là tận thế, mọi người đều hiểu tất cả các vật tư đều rất trân quý, lúc này cần nghiên cứu chính là đường đi tới thương xá và làm sao thu thập đồ đạc, chẳng qua bọn họ rất nhanh phát hiện Lục Văn Ngạn một mực đang ngồi yên lặng, từ đầu tới đuôi đều không có nói qua một câu.

" Anh Lục, anh như thế nào lại yên lặng như vậy? Có phải anh cảm thấy kế hoạch này không ổn hay không?"- Phương Cảnh Dương nhìn về phía Lục Văn ngạn hỏi .

" Không , anh cảm thấy cái kế hoạch này rất tốt."

" Vậy sao nãy giờ anh không nói gì vậy?"

Lục Văn Ngạn xin lỗi sờ sờ lỗ mũi nói: "Bởi vì anh thấy trong kế hoạch không có phương diện nào anh có thể giúp được ..."

"Làm sao không?"- Lý Minh Viễn giật mình nhìn cậu, hắn đi theo Lục Văn Ngạn một đường từ kho hàng đến bệnh viện, trên đường đi Lục Văn Ngạn có thể sắc bén tránh né zombie, dùng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện, thế nên hắn mới cảm thấy Lục Văn Ngạn có năng lực không bình thường.

Lục Văn Ngạn có chút quẫn nói: "Bởi vì anh không biết đường tới thương xá..."

Cậu là do động đất nên mới xuyên tới tận thế, nơi này mặc dù thoạt nhìn cùng Trái Đất không có gì khác nhau, nhưng cái thành phố này đối với cậu mà nói là hết sức xa lạ, giờ bàn về kiến trúc của nơi này, cậu hoàn toàn không biết gì cả. Trước đây cậu có thể tìm tới bệnh viện đều là nhờ chức năng định vị của Bạn Bè, tránh được zombie là nhờ cảnh báo của Bản Đồ, nhưng thương xá rốt cục là nơi chi mô, địa hình là như thế nào, cửa hàng phân bố ra làm sao, cậu hoàn toàn dốt đặc cán mai, nên chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

Tất cả mọi người đều lộ ra sắc mặt giật mình, tại nơi này ai cũng đều biết đến thương xá, chẳng lẽ Lục Văn Ngạn không phải người ở đây?

"Hắc, anh Lục của chúng ta trước đây là diễn viên, chưa từng đến thành phố này ở, không biết thương xá cũng không có gì kỳ quái."- Thời điểm mọi người trong lòng đang suy đoán lai lịch của Lục Văn Ngạn, Phương Cảnh Dương mở miệng cười nói.

" Không thể trách anh Lục trở thành như vậy, ban đầu em còn tưởng anh là đang cosplay thành đại hiệp khách đấy." Triệu Hoành Bác sờ cằm gật đầu.

"Cũng phải thôi, anh Lục nhất định là ngôi sao mới..."- Phương Cảnh Dương cùng Triệu Hoành Bác lại bắt đầu bàn chuyện bà tám.

Lục Văn Ngạn bị bọn họ làm cho không còn chỗ nào để nói, bất quá cậu cũng vui vẻ để bọn họ hiểu lầm, cũng giúp cậu tiết kiệm việc nghĩ biện pháp giấu giếm chuyện cậu là xuyên tới.