Lần này yêu giới dị động đã làm kinh động đến cả thiên đình, đã mấy trăm năm không thấy trên núi Nam Hoa yêu khí cường đại, dày đặc ngút trời như thế. Lúc này thượng đế bệ hạ liền phái vài tên tiên quan xuống dưới điều tra.
Nhóm tiên quan vừa thấy tình thế khẩn cấp như thế, vội vàng chạy trở về bẩm báo. Hiệu suất làm việc của thiên đình lại hồi phục tốc độ bình thường, qua suốt một ngày một đêm, thiên binh thiên tướng mới chậm rì rì đằng vân giá vũ xuống bắt yêu. Đệ tử Nam Hoa cắn răng kiên trì với bầy yêu đông nghịt, bị bọn chúng xa luân chiến (thay phiên đánh) mệt đến suýt hộc máu, giờ lại càng cảm thấy nghiến răng nghiến lợi với hiệu suất chậm phát điên của thiên đình.
Tướng Diêu khoanh tay đứng nhìn, lơ lửng ở giữa không trung. Hắn dùng thuật ẩn thân, nay quần ma loạn vũ yêu khí tận trời, thành lá chắn che dấu tốt nhất, không ai phát hiện ra sự hiện diện của hắn.
Hắn có tâm muốn thử thực lực thiên đình, liền bàng quan không can thiệp. Thiên binh thiên tướng tới chậm trễ như thế, nên cũng không thể làm cục diện xoay chuyển càn khôn được.
Cửu âm u tuyền phun ra càng ngày càng nhiều yêu quái, số lượng cứ dần dần tăng lên, lúc này cho dù bọn họ có binh lực cường thịnh, cũng không có cách nào tiếp cận U tuyền, chỉ có thể chờ đợi nước suối phun hết yêu quái, lại đồng loạt xông lên giết chết.
Lúc trước bọn họ chiếm ưu thế, nhưng không có cách nào chủ động tiến đánh, chỉ có thể bị động chờ đợi. Đến khi vòi nước từ Cửu âm u tuyền phun lên tới tận trời, càng lúc càng dâng cao, yêu quái bị phun ra đông không đếm xuể, số lượng càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả mấy vạn thiên binh thiên tướng cũng dần dần không thể áp chế được.
Cứ thế ác chiến suốt ba ngày ba đêm, suối U tuyền rốt cục dần dần trầm xuống, số lượng yêu quái bị phun ra càng ngày càng ít, đại chiến mới dần dần đi tới kết thúc.
Về phần đám người Nam Hoa, phần lớn cũng đã tiêu hao quá mức thể lực, chống đỡ không nổi. Ngay cả hắc bào yêu quái tên ngốc kia cũng lăn ra ngủ thì có thể thấy được, duy chỉ có Hư Ngụy đạo trưởng và Cốt Đầu càng đánh càng hăng, càng đánh càng ăn ý, dần dần đánh ra trình độ mạnh khó có thể kháng cự được.
Vũ lực Cốt Đầu mạnh đến nghịch thiên, thể lực và tinh thần lực cũng đứng tốp đầu, nó đấu tranh anh dũng ở ngay hàng đầu, căn bản Hư Ngụy không cần xông lên phía trước để chém giết.
Đạo sĩ vốn am hiểu thuật pháp, sự bền bỉ của da thịt, bất kể là sức chịu đựng hay tốc độ đều không thể so sánh với yêu ma. Mà đạo sĩ của Nam Hoa phần lớn đều nuôi ngự thú, gặp đối thủ nào khó chơi liền thả ngự thú ra, một xông lên đánh, kết hợp với đạo sĩ ở đằng sau thi pháp phụ trợ. Mãng Xà tinh vốn là ngự thú của thủ tọa các đời Nam Hoa, bị nô dịch mấy trăm năm. Vốn thật vất vả mới trốn được xuống núi, lại bị bắt trở về, đến bây giờ nó vẫn còn tức điên người. Nay Hư Ngụy bị quần ẩu, nàng liền vỗ tay ha ha cười to, đâu thèm quan tâm hắn chết hay sống.
Tất nhiên là Hư Ngụy đạo pháp cao thâm, không có nàng cũng không bị đánh bại. Chẳng qua là hắn thiếu một đồng đội, giống như hắn có một bộ kiếm pháp hảo hạng, bất đắc dĩ trong tay lại chỉ có một thanh kiếm tầm thường, đương nhiên là khó có thể phát huy được hết sở trường.
Nay có Cốt Đầu sức mạnh móng vuốt mạnh đến nghịch thiên, làm Hư Ngụy có thể đại phát thần uy. Hắn chỉ cần đứng ở chỗ xa, nơi cao, vừa nhìn Cốt Đầu vừa vẽ bùa thi pháp, hộ thể cho nó giúp nó tăng sức mạnh chiến đấu, lại triệu hồi thần lôi đánh chết thật nhanh đám yêu quái chưa kịp chết xung quanh Cốt Đầu. Hư Ngụy có tu vi cao thâm, đã độ kiếp thành công, trở lại thành tiên đương nhiên tu vi cũng trở về, nay triệu hồi thần lôi hơn mười tia hung bạo đánh xuống, trong nháy mắt có thể triệu hồi sét đánh xuống trong phạm vi mười trượng, trong một lần có thể làm cho hơn trăm con yêu quái khí tuyệt bỏ mình.
Mãng Xà tinh ở giữa đám yêu quái lại bắt đầu nghịch ngợm, dùng cái đuôi dồn đám yêu quái lại thành một đống. Cốt Đầu vọt vào đám đó liền đại khai sát giới, Hư Ngụy lại phóng một trận địa thần lôi đánh xuống lần nữa, thu thập vạn phần sạch sẽ lưu loát.
Mãng Xà tinh nghịch ngợm, vô tình cũng đã giúp bọn họ rất nhiều.
Bọn họ một kẻ dẫn quái, một tên chủ công, một người phụ trợ, phối hợp quả thực thiên y vô phùng, càng ngày càng dễ dàng, đánh phải nói là vô cùng vui vẻ đã nghiền. Chỉ có một vấn đề, đó là Cốt Đầu cái tên chết tiệt thường xuyên trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi đâu, luôn luôn đúng giờ chạy về đút Linh Linh ăn cơm, lại chơi đùa với nàng một chút, hoặc là dỗ nàng ngủ. Chỉ còn lại bóng dáng Hư Ngụy bị bầy yêu vây công, đánh cho hộc máu mồm.
Phải đến khi hắn chịu không nổi, phải phái riêng một nữ đệ tử về đặc biệt chiếu cố Linh Linh, cuối cùng tên ngốc này mới chịu yên một lúc.
...
Tướng Diêu vẫn đợi đến khi đại chiến sắp chấm dứt mới thủy độn rời đi, hắn đi vào căn phòng chờ ở bên ngoài chỗ Linh Linh đang ở. Mà nay đang là cuối thu, trời thanh khí sảng, trời sau buổi trưa gió nhẹ thanh thanh, lười biếng lơ đãng nhè nhẹ thổi. Ở phía chân trời, mây trắng chậm rãi từ từ trôi, làm cho khoảng thời gian sau buổi trưa này, trở nên dài thật dài.
Hắn lẳng lặng ngồi ở trong sân, ánh mặt trời mùa thu dịu nhẹ xuyên qua lớp lá cây, chiếu xuống mặt đất thành những khoảng sáng loang lổ. Hắn đứng ở đó, lẳng lặng nhưng sức hiện diện thật mạnh mẽ, tựa như hoa tuyết chói sáng, khuôn mặt kiều diễm có chút nhợt nhạt đau thương, làm ảm đạm dung nhan hắn đi vài phần. Vốn là đang do dự, chung quy vẫn hướng vào trong phòng, bấm quyết.
Một tầng nước mỏng manh màu xanh lam gợn lên từ đầu ngón tay hắn bắn ra, rất nhanh lan tràn vào trong nhà. Nữ đệ tử kia đang ở trong phòng đút thuốc cho Linh Linh uống, đột nhiên giật mình một cái thật mạnh, đầu óc hỗn độn không rõ, rất nhanh mê man nằm gục trên bàn.
Linh Linh cũng ngủ gục xuống, nằm ở trong lòng nữ đệ tử, lông mi thật dài tạo thành cái bóng nhợt nhạt trên khuôn mặt nàng. Tướng Diêu xuyên tường chậm rãi đi đến, trường bào màu lam thủy sắc tung bay theo gió, những nơi hắn đi qua đều bị bám một lớp thủy khí thanh linh nhu thuận.
Dung nhan của hắn lạnh lùng điềm tĩnh, lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng, chậm rãi cúi đầu, chăm chú nhìn.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt phấn nộn của Linh Linh. Tướng Diêu kìm lòng không đậu, nâng tay lên, vì nàng che đi chút ánh sáng hắt lên mặt.
Làn da hắn trắng nõn, tựa như trong suốt, da thịt trên mu bàn tay thậm chí còn tinh tế non mềm hơn so với nàng, lại càng không sợ bị ánh nắng chiếu xạ. Hắn vẫn còn nhớ rõ, không biết bao nhiêu năm trước đây, ở những ký ức chưa từng mờ nhạt xói mòn trong lòng hắn, bọn họ từng sóng vai ngồi cạnh dòng nước xanh biếc dập dềnh ven biển. Gió biển mặn mà ướt át thổi phất lên những ngọn tóc đen óng nhu thuận của nàng, phất qua hai gò má hắn. Nàng lẳng lặng tựa vào đầu vai hắn ngủ say, lông mi thật dài im lặng khép thành hình giống như cánh quạt. Hắn cũng không dùng phấp thuật che nắng che nắng cho nàng, mà luôn thích dùng tay của mình, tự thân đổi lấy chút bình yên cho giấc mộng của nàng.
Là nàng cho hắn một sinh mệnh mới, ngay cả thời điểm hiện tại cảnh còn người mất, hắn cũng vẫn như cũ khắc sâu trong tâm khảm, không dám quên đi dù chỉ chút thôi...
Tướng Diêu chậm rãi cong thắt lưng cúi xuông, đầu ngón tay chạm vào mi tâm Linh Linh. Trong giây lát, tựa như có chútánh sáng le lói xanh nhợt nhạt từ mi tâm nàng tản ra, tựa như từng gợn sóng nhộn nhạo dần tản ra, xoay xung quanh ngón tay hắn.
Hắn dùng tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp hơi nheo lại, nhìn dung nhan tinh tế đoan trang trong lúc ngủ mơ của nàng, không khỏi than nhỏ: "Chủ nhân, từ biệt đã lâu, trở lại, thương hải tang điền... Ngày chúng ta thực sự gặp lại... Chắc chắn không xa. Chắc chắn, trong tương lai, sẽ không lại một hồi thương hải tang điền."
Hắn nhắm mắt chạm vào hai gò má của nàng, tinh tế ôn nhu ấp lấy, không muốn xa rời. Rồi lại mở ra hai mắt, nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, tựa như chuồn chuồn lướt nước. Cái tên này một chút cũng không để ý mình đang dâm loạn nữ đồng, giọng nói mềm dịu tựa như gió xuân thổi tới: "... Chờ ta." (tình địch xuất hiện, tình địch xuất hiện!!!)
...
Sau đại chiến, Cốt Đầu ở trong tình trạng kiệt sức, trở về ôm lấy Linh Linh liền nằm lỳ trên giường đánh một giấc.
Nó vừa ngủ một cái liền ngủ luôn sáu canh giờ (12 tiếng), Linh Linh bị nó ôm chặt chẽ cũng không thể đứng lên. Nàng đói bụng liền lấy điểm tâm ở đầu giường ra ăn, bản thân thì tự chơi tự vui. Chờ Cốt Đầu ngủ no nê mở ra hai mắt, thấy Linh Linh đang ghé vào trong ngực nó, dùng tay nhỏ bé sờ sờ xương trên người nó, nghịch đến vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn vạn phần thiên chân khả ái.
Cốt Đầu cũng vô cùng vui vẻ. Nó ôm Linh Linh dậy cực nhanh, dùng miệng xương cọ cọ cái mũi nhỏ của nàng, làm Linh Linh ngứa ngáy cười hì hì không ngừng, cùng nó nghịch ngợm thành một đoàn ở trên giường, chơi đùa ầm ĩ.
Nó lơ đãng liếc thấy bồn tắm phía sau bình phong, mắt liền sáng lên, khẩn cấp muốn đun nước nóng tắm bồn cùng Linh Linh. Hư Ngụy vốn có việc muốn tìm Cốt Đầu, đẩy cửa ra liền thấy cô bé con đã bị cởi sạch đứng ở trên ghế. Hắn quẫn bách lập tức cúi đầu xoay người. Cốt Đầu cũng giận dữ, một cước đá hắn bay ra khỏi phòng, sau đó 'Phanh' đóng cửa phòng lại, ôm Linh Linh tắm rửa thơm ngào ngạt.
Đợi cho đến tận khi Cốt Đầu đã tắm rửa thay quần áo cho nàng xong, ôm nàng đi ra ngoài hấp thụ ánh trăng, liền thấy Hư Ngụy vẫn đang đứng chờ ngoài cửa.
Lần này hắn tới đây là muốn thu Cốt Đầu làm ngự thú của bản thân.
Kỳ thật hắn cũng có tư tâm, vốn sớm đã không muốn Mãng Xà tinh làm ngự thú của hắn. Dù sao quan hệ của hắn với Mãng Xà tinh cũng có bất đồng, đương nhiên cũng không thể tiếp tục làm ngự thú Nam Hoa. Mà qua trận chiến này, hắn liền có lòng muốn thu Cốt Đầu làm ngự thú mới.
Nay Nam Hoa vẫn còn chưa có thủ tọa mới kế nghiệp, hắn hiện tại vẫn còn tạm thời ở lại Nam Hoa chưởng quản. Nhưng một khi đã bồi dưỡng ra tân thủ tọa có thể mang trọng trách trên vai, hắn sẽ phải trở về với thần vị. Hắn đi rồi, tất nhiên cũng muốn dẫn Mãng Xà tinh cùng nhau đi. Mang ngự thú của thủ tọa Nam Hoa, hắn cũng muốn trả lại cho Nam Hoa một cái khác.
Cốt Đầu lại không hiểu ý của hắn, mà Hư Ngụy cũng không dùng nhiều võ mồm. Hắn biết đồ ngốc này nghe không hiểu, mà mình lại đang muốn dụ dỗ nó làm ngự thú Nam Hoa, chuyện này cũng tương đối khó khăn, mà Cốt Đầu chỉ có một nhược điểm duy nhất, chính là tiểu cô nương nó đang ôm trong lòng.
Hắn nhìn Cốt Đầu ý bảo muốn bế Linh Linh, vì nàng đả thông khí mạch. Sau khi mang Linh Linh bế quan bảy bảy bốn mươi chín ngày, đến khi bước ra, Linh Linh đã có tu vi trúc cơ, xem như bước qua ải đầu tiên trong tu tiên đạo.
Cốt Đầu ở bên ngoài nhìn trông mong đợi suốt bốn mươi chín ngày. Nó chưa bao giờ xa cách Linh Linh lâu như thế, khó mà ngồi yên, một ngày có đến mấy chục lần muốn xông vào chém giết ôm Linh Linh trở về, đều bị tứ đại trưởng lão hợp lực ngăn lại. Tứ đại trưởng lão mệt đến muốn chết không được muốn sống không xong, khó khăn trùng phùng mãi mới đợi được cho đến khi Hư Ngụy xuất quan, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cốt Đầu chờ đến khi Hư Ngụy vừa bước ra khỏi phòng, chưa gì đã khẩn cấp ôm Linh Linh trở lại, liền lập tức cảm giác được sự biến hóa của Linh Linh. Linh Linh vẫn là Linh Linh, nhưng là mùi hương trên người nàng có biến hóa rất nhỏ. Mà nàng tựa hồ rất cao hứng, ôm cổ Cốt Đầu vui vẻ báo cáo với nó: "Cốt Đầu thúc thúc, đạo trưởng cho Linh Linh gà lợn nha." (gà lợn nguyên văn là “trư gà” ạ ==”)
Tứ đại trưởng lão đều hiểu ý mỉm cười, nàng một tiểu hài tử không hiểu cái gì gọi là trúc cơ, chỉ biết mấy loài động vật gọi là gọi lợn, mới nói ra lời nói ngây thơ trẻ con mà lại vô cùng khả ái đó. Thần thái nàng quả thực rất ngây thơ đáng yêu: "Đạo trưởng còn nói thu Linh Linh làm đồ đệ, về sau ta có thể làm thần tiên."
Hư Ngụy cũng cười mà không nói, Linh Linh nhờ có hắn giúp đỡ, chỉ trong nay mai có thể hoàn thành vượt cấp trúc cơ. Nay đã có trụ cột tu tiên tốt như thế, Hư Ngụy liền tự mình hướng dẫn Linh Linh tiếp cận con đường tu chân. Linh Linh vốn có căn cốt kỳ giai(rất tốt, tóm lại là thế), vừa mới sinh ra đã có tiên căn, tu tiên đắc đạo cũng không khó. Từ nay về sau nàng đã có thể làm bạn với Cốt Đầu trăm ngàn năm thậm chí là cả vạn năm, đây là việc Cốt Đầu tha thiết ước mơ.
Cốt Đầu cúi đầu nhìn Linh Linh, đôi mắt to của nàng lóe lên tia hưng phấn vụt sáng lại trong suốt, khuôn mặt quả táo hồng nhuận khỏe mạnh, Cốt Đầu liền thập phần vui vẻ. Linh Linh kiện khang khỏe mạnh là điều nó thích nhất, tất nhiên là không chút suy nghĩ cứ như vậy dễ dàng bán chính mình cho Nam Hoa.
Hư Ngụy bảo Cốt Đầu và Mãng Xà tinh theo hắn cùng nhau vào đan thất, thi pháp dời đi cấm chế giữa bọn họ. Mãng Xà tinh đúng là cái đồ không thành thật, thấy lòng bàn tay mình vốn có vẽ rất nhiều ấn ký bát quái, khi vừa chuyển dời sang xương bàn tay Cốt Đầu, chưa gì đã nghĩ muốn chạy.
Nay nàng thường biến thành bộ dáng Linh Linh, trước mặt người khác căn bản Hư Ngụy không thể do dự với nàng, vì thế dứt khoát không thèm băn khoăn nữa. