Editor: Ưu Tịch
Khi Linh Linh và Cốt Đầu vừa đi ra khỏi động, Bạch Tiểu Mậu liền ngay lập tức rút kiếm ra muốn chém Cốt Đầu. Mấy đệ tử khác ngự kiếm đuổi theo hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đều vội vàng lôi kéo Bạch Tiểu Mậu, sợ hắn xúc động làm hỏng việc.
Linh Linh gặp Lam Dã Du liền thập phần kinh ngạc, vẻ mặt nàng thiên chân ngây thơ: "Du ca ca, sao huynh lại tới đây?"
Từ lúc rời khỏi Lam phủ, Linh Linh còn muốn lại gặp hắn. Vốn Bạch Phượng Hoàng cũng đáp ứng rồi, nhưng sau đó sư phụ nói muốn trở về Nam Hoa, nàng liền bị trực tiếp tóm trở lại Nam Hoa, cũng không có cơ hội nói lời từ biệt với Lam Dã Du.
Nàng vui vẻ chạy tới, buông bỏ tay Cốt Đầu, Cốt Đầu liền gắt gao ôm Linh Linh vào trong ngực trở lại. Đối với Bạch Tiểu Mậu hắn luôn luôn tràn ngập địch ý, giờ lại có cả Lam Dã Du ngày trước mà hắn cũng vô cùng không muốn gặp, hiện tại cả hai kẻ ngứa mắt này lại cùng liên hợp lại, tới đây muốn cướp bảo bối của hắn! Tròng mắt lộ ra hung quang, rất có thể hắn sẽ nổi giận mà hủy thi diệt tích không chừng.
Bạch Tiểu Mậu chưa từng e sợ trước hắn, cũng hận không thể thiên đao vạn quả Cốt Đầu. Trong mắt hai người sát ý đại phóng, Bạch Tiểu Mậu rút kiếm phi tới, Lam Dã Du vội vàng lôi Bạch Tiểu Mậu trở về. Dù sao hắn cũng nhận ra được Linh Linh có tình cảm với con yêu tinh này, không muốn mọi người xé rách da mặt làm cho Linh Linh khó xử.
Linh Linh cũng nhận ra hai bên đều mang vẻ mặt “thù sâu như biển”, cả kinh nhanh chóng giữ chặt Cốt Đầu không cho hắn phi lên.
"Linh Linh, là ta! Ca ca của muội, ta là ca ca muội!" Bạch Tiểu Mậu nói năng lộn xộn bừa bãi, một mặt giãy dụa muốn đẩy tay Lam Dã Du ra, một mặt liền bay lên phía trước, Cốt Đầu đang ôm Linh Linh chợt phi thân tránh đi thật xa, Bạch Tiểu Mậu lại phi tới.
Tư thế của hắn giống như diều hâu muốn bắt gà con vậy, hai tay giơ lên một tay muốn cướp người một tay muốn đánh người. Cốt Đầu đang muốn đại phát thần uy thu thập hắn, Hi Chân liền nhanh tay giữ chặt Cốt Đầu, ý bảo đừng náo loạn, bọn họ nên nói chuyện tử tế đã.
Sắc mặt nàng cũng tối sầm xuống, xong rồi, Bạch Tiểu Mậu thế mà lại là ca ca của Linh Linh, cứ thế này sợ là có chuyện đau đầu tới thăm.
Cốt Đầu ngu ngốc còn chưa biết người này có sức uy hiếp lớn thế nào đâu, hắn gắt gao giấu bảo bối Linh Linh vào trong lòng không cho người khác nhìn, kiêu ngạo hất cằm, đặc biệt bá khí lại lắp ba lắp bắp nói với Bạch Tiểu Mậu: "Là oa, Linh Linh, oa..." (wo, Linh Linh là của ta, đại khái vậy)
"..." Mọi người được một trận trầm mặc khôn kể.
Này yêu tinh áo lam tóc đen xinh đẹp, tốt nhất là ngươi đừng nói gì cả, bảo trì trầm mặc sẽ soái hơn nhiều đấy.
Hi Chân cũng thực tràn trề cảm xúc, nàng tràn trề cảm xúc đến muốn chửi thề —— đại nhân, bộ người nghĩ đây là trận đấu giữa đám trẻ giành đồ chơi chắc!
"Ca ca? Huynh nói huynh là ca ca của muội?" Bộ dáng Linh Linh có chút nghi hoặc, ấn tượng của nàng với ca ca so với cha mẹ bản thân càng thêm mơ hồ. Quan hệ cùng Bạch Tiểu Mậu vốn là sư huynh sư muội đồng môn, hắn đột nhiên bất thình lình nói bản thân là ca ca nàng, Linh Linh có chút không phản ứng kịp.
Bạch Tiểu Mậu còn muốn chạy tới gần, Cốt Đầu liền mất kiên nhẫn rồi. Thân hình hắn chợt lóe, lắc mình một cái liền tránh được nhát đánh chính diện của Bạch Tiểu Mậu, nhanh như điện thiểm xuất hiện từ phía sau một cước đá tới, Bạch Tiểu Mậu liền bị đá bay ra thật xa, thiếu chút nữa hộc máu.
"Cốt Đầu thúc thúc người đừng nháo." Linh Linh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nàng ôn nhu mềm mại, nghe vào trong tai bất cứ kẻ nào cũng không tạo thành chút uy hiếp nào, chỉ mình Cốt Đầu nghe không hiểu nói không sõi tiếng người, bị nàng nhỏ nhẹ nói một câu liền đứng im không nhúc nhích.
Nàng bước xuống đất từ trên người Cốt Đầu, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Lam Dã Du: "Du ca ca, là thật sao?"
Tính tình Lam Dã Du so với Bạch Tiểu Mậu trầm ổn hơn nhiều, hắn nói chuyện rất có trật tự: "Linh Linh, ngày ấy muội cũng nghe rồi, ta gọi "Phụ thân" của muội là "Dượng", nguyên bản mẹ ta và mẹ muội đúng là thân tỷ muội (chị em ruột), ta là biểu ca muội (anh họ), còn hắn là thân ca ca muội (anh trai ruột), Bạch Tiểu Mậu."
Hắn nhìn xung quanh một chút, dù sao có nhiều ngoại nhân ở đây như vậy, liền nhẹ giọng đề nghị với Linh Linh: "Việc này nói ra rất dài, ngoài này gió lớn, chúng ta đi vào rồi có gì nói sau?"
Căn bản là hắn muốn chỉ những đương sự mới được đi vào, tất nhiên là bao gồm cả Cốt Đầu, nói cho rõ rang mọi việc, kết quả là Bạch Tiểu Mậu hận Cốt Đầu đến nghiến răng nghiến lợi, không cho hắn đi vào. Linh Linh cũng không nói gì, trầm mặc nhìn nhìn Cốt Đầu, liền tiến vào trong động.
Bọn họ tu hú cướp tổ, đuổi Cốt Đầu chủ nhà ra ngoài, một nhóm người ở bên trong trầm mặc nói chuyện.
Cốt Đầu ngốc nghếch muốn vọt vào trong, Hi Chân hết hơi hết sức mới bắt hắn ở bên ngoài được, tận tình khuyên bảo tiểu ngốc này.
Cuối cùng, đại để là hắn đã hiểu, người nhà Linh Linh tìm đến đây.
Hắn cúi đầu, trong đôi mắt thoáng chút cô đơn, cũng không tiếp tục thử vọt vào, liền ngồi xổm xuống trước cửa động, "Ô ô" khóc. Hi Chân quả thực bó tay liếc hắn một cái, cũng may là vẻ ngoài của Cốt Đầu còn có chút xinh đẹp, nhưng nghĩ tới hình tượng anh minh oai hùng của đại nhân bọn họ, so với người giống như đại cẩu tội nghiệp bị vứt bỏ, ngồi trước cửa động ô ô khóc này, quả thực vô cùng thê thảm.
Đại khái đợi khoảng nửa canh giờ, Linh Linh đỏ hồng mắt và hai người Bạch Lam lần lượt đi ra. Nàng khóc đến mức mắt vừa hồng lại vừa thũng, hốc mắt Bạch Tiểu Mậu cũng ướt át, nghĩ mà xem, huynh muội bọn họ nhận nhau, muội muội nắm tay ca ca đi ra, bên cạnh còn có một biểu ca Lam Dã Du, bên người nàng làm sao còn chỗ cho Cốt Đầu.
Hi Chân cũng thay Cốt Đầu cảm thấy khổ sở, rốt cuộc dù có yêu nàng thương nàng, nhưng nàng vẫn là của nhà người khác, chung quy là ràng buộc từ trong huyết thống, chung quy không gì mạnh hơn máu mủ tình thâm.
Linh Linh dừng trước cửa động, cúi đầu nhìn hắn. Cốt Đầu ngồi xổm trước cửa động, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấp giọng "Ô ô".
Linh Linh trầm mặc thật lâu, ngồi xuống, nàng dùng thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, nói với Cốt Đầu: "Cốt Đầu thúc thúc, ta muốn cùng ca ca về nhà, gặp phụ thân và mẫu thân."
Cốt Đầu không thể hoàn toàn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng ý nghĩa những từ "Ca ca", "Phụ thân", "Mẫu thân", Hi Chân đã dạy hắn, so với "Thúc thúc" đều là những người quan trọng hơn.
Hắn nghe không hiểu, nhưng hắn thấy được, hắn biết, Linh Linh là muốn rời khỏi hắn...
Tròng mắt hắn thực chua xót quá, ở trong lòng Cốt Đầu, hắn biết dù thế nào bản thân so ra đều kém hơn sinh vật gọi là “Phụ thân” kia.
(Editor: Thứ lỗi cho tuôi, thưa các độc giả, nhưng đoạn này buồn cười sao sao ấy!!!)
Lần đầu tiên là như thế, lần thứ hai cũng là như thế, Linh Linh vì "Phụ thân" mà một lần lại một lần không cần hắn, cho dù hắn là yêu tinh, hắn cũng biết đau thương! Hắn thật sự khổ sở lại đau lòng, có hơi nước mỏng manh nào tụ tập ở đáy mắt, hắn khổ sở áp chế đôi mắt cay xè, cúi thấp đầu, mắt không hề nhìn nàng, dường như chỉ nhìn thêm một cái thôi, sẽ không nhịn được mà thương tâm rơi lệ.
Linh Linh bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, nước mắt lại cuồn cuộn rơi xuống, nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo hắn, nức nở: "Cốt Đầu thúc thúc, phụ thân mẫu thân rất nhớ ta, ta đi lâu như vậy rồi, bọn họ đều thực đau lòng tan hung nhớ ta, ta muốn trở về gặp bọn họ, trở lại bên người bọn họ, được không?"
Nàng càng nói lại càng khóc đến lợi hại, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn. Bạch Tiểu Mậu cũng đỏ hốc mắt, đối với Cốt Đầu nghiến răng nghiến lợi: "Yêu nghiệt, ngươi cướp đi muội muội của ta, làm song thân ta nóng ruột nóng gan mười năm không thể an bình! Nếu ngươi còn có một chút lương tri, nên chịu đòn nhận tội, đi tới trước mặt phụ mẫu ta dập đầu nhận sai, trả lại muội muội ta, mà nay ngươi lại vẫn có mặt mũi ngăn trở?!"
Hỡi ôi Cốt Đầu ngốc nghếch, ngay cả "Lương tri" là gì hắn cũng nào có biết đâu.
Trước kia hắn bắt cóc đứa nhỏ về nuôi, đó là theo bản năng, trước kia Linh Linh có khóc nháo muốn phụ thân như thế nào hắn cũng không chịu đưa Linh Linh trở về, mà nay hắn dưỡng dục Linh Linh mười năm, hắn thương nàng như vậy yêu nàng như vậy, làm sao có thể bỏ mặc nàng thương tâm khổ sở.
Hắn nâng tay chạm vào dòng nước mắt giàn giụa, hung hăng lại gắt gao ôm lấy Linh Linh đang khóc nức nở vào lòng. Tuy rằng đau lòng lại không nỡ như vậy, lòng tràn đầy nuối tiếc không cam nguyện, hắn vẫn ngẩng đầu gian nan nặng nề nói với Bạch Tiểu Mậu: "... Oa còn ni muội!" (Trả lại muội muội cho ngươi!)
"..." Mọi người không hẹn mà cùng lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị.
Sắc mặt Bạch Tiểu Mậu thoắt xanh thoắt trắng, chỉ độc riêng vẻ mặt của Cốt Đầu còn có vẻ thực sự nghiêm túc, mang dáng vẻ đau đớn kịch liệt như cắt cổ tay.
Chuyện này... Thiệt tình không phải mắng chửi người đâu. =. =
Hi Chân cũng kinh ngạc mất nửa ngày, thực không nghĩ tới đại nhân thế nhưng... Ai, có lẽ nàng nên cao hứng đi, cuối cùng, đại nhân cũng đã hiểu ra rồi.
Linh Linh cũng vô cùng kinh ngạc, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt. Căn bản nàng không dám mong Cốt Đầu thúc thúc sẽ đồng ý cho mình trở về.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm phiêu miểu sà xuống từ thiên không đen kịt, thản nhiên, chậm rãi, không chút cố kỵ vang lên: "Là ai cho ngươi tư cách, để có thể chắp tay dâng bảo bối của bản tôn lên cho người." (câu này mà là nam chính nói thì soái lắm, nhưng rất tiếc, ông anh chỉ là nam phụ:v)
Thanh âm kia cực bình thản, phẳng lặng không một gợn sóng, mà lại âm u, giống như ẩn ẩn hàm chứa tức giận khôn cùng: "Bảo bối của bản tôn, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng mang đi được!"
...
Bạch Phượng Hoàng tên khốn này nghe xong tám mươi mốt thiên kinh ở chỗ Phật tổ, nghe đến mức lỗ tai đóng kén, khó khăn lắm hắn mới được Thượng Đế bệ hạ truyền chỉ gọi trở về. Hắn liền đủng đỉnh vác theo Bình Thu Yêu trở lại, vẫn không biết ở chỗ tâm can bảo bối thời tiết đã thay đổi một trời một vực.
Thái độ nhận sai của hắn vô cùng tốt, Thượng Đế bệ hạ liền gọi hắn theo hầu, hỏi hắn sau khi nghe Phật tổ giảng giải có tâm đắc gì không, có tìm hiểu được đạo lý lớn nào không?
Thằng nhãi này có thái độ đặc biệt thành khẩn, nói một loạt tạp thuyết lộn xộn mà hắn cái hiểu cái không, Thượng Đế bệ hạ nghĩ rằng trẻ nhỏ dễ dạy, lại tiếp lời Phật tổ nói cái gì mà nhất đại thông đạo, cái gì về tam giới yên ổn, về Lục đạo chúng sinh, về trách nhiệm đang chờ ở phía trước. Nói đến miệng đắng lưỡi khô, mà thằng nhãi này nghe vẻ mặt cũng vô vàn thành kính, không lộ ra nửa điểm không kiên nhẫn. Thượng Đế bệ hạ rất là vui mừng, cuối cùng hỏi hắn: "Ngươi có hổ thẹn không?"
Bạch Phượng Hoàng cúi đầu: "Thần hổ thẹn!"
Thượng Đế bệ hạ nói: "Vậy ngươi nên thay đổi đi chứ."
Bạch Phượng Hoàng nói: "Thần không thay đổi!"
Thượng Đế bệ hạ: "..."
Sau đó thằng nhãi này lại bị Thượng Đế bệ hạ đang giận dữ lôi đình trực tiếp đá trở về Nam Hỏa cung, lại lệnh cho Nhị Lang thần trông coi mười hai canh giờ, chờ tới khi thằng nhãi này thành hôn cùng công chúa Thần Long tộc mới thôi.
Nhị Lang thần thật sự là một đứa nhỏ thành thật, làm sao địch nổi thằng nhãi gian xảo Bạch Phượng Hoàng này. Hôm đó Bạch Phượng Hoàng cho gọi tiên cơ đầu bài uống rượu mua vui trong điện, đẩy cửa sổ gọi hắn vào cùng tham gia náo nhiệt.
Nhị Lang thần có tửu lượng rất cao, bình thường uống một trăm tám mươi bầu rượu cũng không choáng váng chút nào. Vì vậy, hắn cũng không sợ bản thân quá chén liền đi vào, không đến nửa ly trà nhỏ công phu sau đó tên khốn kiếp Bạch Phượng Hoàng này liền nghênh ngang phe phẩy Bạch Ngọc phiến đi ra, cầm Bình Thu Yêu, tùy tay triệu đến một đám mây lành, đi đến thế gian.
Đứa nhỏ Nhị Lang thần thành thật lúc này đang bị bảy tám vũ cơ vây quanh ở giữa, đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không ra lời, đường đường chiến thần đệ nhất Thiên giới là hắn, cứ như vậy bị bảy tám thiếu nữ... bao vây. Khóc ròng...
...
Lại nói giọng nam phiêu phiêu miểu miểu, ẩn ẩn hàm chứa tức giận khôn cùng, bay tới theo một đoàn tử quang xán lạn. Trong nháy mắt Bạch Tiểu Mậu và Cốt Đầu đã bị bá khí mạnh mẽ của luồng tử quang đột nhiên đẩy văng ra, Linh Linh còn chưa kịp phản ứng lại đã rơi vào một cái ôm ấm áp rộng lớn.
Linh Linh và Bạch Tiểu Mậu sau khi nhận biết, đương nhiên cũng đã biết người "Phụ thân" trước mắt này kỳ thật căn bản không phải là phụ thân của nàng. Nhưng nhất thời nàng vẫn chưa kịp thay đổi, thấy Bạch Phượng Hoàng phản ứng đầu tiên của nàng là vui vẻ, mở miệng liền gọi: "Phụ thân!"
Bạch Phượng Hoàng mỉm cười cúi đầu hôn lên trán nàng, Bạch Tiểu Mậu liền vội vàng đứng lên gọi: "Linh Linh!"
Linh Linh liền lập tức phản ứng lại. Đến tận lúc này nàng mới thực sự hiểu được, hóa ra... Ngày ấy Mãng Xà tinh nói về hải xà yêu nhảy xuống dòng Vong Xuyên, chính là nàng.
Đối với Bạch Phượng Hoàng nàng vẫn chưa biết phải thay đổi phản ứng như thế nào, dù sao gọi hắn là phụ thân lâu như vậy, giờ muốn nàng lạnh mặt nói chuyện với hắn, nàng cũng không có cái gan này, thái độ liền có vẻ mềm xuống: "Ta muốn về nhà, đi tìm cha mẹ ta."
Bạch Phượng Hoàng cúi đầu nhìn nàng một cái, sắc mặt thản nhiên: "Không được."
Linh Linh cũng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, cố gắng giãy dụa, giận dỗi hô to: "Ta muốn về nhà!"
Bạch Phượng Hoàng ôm chặt nàng vào trong ngực, cứng rắn không được, hắn liền mềm dẻo: "Bảo bối, trở lại nhà nào chứ. Nếu nàng nhớ nhà, ta sẽ đưa nàng về Nam Hỏa cung chơi, nơi đó mới là nhà của nàng."
Linh Linh mặt lạnh quay đầu: "Ta không phải bảo bối của ngươi."
"Bảo bối..." Bạch Phượng Hoàng còn muốn nói cái gì, Linh Linh đã giơ hai tay che lỗ tai, nhắm chặt hai mắt, kháng cự hô: "Đã nói là ta không phải, ta không phải, không phải, không phải! Nàng đã chết, người ngươi muốn đã chết, bị ngươi hại chết! Ngươi gọi ta là bảo bối cả ngàn lần, ta cũng không phải là nàng!"
(Editor: Tốt lắm Linh Linh, nháo đúng lúc lắm, bóp nát tim con nhà người ta rồi)
Một đứa nhỏ cứng đầu, một khi giở tính tình ra thì vô cùng khó chơi, lời nói ra cũng rất đả thương người.
Nhất thời Bạch Phượng Hoàng mặt trầm như nước, sau đó... Linh Linh bị cưỡng chế bắt trở về Tổ Thần điện.
Bạch Phượng Hoàng hạ cấm chú giam nàng ở Tổ Thần điện, không cho nàng đi học lên ngọn núi cao nhất, cũng không cho nàng gặp lại Cốt Đầu, lại càng không đồng ý cho nàng gặp Bạch Tiểu Mậu.
Linh Linh trực tiếp áp dụng thái độ “ba không” với sự độc đoán ngang ngược của hắn:
Cơm, không ăn!
Nói, không nói!
Người, không để ý tới!
Mỗi ngày đều ngồi chết dí ở chỗ kia, tuyệt thực!
Đừng nhìn bề ngoài tên hỗn đản Bạch Phượng Hoàng này trông thì rất bá khí, kỳ thật trong lòng hắn sắp phát điên rồi. Hắn đóng giả phụ thân của Linh Linh, ăn hết đậu hũ non của tiểu cô nương người ta. Lừa Linh Linh lâu như vậy, Linh Linh không bao giờ thèm để ý đến hắn nữa. Thằng nhãi này gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày hết cứng rắn lại ôn nhu dỗ dành nàng, Linh Linh chỉ nói một câu duy nhất: "Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!"
Mỗi ngày nàng đều nói câu này bảy tám trăm lần, giống như lời niệm rủa vậy, bất luận Bạch Phượng Hoàng nói cái gì với nàng, nàng vẫn cứ cố chấp chỉ lặp đi lặp lại câu này, làm Bạch Phượng Hoàng bị chọc tức, giận đến sôi lên, mỗi ngày đi đi lại lại ở trong phòng, nhưng lại không có biện pháp với nàng.
Chờ Linh Linh đói bụng năm sáu ngày sau, đương nhiên, Bạch Phượng Hoàng vẫn bắt ép đút cho nàng ăn được một chút, mà nàng vốn bất tử, đói cũng không sao. Nhưng Bạch Phượng Hoàng thấy nàng mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn không chịu nở nụ cười, thằng nhãi này liền đau lòng, chung quy vẫn là không có biện pháp, hắn đành thỏa hiệp trước, gọi Bạch Tiểu Mậu tới.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Cốt Đầu ngốc đều tử thủ ở phòng ngoài. Bạch Phượng Hoàng giăng kết giới, hắn phá không được liền ngồi xổm ở bên ngoài mấy ngày, một tấc cũng không rời, chờ Bạch Phượng Hoàng đánh tan kết giới, hắn và Bạch Tiểu Mậu cùng nhau vọt vào.
Linh Linh bị ủy khuất vài ngày, nước mắt lưng tròng nhảy từ trên ghế xuống, không để ý ai trực tiếp nhào vào trong lòng Bạch Tiểu Mậu.
Bạch Phượng Hoàng và Cốt Đầu mắt to trừng mắt nhỏ —— lúc này ai cũng đừng mong đoạt người, đoạt thế nào cũng không bằng vị phụ thân người phàm kia của Linh Linh đâu.