Mấy ngày hôm sau đó, không khí giữa Linh Linh và Bạch Phượng Hoàng từ đó trở đi liền thoáng có chút vi diệu.
Linh Linh bắt đầu trở nên trầm mặc lạ thường, dường như cả người luôn tràn ngập tâm sự. Nàng cũng không đối với Bạch Phượng Hoàng thân thiết không muốn xa rời như trước nữa, có đôi khi lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Phượng Hoàng bất động thanh sắc, vẫn sủng ái nàng như trước đây. Chỉ là Linh Linh bắt đầu thường xuyên truy vấn hắn về mẫu thân ca ca, trái lùng phải hỏi hắn.
Hắn cũng không trực tiếp lừa gạt Linh Linh, nhưng cũng vẫn dây dưa kéo dài. Hắn thầm nghĩ muốn để hết thảy thuận theo tự nhiên, lại thực quý trọng khoảng thời gian được ở bên Linh Linh như thế này, tựa như chỉ có hai người, cùng nhau đi qua những năm tháng bình bình lặng lặng. Cho dù chỉ là lừa mình dối người, nếu cả hai cứ được ở bên nhau mấy trăm năm như vậy, đối với hắn, cũng đã đủ lắm rồi. Hắn đương nhiên biết giấy không bọc được lửa, chuyện gì phải tới cũng sẽ tới. Nếu có một ngày Linh Linh biết được chân tướng, đến lúc đó hắn cũng không e ngại.
Linh Linh là bảo bối do hắn một tay nuôi lớn, ngay cả là cha mẹ thân sinh huyết mạch tương liên cũng đừng mong cướp đi.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Linh Linh bắt đầu chăm đi tới ngọn núi cao nhất, ngày ngày đều cùng các sư huynh sư tỷ tu đạo tập võ.
Linh Linh đương nhiên không rõ thâm ý của sư phụ. Trước kia nàng vẫn luôn sinh hoạt ở phía sau núi, chưa bao giờ đi tới những nơi khác trên núi Nam Hoa, cho dù có cùng sư phó xuống núi bắt yêu cũng là đi từ Ngưng Bích phong đi xuống, sẽ cùng sư phụ hội hợp dưới chân núi. Trên núi Nam Hoa cũng chỉ có vài vị sư huynh sư tỷ thường tới phía sau núi đưa đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt là biết nàng, Linh Linh vẫn nghĩ rằng sư phụ kiêng kị không cho nàng đi tới phía trước núi là vì Cốt Đầu thúc thúc, nên cũng chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân sâu xa trong đó.
Từ ngày Hư Ngụy chất vấn Bạch Phượng Hoàng, trên đường về hắn cũng đã cân nhắc kĩ lưỡng lại mọi việc, có vẻ như mọi việc không đơn giản như hắn và đồ ngốc Mãng Xà đã nghĩ. Mãng Xà tinh chỉ chú ý tới tôn nghiêm loài rắn của nàng, nhưng Hư Ngụy lại nghĩ sâu xa hơn nhiều.
Cuộc đời của vị Bạch Linh tiên tử này, nghe qua cũng không có gì đáng giá làm hắn đặc biệt chú ý, điều duy nhất làm hắn để ý chính là —— sao lại trùng hợp như thế, Bạch Linh cũng đến từ Khứ Hồi.
Linh Linh là hải xà yêu do Bạch Phượng Hoàng nhặt về từ Khứ Hồi. Hắn cũng đã hỏi qua vị Tư Mệnh tiên quan bát quái kia, liền biết được Hi Chân đúng là người cá thượng cổ, đến từ Khứ Hồi. Mà bởi vậy hắn cũng biết, Cốt Đầu tất nhiên cũng có thiên ti vạn lũ* liên hệ với Khứ Hồi.
*thiên ti vạn lũ: đại ý là dây nối chằng chịt, không rõ dây nào với đầu nào, ý là Cốt Đầu có quan hệ vô cùng sâu xa và rắc rối với Khứ Hồi.
Thật nhiều chuyện cứ nối đuôi nhau xảy tới, cuối cùng thế nhưng lại liên lụy tới Khứ Hồi, thật là làm người ta không thể tưởng tượng nổi, mà cũng kinh hãi không thôi.
Thật ra, Khứ Hồi ngày nay, đã sớm không phải thánh địa của thần tiên trong truyền thuyết như trước đây nữa, mà nay nhóm thần tiên thiên đình vẫn lén nghị luận về U cốc Khứ Hồi thần bí ngụ trên mảnh biển sâu có từ thời nguyên thủy, người người đều vừa tiếc hận lại vừa ám ảnh, vừa khiếp sợ.
Nơi đó chính là nơi phong ấn Mãnh thú Hỗn Độn thời Thái Cổ, nguyên là do Thần Đế Hỗn Độn sinh ra từ hồng hoang thời Thái Cổ biến thành, tất nhiên là thần lực khôn cùng. Hắn đã chết hơn mười vạn năm trước, sau khi chết tinh khí thần mãi không tiêu tan, hóa thành ác thú Hỗn Độn làm ác khắp chung quanh, lại dùng thiên địa khí tà ác khiến vô số sinh linh cũng biến thành thú Hỗn Độn giống hắn. Bọn chúng mỗi một kẻ đều cường đại lại tà ác, đáng sợ đến cực điểm, làm thiên hạ tràn ngập kẻ ác. Bạch Phượng Hoàng từng cùng bọn chúng giao thủ, tuy rằng tên này bình thường làm việc gì cũng ưỡn ẹo chẳng ra sao, nhưng năng lực của hắn là không thể nghi ngờ, pháp lực ở thiên đình cũng là đứng tốp đầu, thế nhưng lại bị mười Hỗn Độn thú lao ra khỏi phong ấn khi đó đánh cho trọng thương, có thể thấy được ác thú Hỗn Độn khó đối phó ra sao.
Trên người chúng nó dày đặc tà khí, bị bắt nhốt tại Khứ Hồi. Năm đó Thúc đế thỉnh thoảng lấy thần lực tinh lọc tà khí, thế nên tà khí luôn cuồn cuộn trào ra từ thần trận bên trong Khứ Hồi mới được thanh lọc, nên mới không bị tràn ra bên ngoài.
Đến mấy vạn năm trước Thúc đế tiêu vong, lại do Thủy Nữ thủ hộ Khứ Hồi, đến khoảng mấy ngàn năm trước Thủy Nữ cũng chết, Khứ Hồi trở thành nơi vô chủ, tà khí càng tụ càng dày đặc, mảnh thánh địa thần tiên này cũng dần dần bị tà khí ô nhiễm, các nhóm tiên linh đều chuyển đi. Bộ tộc Khứ Hồi Thần Long nếu không phải vì là hậu duệ của Thủy Nữ, do Thủy Nữ lấy nước ở Khứ Hồi huyễn hóa biến thành, thân mình được truyền thừa có thần lực của Thủy Nữ, không sợ tà khí, e rằng cũng đã chuyển tới nơi khác mà không ngốc nghếch ở lại Khứ Hồi đâu.
Mà nay trên trời dưới đất, tứ hải bát hoang người nào nhắc tới Khứ Hồi cũng không mang tâm tình khôn cùng kính sợ, mà đều lén gọi Khứ Hồi là tà giới. Vì nơi đó tà khí tận trời, là nơi phong ấn yêu thú hung tàn tà ác nhất thế gian, là nơi vạn ác đã sớm bị tam giới vứt bỏ. Lúc này mọi người khi nói tới Khứ Hồi, đáy lòng cũng đều có chút sợ hãi.
Hư Ngụy cũng kinh hãi khi phán đoán sự việc lần này có quan hệ tới Khứ Hồi. Lần này Tư Mệnh đại nạn không chết, chớp mắt đã nghĩ tới trốn chạy, Hư Ngụy liền bắt lấy hắn, nghiêm túc ép hỏi một trận. Cái tên Tư Mệnh này lại vô cùng trung thành và nhiệt tình yêu thương với sự nghiệp bát quái(==”” ăn đòn là phải), cho nên chuyện vì sao sau khi Bạch Linh nhảy Vong Xuyên lại không chết, làm sao hắn lại không chạy tới cùng trời cuối đất để tìm hiểu cơ chứ.
Hư Ngụy nghiêm khắc bắt lấy hắn khảo vấn một trận, Tư Mệnh giả ngu đánh trống lảng nửa ngày chung quy vẫn lừa không qua cửa, đành phải lặng lẽ sờ đầu, còn đặc biệt tránh đi Mãng Xà tinh, lặng lẽ kéo Hư Ngụy ra khỏi phòng nói chuyện.
Lại nói tới khi tên ngốc Bạch Phượng Hoàng khi đó tự dưng đi tới Nam Hải lại mang trở về hồn phách của Bạch Linh, lửa bát quái trong long Tư Mệnh nhất thời hừng hực thiêu đốt, liền chạy tới chung quanh đó tìm hiểu, cũng làm cho hắn biết thêm một vài chuyện.
Là do nhóm tiên gia Nam Hải nói với hắn, ở Nam Hải từng có một tiểu tiên nữ cực đáng yêu, là do một yêu tinh nuôi dưỡng. Nhưng sau đêm huyết nguyệt lại đột nhiên biến mất, từ đó tới giờ chưa từng xuất hiện, mà con Bạch Cốt Tinh kia sau đó cũng trở nên si ngốc ngơ ngác, thường cô độc một thân một mình lưu động ở chung quanh Nam Hải lưu động. Đám tiên gia bọn họ sao lại không đoán ra là chuyện đã xảy ra khi nào, chắc là do Bạch Cốt Tinh kia trong đêm huyết nguyệt đã không thể khống chế cuồng tính nên đã ăn tiểu tiên tử kia rồi chăng?
Tư Mệnh liền đại để đoán được tiểu tiên tử bị ăn kia chính là Bạch Linh.
Năm đó khi Bạch Phượng Hoàng nghe được tin Bạch Linh chết, hắn mất hết sức lực, cũng không còn quan tâm cân nhắc cái gì đúng cái gì không đúng. Diêm Vương nói trắng ra Bạch Linh chính là vì nghe nói hắn sắp cưới đại công chúa Thần Long tộc liền nhảy Vong Xuyên, hắn liền trốn ở một nơi hối hận lại tự trách, hoàn toàn không có thời gian nghĩ tới những chuyện khác. Sau khi tìm được Bạch Linh trở về, hắn mới có tâm tư đi tìm kẻ đã hại Bạch Linh tính sổ, đem nhóm quỷ hành hình nàng toàn bộ quăng vào dòng Vong Xuyên ép hỏi, mới biết được Bạch Linh hóa ra là trượt chân ngã vào Vong Xuyên.
Diêm Vương thu được tin tức Bạch Linh ngã vào Vong Xuyên bị vạn quỷ phệ ăn lại bị một con yêu quái ôm đi, tưởng nàng nhất định là không sống được, vì muốn xóa sạch can hệ nên mới nói Bạch Linh là vì bị kích thích nên tự mình nhảy xuống Vong Xuyên, trách nhiệm chủ yếu liền ở trên người Bạch Phượng Hoàng. Nếu nói là do đám quỷ sai hành hình làm hại thân mình Bạch Linh suy yếu trượt chân ngã vào Vong Xuyên, Diêm Vương hắn giám thị bất lực cũng đừng mong sống.
Bạch Phượng Hoàng sau khi biết được chân tướng, liền trả thù thích đáng Diêm Vương, còn đám quỷ sai hành hạ Linh Linh cũng không buông tha dù chỉ một, toàn bộ quăng vào Vong Xuyên cho vạn quỷ cắn nuốt. Chỉ độc mình Bạch Cốt Tinh, hắn trả thù tất thảy kể cả kẻ gián tiếp hại chết Linh Linh, lại duy độc kẻ ăn thịt Bạch Linh-thủ phạm lớn nhất này, buông tha...
Nghe nói nó cũng đã từng tới Vong Xuyên, ngơ ngác ngồi bên dòng nước lạnh lẽo. Bạch Phượng Hoàng cũng đã từng có một lần gặp thoáng qua nó, nhưng Bạch Phượng Hoàng lại chưa từng liếc mắt nhìn lại nó một cái, tựa như không nhìn thấy...
Hư Ngụy nghe được âm thầm kinh hãi, con Bạch Cốt Tinh kia sẽ không khéo như vậy chính là con Bạch Cốt Tinh hiện tại đi? Ni mã nó, hóa ra Cốt Đầu trước đây đã ăn Linh Linh một lần, kiếp này ở Tuyền Châu lại suýt ăn Linh Linh một lần nữa, cái này gọi là gì chứ, tình duyên mỹ thực? (Mỹ thực???!!! Mỹ thực?????!!!!)
Ăn Linh Linh?! Hắn đột nhiên như bị dẫn dắt, trở nên thông thấu, nhất thời nghĩ tới chỗ mấu chốt của huyết trận tại Tuyền Châu, chẳng lẽ là ngay tại "Bạch Cốt Tinh ăn Linh Linh"?
Khi đó huyết trận Tuyền Châu, thử chính là thử việc "Bạch Cốt Tinh ăn Linh Linh"!
Hắn nhất thời đã nghĩ ra, Cốt Đầu như vậy không chịu dừng lại không buông tha, mấy đời đều đuổi theo ăn Linh Linh, chẳng lẽ là... trên người Linh Linh, có thứ gì đó Bạch Cốt Tinh muốn. Phải nói là, trên người Linh Linh, có thứ gì đó Bạch Cốt Tinh bức thiết cần.
Là nguyên khí?
Nó cứ thế một lần lại một lần hút nguyên khí của Linh Linh, mới đầu Hư Ngụy chỉ tưởng là do bản tính yêu quái, mà nay liên tưởng tới Huyết thi trận kia, đại trận lớn như thế chắc chắn không chỉ là để thử Cốt Đầu có thể hút nguyên khí của người hay không, thế nên tất là có liên quan tới Linh Linh.
Hôm đó, khi Tư Mệnh tiên quan trốn chạy, Hư Ngụy liền thỉnh hắn tiện thể mang một phong thư đưa tới Đông thần tôn trên thiên đình (Nhớ không, Bạch Phượng Hoàng là Nam thần tôn, Hư Ngụy là Tây thần tôn đó), trong thư nói thẳng Tướng Diêu xuất hiện, Cộng Công tồn tại... Về những việc khác, hắn cũng không khẳng định phán đoán của mình tuyệt đối chính xác, đương nhiên tạm thời không đề cập tới.
Qua ba ngày sau, Đông thần tôn mới sai tiên sử xuống dưới thỉnh Hư Ngụy trở lại thiên đình. Lần này Hư Ngụy bị trực tiếp dẫn tới Lăng Tiêu cung, người gặp mặt hắn đúng là đương kim Thượng Đế.
Lần này Hư Ngụy thật sự tâm như gương sáng, quả thật khi đó Tướng Diêu nói không sai, Thượng Đế quả thật là biết chuyện Tướng Diêu vẫn sống trên đời.
Nói thật, Thượng Đế bệ hạ đối với chuyện này giữ kín như bưng.
