Editor: Ưu Tịch
"Có một số chuyện, bản tôn không làm sáng tỏ, không có nghĩa là người khác có thể lập ý nói xấu lung tung."
Hắn giương mắt phượng sắc bén nhìn thẳng về phía Tư Mệnh, làm Tư Mệnh sợ tới mức cổ co rụt lại. Sau đó, từng chữ từng chữ một, hắn gằn giọng thật mạnh, dường như hàm chứa hàn băng lạnh lẽo: "Thứ nhất, bảo bối của bản tôn chưa từng thiêu chết cháy Long Tam công chúa bao giờ, hung thủ là kẻ khác. Thứ hai, bảo bối của bản tôn cũng không phải tự mình nhảy xuống Vong Xuyên, mà là trượt chân ngã vào. Thứ ba..."
Hắn nói đến chỗ này liền ngừng một chút, thanh âm dần dần thấp xuống, không còn lạnh lẽo cứng rắn như vậy nữa: "Khi đó, bản tôn cũng không phải là mơ hồ không rõ, không phải chỉ là đồng ý ngoài miệng, cũng không phải là không nhớ rõ mà đưa nhầm Kim Vũ lệnh (tín vật của Phượng Hoàng ở chương trước đã nói rồi đó), mà là..."
Linh Linh nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của hắn, cảm nhận được từng từ hắn nói ra đều gian nan khổ sở, muốn khuyên hắn nếu quá khó khăn thì không cần nói nữa, nhưng hắn vẫn kiên định nói tiếp từng chữ từng chữ một: "Chỉ là tình cảm này quá mức mãnh liệt lại tới quá nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp, còn ta lại yếu đuối lựa chọn trốn tránh."
Trốn tránh trở về thiên đình, trốn vào trong lòng nữ nhân khác, nghĩ là có thể làm cho đoạn tình cảm vốn chỉ là thoáng qua này, quên sạch sẽ.
Mấy trăm năm đằng đẵng ấy, hắn cố ý nhẫn tâm đối xử với nàng, chẳng quan tâm mà cũng không chịu gặp lại nàng. Sau đó mới phát hiện, trong mấy ngàn năm năm tháng tháng dài dằng dặc đó, sự quan tâm trân trọng đối với nàng đã trở thành bản năng nguyên thủy nhất của thân thể… Hắn, chỉ có thể ngày qua ngày chịu đựng những vướng bận cùng tưởng niệm giống như cỏ dại, ở một góc âm u không ai nhìn thấy điên cuồng sinh sôi nảy nở, sau đó đan thành tấm lưới tình rộng dài vô hạn vây hắn ở bên trong...
Mấy trăm năm sau gặp lại, hắn bị trọng thương rơi vào đáy biển Khứ Hồi vô tận. Nàng bơi tới từ tầng tầng lớp lớp sóng xanh dạt dào, một khắc nàng miệng đối miệng truyền cho hắn nguyên khí, đưa hắn lao ra khỏi mặt biển xanh mênh mông, ánh dương chói mắt đã làm cho hắn đầu váng mắt hoa, nhìn nàng như trút được gánh nặng nở rộ lúm đồng tiền như hoa sáng lạn, trong cơn mê mang dường như hắn thấy được lưới tình kia như ập đến, vây hắn vô lực chống cự, vây hắn không chỗ trốn chạy...
Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng ôm chặt lấy Linh Linh.
Nàng là bảo bối của hắn, là bảo bối mà hắn phủng* trong lòng bàn tay mà che chở, thương yêu nhập vào trong tâm khảm. Hắn thương nàng yêu nàng còn không kịp, chưa từng có nửa điểm ghét bỏ coi thường.
*Phủng: Nâng niu, trân trọng. Nghĩa đen có thể nói là dịu dàng ôm lấy, ấp lấy.
Rất nhiều chuyện, hắn chưa từng giải thích, cũng không cần giải thích với ai, lưng đeo nhiều xú danh hắn cũng chẳng để ý tới. Bảo bối của hắn đã chết rồi, dù là đáy dòng Vong Xuyên hay bên người Cốt Đầu hắn cũng đã mòn mỏi tìm kiếm, nhưng cũng chẳng thể tìm được dù chỉ một hơi thở mong manh của nàng.
Vậy hết thảy còn điều gì quan trọng đâu?
Nhưng nay tâm tình hắn đã hoàn toàn khác. Nàng còn sống, cho dù nàng đã quên mất chuyện cũ trước kia, hắn cũng vẫn như cũ không chấp nhận được lời đồn đại người khác dùng để chửi bới bảo bối của hắn, không chấp nhận được chuyện nàng phải chịu dù chỉ nửa điểm ủy khuất. Ở trong lòng hắn, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn là bảo bối trân quý nhất.
Lúc đó, ngay cả Thánh Mẫu nương nương cũng mở kim khẩu, mà Thần Long tộc cũng không chịu từ bỏ ý đồ, nửa bước cũng không đồng ý thoái nhượng. Hơn nữa, nữ vương Thần Long tộc thương yêu ái nữ, lại càng hận không thể bắt Linh Linh giải lên Tru Tiên đài chịu sét đánh trăm ngàn lần.
Thượng Đế nỗ lực hòa giải, Bạch Phượng Hoàng cũng lấy lòng đưa hết từng đống từng đống lễ vật trân quý tới các trưởng lão Thần Long tộc Khứ Hồi, vài vị trưởng lão mới 'vất vả' khuyên phục nữ vương bệ hạ đáp ứng, nếu có thể làm đám hỏi cho hai tộc, sẽ tha Linh Linh tội chết.
Bọn họ lúc ấy tâm tư có chứa những gì, Bạch Phượng Hoàng tự nhiên lòng như gương sáng. Nhưng tính mạng Linh Linh nằm trong tay bọn họ, hắn cũng chỉ có thể tổ chức đám hỏi Long Phượng, vì đại giới đổi lấy “tha thứ” của Thần Long tộc, từ tử hình sửa án thành ở tù chung thân, bắt Linh Linh nhốt vào dưới mười tám tầng địa ngục, nhận hết luyện ngục khổ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thượng đế nghĩ đến chuyện Bạch Linh thiêu chết Long Tam công chúa tội không thể tha, giữ được một mạng đã là vạn đại khai ân, cũng đồng ý đưa Bạch Linh nhốt vào dưới mười tám tầng địa ngục, lại tự mình ra mặt tứ hôn Bạch Phượng Hoàng và đại công chúa Thần Long tộc, cho Thần Long tộc mặt mũi, đến lúc này bọn họ mới vừa lòng.
Dù sao từ sau khi Thủy Nữ chết, Thần Long tộc Khứ Hồi cũng dần dần xuống dốc. Bọn họ tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng lại không quyền không thế, bất quá là một đám quý tộc hữu danh vô thực, xa xa không bằng Phượng tộc do có Bạch Phượng Hoàng thân ở địa vị cao mà như mặt trời ban trưa. Bọn họ một lòng muốn có đám hỏi cùng Phượng tộc, nên cũng không thèm quan tâm sống chết của Bạch Linh.
Bạch Phượng Hoàng lại dùng hết mọi biện pháp, lại đối với Long Thấm mọi phương che chở, làm cho nàng khăng khăng một mực với chính mình, cùng mấy đại trưởng lão cùng giúp hắn khuyên nữ vương Thần Long tộc, đáp ứng sẽ không truy cứu chuyện Linh Linh.
Hắn lại đi cửa sau chỗ Diêm Vương, ám chỉ bọn họ đóng cửa giam người là được, hành hình thì thôi đi, nếu hắn phải đau lòng, hậu quả tất nhiên sẽ rất lớn. Nhưng hắn căn bản không hề giúp đỡ cứu chữa cho nàng, cũng chưa bao giờ đi xuống nhìn nàng một cái. Sự phẫn nộ chính là điều duy nhất chống đỡ không để hắn nhìn nàng.
Hắn không thể lý giải được việc bảo bối dịu ngoan thiện lương của hắn lại có thể làm ra chuyện thiêu chết Long Tam công chúa hung tàn bực này, liền giống như phụ mẫu, để tránh đứa nhỏ giẫm lên vết xe đổ, lại muốn nàng nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không thể không sử dụng roi vọt.
Dù sao cũng là bảo bối hắn một tay nuôi lớn, ý nghĩ trong lòng hắn có thể nói, giống như là cha mẹ đánh đứa nhỏ, đứa nhỏ càng quật cường cha mẹ lại càng đau lòng nhưng vẫn phải cắn răng hung hăng đánh tiếp, không đánh đến khi nàng chịu thua nhận sai thì không thể dừng. Bạch Phượng Hoàng đợi mười tám năm, chờ một ngày nào đó Linh Linh chịu cúi đầu nhận sai với mình, kết quả, hắn chờ được lại là tin nàng đã chết...
Khi Diêm Vương lấy tay áo che mặt khóc rống, chạy lên Nam Hỏa cung báo với hắn, Bạch Linh sau khi nghe nói hắn sắp cưới đại công chúa Thần Long tộc, liền bi thống nhảy xuống dòng Vong Xuyên, thi cốt vô tồn chết mất xác, hắn còn đang ôm Long Thấm, ở trong điện ngắm nhìn tiên cơ ca múa biểu diễn. Lúc ấy, hắn liền giống như bị trúng định thân chú, bưng ly rượu giống như tượng đá, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.(Đọc đoạn này vừa thương vừa giận, vừa giận vừa thương…)
Hắn nhớ tới đêm u tĩnh đó, dưới ánh trăng dìu dịu, nàng ngồi ở trên lá sen thật to, cười 'hì hì' với hắn...
Nhớ tới khi nàng còn rất nhỏ, cưỡi không xong một đụn mây, bay ra ngoài cửa thiên cung nghênh đón hắn, nghiêng ngả lảo đảo nhào vào trong lòng hắn, vui vẻ hô: "Tôn tôn, tôn tôn, người đã về rồi ~~~ "
Nghĩ tới ngày đó, hắn ngã vào đáy biển Khứ Hồi vô tận lạnh như băng, nàng tựa như nhân ngư xinh đẹp dưới biển sâu, tóc dài như hải tảo phiêu tán giữa tầng tầng sóng biếc bơi về phía hắn, kéo hắn lên khỏi mặt nước. Hắn hóa ra Kim Phượng linh vũ, cứng rắn nhét vào trong tay nàng, trước khi hôn mê nói với nàng: "Gả cho ta đi, dưới vầng nhật nguyệt, ta thề sẽ dùng danh nghĩa Vương Phượng, lấy lễ chính phi mà cưới nàng, cưới nàng làm vương hậu phượng tộc của ta, làm thê tử của ta. Vĩnh viễn thương nàng, cả đời chỉ yêu mình nàng..."
...
Căn bản người ta chỉ sau khi mất đi mới biết quý trọng, sau khi làm sai mới biết việc mình làm là sai.
Hắn chỉ lo muốn sửa lại tính tình quật cường mạnh mẽ của nàng cho đúng, lại không ngờ đến nàng cư nhiên quật cường ngay cả mệnh cũng không cần ...
Sau khi hắn đi xuống địa phủ mới biết được, hóa ra trong mười tám năm này, nàng ở địa phủ chịu khổ biết bao nhiêu.
Lần đầu tiên hắn không đem phẫn nộ bi thống phát tiết ở trên người người khác. Hắn không hề động thủ thiêu chết quỷ sai đã hành hình nàng, hắn chỉ yên lặng đứng ở nơi nàng từng chịu hình, một lần lại một lần sờ qua những vết máu loang lổ trên hình cụ, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, cười đến rơi đầm đìa lệ nóng.
Là bởi vì hắn cứ cách mấy ngày liền phái tiên quan xuống dưới thúc giục, thúc giục hỏi Diêm Vương bảo bối của hắn vì sao còn chưa lên, các ngươi rốt cuộc có khuyên bảo nàng không, liền bởi vì hắn không ngừng tạo áp lực, Diêm Vương càng ngày càng thúc giục, quỷ sai phụ trách trông coi sợ sẽ bị liên lụy mà bắt đầu giấu Diêm Vương thi hình với Linh Linh, ý đồ dụng hình bắt nàng cúi đầu.
Đến lúc đó hắn mới biết được, tâm can bảo bối hắn từng phủng ở trong lòng bàn tay mà che chở, trong hơn mười năm qua, ở nơi hắn nhìn không thấy, đã phải chịu quá nhiều khổ sở, đau đớn...
...
Bạch Phượng Hoàng ôm chặt Linh Linh, nhắm mắt lại dùng mặt mình cọ cọ nàng, cúi đầu lặp đi lặp lại : "Gả cho ta đi, dưới vầng nhật nguyệt, ta thề sẽ dùng danh nghĩa Vương Phượng, lấy lễ chính phi mà cưới nàng, cưới nàng làm vương hậu phượng tộc của ta, làm thê tử của ta. Vĩnh viễn thương nàng, cả đời chỉ yêu mình nàng..."
Hư Ngụy cứng rắn ôm Mãng Xà tinh đi ra ngoài, đồ ngu ngốc này còn đang ra sức giãy dụa lớn tiếng ồn ào: "Tiểu quai quai à, ngươi, nhất định trăm ngàn lần không được bị tên rùa con không biết xấu hổ này lừa gạt..."
"Phụ thân rất khổ sở sao?" Linh Linh yên lặng ngồi trong lòng Bạch Phượng Hoàng, hắn dùng sức ôm nàng thật chặt, làm nàng cảm thấy có chút đau. Nàng có thể cảm nhận được những bi thương khổ sở như thủy triều của hắn vây quanh chính mình, nhưng nàng cũng không biết an ủi hắn như thế nào.
Cả cuộc đời dài dằng dặc của hắn, cùng với lời giảng giải ngu ngốc của Mãng Xà tinh, Linh Linh nếu có thể nghe hiểu được hải xà tinh trong chuyện xưa là chính mình, thì phải gọi là kỳ tích. Nhưng nàng biết Bạch Phượng Hoàng trong chuyện là nói phụ thân nàng, nên nàng trầm mặc thật lâu.
Thân là 'kẻ đứng ngoài xem', nàng xem xét sự tình sẽ khách quan hơn một chút, nàng liền cảm thấy hải xà tinh kia làm vậy thực không đúng. Cho dù cái cô Long Tam công chúa kia có làm kẻ thứ ba, nàng đánh nàng ta mắng nàng ta cũng được rồi, nhưng mà tàn nhẫn lại huyết tinh thiêu sống người ta, còn làm chính mình cũng thực mệt mỏi mà chết, thực không có lời.
Nàng còn cảm thấy phụ thân cũng có sai, phong lưu khắp nơi, kết quả hại chết hai người phụ nữ.
Nàng nguyên bản tuổi còn nhỏ, tình yêu nam nữ nàng cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ. Lần này nghe xong lời mắng chửi đầy căm phẫn của Mãng Xà tinh, nàng mới đột nhiên thông suốt mà hiểu rõ một vài chuyện. Không thể không nói, tình yêu của nàng chính xác ra chính là do Mãng Xà tinh chỉ điểm, cuối cùng gian nan hình thành.
Lúc này nàng đang ngồi trong lòng Bạch Phượng Hoàng còn nghĩ, về sau khẳng định nàng sẽ không tìm một người phong lưu đại hoa tâm* như phụ thân làm phu quân.(Thông minh đấy!)
*Phong lưu đại hoa tâm: Nói chung có nghĩa giống hoa hoa công tử, ý nói trong lòng muôn vạn đóa hoa(chỉ người phụ nữ, người trong lòng), mà thực sự cũng chẳng lưu lại đóa nào.
Bạch Phượng Hoàng tên ngốc này nào đâu có biết hắn đã bị từ sâu trong lòng nàng ghét bỏ, hắn lúc này còn đang rất ưu thương, mắt phượng nặng nề nhìn nàng: "Bảo bối, nói cho ta biết, nếu là con, con sẽ tha thứ cho kẻ đã làm con tổn thương vô cùng sâu sao?"
Linh Linh lão khí hoành thu* thở dài, nói một câu đặc biệt có trí tuệ: "Mọi người đều đã chết, còn nói cái gì mà tha thứ với không tha thứ đâu?"
*Ý ở đây giống “ông cụ non” trong tiếng việt đó.
Nàng đi theo Hư Ngụy tu đạo nhiều năm, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng mưa dầm thấm đất, còn có thể nói ra chút đạo lý: "Người chết giống như đèn tắt, tất cả những yêu hận tình thù này thật ra cũng giống như ngọn nến cháy rồi khói bay, tan đi sẽ biến mất, sẽ không tồn tại. Người đã chết thì tốt rồi, hồn về địa phủ, sau khi uống canh Mạnh Bà qua cầu Nại Hà, quên sạch sẽ những chuyện cũ trước kia, đi đầu thai chuyển thế, bắt đầu lại một lần nữa. Còn lại người sống nơi dương thế, đêm khuya tỉnh mộng khóc thương bọn họ, hoài niệm bọn họ, ngày lễ ngày tết đi bái tế bọn họ, bọn họ cũng không biết, cũng sẽ không để ý. Con người nơi dương thế, lưu giữ niệm tưởng là tốt, nhưng nếu tạo thành một cái lồng giam hãm nhốt chính mình lại không chịu đi ra, cũng chỉ là làm khổ chính mình."(Đoạn đầu của đoạn này mình dịch không hay lắm, nhưng đại khái ý nó là thế, nếu có gì không chính xác mong mọi người thông cảm)
Bạch Phượng Hoàng lẳng lặng nghe. Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn không coi ai ra gì, trong lời người khác nói nếu có gì hắn không muốn nghe cũng sẽ một mực không để ý, chỉ có lời nói của Linh Linh, từng câu từng chữ hắn đều đặt trong lòng. Hắn bỗng nhiên gật gật đầu: "Đúng vậy."
Linh Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở một nụ cười sáng rỡ như ngọc với hắn, mong muốn dùng nụ cười tỏa nắng xóa tan những âm u tích tụ cõi lòng hắn, trong đôi mắt to tràn đầy chờ mong nhìn hắn: "Sau này phụ thân sẽ không khổ sở nữa được không?"
Cặp mắt phượng của Bạch Phượng Hoàng vẫn nặng nề nhìn nàng như cũ, nhìn bộ dáng của hắn dường như cũng không thực sự thông suốt.
Lồng sắt kia hắn thoát ra không nổi, khi đó Linh Linh vì hắn mà phải chịu khổ chịu nhục lại đắc tội người ta, cũng không phải vài câu nói ngắn ngủi đã có thể tiêu tan. Hắn nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ giọng mở miệng: "Bảo bối, ta có chuyện đã giấu nàng. Kỳ thật ta yêu nàng, thực rất yêu nàng."
Linh Linh ngạc nhiên: "Phụ thân... Người đang nói chuyện với con sao?"
Tình cảm trong ánh mắt hắn quá nồng liệt, ẩn ẩn tràn đầy áp lực gợn sóng, tựa như rượu lâu năm theo dòng thời gian lắng đọng lại càng thêm thuần túy, trong khoảnh khắc mở bình, mùi vị cay xè hốc mắt tràn ra... Tình cảm trong ánh mắt kia nồng liệt cực nóng, cũng quá phức tạp lại rất tối nghĩa, rất hiếm có làm người ta nhìn không hiểu nghĩ không thông.
Hắn tựa như đang nhìn nàng, lại tựa như đang xuyên thấu qua nàng, cách mấy trăm năm sinh tử mờ mịt năm tháng trôi như mây khói, cách mười kiếp luân hồi cách thời gian mênh mang, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng năm ấy làm hắn đau triệt nội tâm.
"Đúng thế." Bạch Phượng Hoàng nhắm mắt lại, sâu kín thấp giọng thở dài.
Tiếng thở dài kia trầm thấp lâu dài, sầu triền miên, như khúc “Chung nhân tán”* khi kết thúc lưu lại dư vị ngân nga, uyển chuyển lưỡng lự, theo gió phiêu phiêu miểu miểu mà biến mất vô tung.
*Người chia ly
Hắn cái gì cũng không nói nữa, chỉ ôm chặt nàng.