Năm đó đáp ứng thỉnh cầu của Thủy Nữ đúng là chuyện bất đắc dĩ. Đó là do Thủy Nữ vì hàn gắn Trận Ngũ Thần nên thần lực dần dần khô kiệt, nói là do đại nạn buông xuống, nàng chống đỡ đã quá lâu, lúc này mới yêu cầu cứu sống Tướng Diêu, để hắn tiếp nhận vị trí của nàng, tiếp tục thủ vệ Khứ Hồi. Tướng Diêu này nguyên bản là kẻ hung thần mang ác danh rõ ràng, theo Cộng Công dẫn phát hồng hoang phạm phải đại ác, tội muôn lần chết cũng không sai. Nay Thượng Đế tha cho hắn một mạng, nhưng rốt cuộc còn có Thiên Đạo, vì vậy nên chuyện của hắn người không đề cập tới, bằng không kia sẽ có rất nhiều ảnh hưởng không tốt.
Ai mà biết, ni mã nó tên rùa con này dám không thành thật trở lại Khứ Hồi, thế nhưng còn dám minh mục trương đảm* chạy tới thế gian nháo ra việc lớn! Muốn chết sao?!
*Đại khái là đường đường chính chính đó, nhưng mang nghĩa xấu, tức là đã làm việc xấu, mà còn làm việc xấu một cách đường hoàng nữa kìa.
Hắn lập tức nghiêm túc nói: “Việc này có rất nhiều chỗ kỳ quái, ái khanh phát hiện ra rất là đúng lúc, trẫm sẽ phái Nam Thần tôn tra cho rõ ràng.”
Ý tứ đương nhiên rất rõ ràng, chính là nói Hư Ngụy không cần phải lại nhúng tay vào việc này, hắn sẽ giao cho Bạch Phượng Hoàng toàn quyền xử lý công việc.
Hư Ngụy đối với tên Bạch Phượng Hoàng này thực không tin tưởng. Tuy rằng Bạch Phượng Hoàng nhậm chức Nam Thần tôn mấy ngàn năm qua cũng chưa bao giờ gây ra nhiễu loạn gì, nhưng nhớ tới tính tình hắn như vậy, Hư Ngụy liền lo lắng vô cùng.
Hư Ngụy rốt cuộc cũng tinh quan của thiên đình, so với Bạch Phượng Hoàng nóng nảy càng được Thượng Đế coi trọng. Hắn làm người cương trực, ngay cả lần này tình thế vô cùng nghiêm trọng, hắn vô cùng lo lắng, cũng không lo lắng mình có còn đứng vững ở thiên đình không, chỉ lo lắng không biết Bạch Phượng Hoàng có thể giải quyết mọi việc hay không.
Chân trước Hư Ngụy vừa rời khỏi, Thượng Đế liền lập tức sai người đi tới Khứ Hồi điều tra, đồng thời nghiến răng nghiến lợi phái đại thần cháu mình xuống hạ giới tới bắt Bạch Phượng Hoàng hồi thiên đình.
Cháu hắn Dương Tiễn, Nhân Nghĩa Nhị Lang thần, pháp thuật khôn cùng, chính là chiến thần Thiên Giới, là nhất đẳng cao thủ, thống quân đại tướng Thiên Giới. Hắn tuy rằng có ba con mắt, nhưng lại không có nhãn lực (ý là nhìn được cái sâu xa của sự việc, ở câu này là chê Nhị Lang thần làm người thẳng đuột, không biết suy nghĩ sâu sâu một tí, nói thẳng ra là ngu đó), người khác ví như Tư Mệnh chỉ biết Thượng Đế bệ hạ đối với Bạch Phượng Hoàng luôn luôn đánh là thương mắng là yêu, nói cái gì bắt trở về lĩnh tội, không phải là không có Bạch Phượng Hoàng liền không ổn sao?
Thượng Đế bệ hạ mấy năm nay rất là sủng Bạch Phượng Hoàng, Bạch Phượng Hoàng này trong mấy thanh niên hậu bối vẫn là người được hắn chú trọng bồi dưỡng thành trợ thủ đắc lực. Nhị Lang thần tuy là Chiến Thần Thiên giới, nhưng chung quy cũng chỉ là một võ tướng, không thể so với Bạch Phượng Hoàng tên quái chiêu này vừa có thể văn vừa có thể võ. Hiện nay thiên đình khó có được mấy hậu bối tài giỏi như vậy dưới trướng Thượng Đế, há có thể không ưa thích.
Mà đồ ngốc ba mắt này tất nhiên là không biết Thượng Đế bệ hạ yêu lại thương hắn, phụng mệnh dẫn thiên binh thiên tướng xuống dưới Nam Hoa, ở bên ngoài gọi Bạch Phượng Hoàng đi ra, gọi không được liền dẫn theo ba mươi hai thiên tướng cầm thương xông vào tóm hắn.
Pháp lực của Bạch Phượng Hoàng cũng được coi là cao thâm, cùng với Nhị Lang thần hai kẻ không rõ cao thấp, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Đến cùng là do Linh Linh bị sợ hãi, nàng nhìn thấy Nhị Lang thần kia một thân uy nghiêm bá khí, vị này thế nhưng chính là chiến thần đứng đầu Thiên giới, ở thế gian danh vọng vốn vang xa, so với Bạch Phượng Hoàng vị Nam Thần tôn này còn lớn hơn rất nhiều. Linh Linh nhìn hắn một thân hoàng bào bát trảo long văn*(áo thêu rồng tám móng), đầu đội tam sơn phi phượng mạo**, tay cầm dấu hai đầu đao-thương ba mũi nhọn hoắt, khuyết đình hữu thần mắt, còn có bên cạnh phụ trợ công kích tựa như nhất thể uy phong lẫm lẫm hao thiên khuyển. Nàng lại không kiến thức cũng đều biết hắn là cái gì lai lịch, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch lao ra phòng: “Phụ thân...”
** mình chỉ tìm được mũ tam sơn mạo thôi, chắc tam sơn phi phượng mạo là có thêm cánh phượng bay lên chăng?
** Đây là mãng bào của danh tướng thời Minh Sở, mình nghĩ lấy cái này làm ví dụ chắc là ổn.
Bạch Phượng Hoàng quay đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt trong khoảnh khắc liền nhu tình như nước: “Không có việc gì, bảo bối.”
Lúc ấy hắn liền thu tay, phong độ nhanh nhẹn nở nụ cười: “Không đánh. Thượng Đế nếu phái ngươi xuống dưới, tất nhiên là có đại sự không thể chối từ, bản tôn theo ngươi trở về là được.”
Thật ra là hắn lo lắng nếu nháo lớn, làm cho Long Thấm biết được Linh Linh vẫn còn sống, đến lúc đó chỉ sợ rất khó để giúp nàng. Linh Linh hiện nay chưa nhập tiên đạo, mới chỉ là một phàm nhân bình thường dưới trần gian, muốn đối phó nàng rất dễ dàng, khó mà phòng bị, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ chỉ lo nhi nữ tình trường mà không lấy đại cục làm trọng. Hắn vào nhà, lấy ra bình Thu Yêu, lại gọi ra tiểu tôi tớ của mình, dặn hắn ở lại, nói hắn phụ trách bảo hộ “công chúa”, chủ yếu là muốn hắn phụ trách cứ mỗi nửa ngày phải nhắc nhở “công chúa” nhớ hắn một lần.
Tên xấu xa này từ trước đó vài ngày từ trên thiên đình trở về liền nhốt Cốt Đầu ở trong bình Thu Yêu, không chịu thả nó đi ra, đỡ cho tên phá đám Cốt Đầu tới phá hoại hạnh phúc của hắn và bảo bối. Hi Chân đã chạy tới hỏi hắn vài lần, còn cùng Bạch Phượng Hoàng đánh vài trận. Linh Linh cũng có chút tức giận, Bạch Phượng Hoàng dỗ nàng đành đem Cốt Đầu thả ra ngoài. Đêm qua Cốt Đầu ngốc nghếch cũng lại nửa đêm chuồn tới xem Linh Linh, hắn giận dữ lại bắt Cốt Đầu thu vào bình, làm Linh Linh giận hắn, nháo đến khi Nhị Lang thần tới mới thèm để ý đến hắn.
Hắn nghĩ, nếu lần này Thượng Đế đã phải phái Nhị Lang thần xuống dưới thỉnh hắn trở về, chỉ sợ là có đại sự. Có khả năng hắn phải rời khỏi mấy ngày nay, hắn liền muốn dẫn Cốt Đầu cùng đi, miễn cho cái đồ bóng đèn này có cơ hội tiếp cận bảo bối của hắn. Hắn cúi xuống hôn lên trán Linh Linh, cẩn thận dặn dò vài câu, mới lưu luyến không rời buông nàng ra, đằng khởi đám mây lành màu tím, cùng thiên binh thiên tướng rời đi.
Linh Linh đứng ở dưới mái hiên nhìn theo hắn mang theo bình Thu Yêu bay lên Cửu Trọng thiên, trong lòng yên lặng nói với Bạch Phượng Hoàng nói: phụ thân, Cốt Đầu thúc thúc không ở trong bình Thu Yêu đâu, ta vừa mới thừa dịp các ngươi đánh nhau trộm thả nó ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở đây ta nghĩ muốn nói về nhân vật "Bạch Phượng Hoàng" này, thống nhất là nói một chút, sau đó sẽ không bao giờ trả lời bình luận của các cô nương về vấn đề này nữa~~( được rồi ta thừa nhận ta muốn nhàn hạ.)
Khụ khụ, trở lại chuyện chính, kỳ thật ta thực dụng tâm thực cố gắng đi tạo dựng nên nhân vật này, qua biết bao ăn năn, cố gắng sửa đổi, cố gắng bù lại, cố gắng vãn hồi, nhưng có vẻ lại làm hắn càng ngày càng trở nên “tra” hơn (tra là kiểu nhân vật cặn bã, xấu xa ý)(=. = ta tỏ vẻ viết hắn tra làm bản thân chịu áp lực rất lớn đó), vốn đâu, căn bản ta vẫn hy vọng là có thể đắp nặn ra một nhân vật làm người ta lại yêu vừa hận... Ai ngờ kết quả... Ước chừng là hắn ta "Tra, tra", tra quá, phạm vào tối kỵ của các cô nương, chỉ nhìn thấy phía dưới một mảnh toàn tiếng mắng, ta... 囧. Ách... Vò đầu... Hình như không cẩn thận đã hạ liều thuốc quá mạnh rồi?! ( lại tỏ vẻ, viết một tra nam phụ thâm tình áp lực thực quá lớn rồi ~~~ rơi lệ.)
Nhưng hắn là nhân vật trọng yếu của câu chuyện, chuyện tình trong quá khứ cần hắn xả ra, kịch tình sau này cũng cần hắn thúc đẩy, cho nên nguyên bản đất diễn được đặt sẵn ra của hắn cũng sẽ không giảm, mà đất diễn của hắn cơ bản cũng đã hết, đương nhiên sau này mọi người thỉnh thoảng vẫn sẽ thấy bóng hình xinh đẹp lại tra này của hắn, tiểu tra này vẫn sẽ có vài phân diễn, nếu làm cho các cô nương thấy chán ốm, ta ở nơi này thực sự chỉ đành cúc cái cung xin lỗi... ( cuối cùng tỏ vẻ lần cuối, ngẫu nhiên viết một tra nam thâm tình áp lực kỳ thật rất rất lớn đó ~~~ lệ ~)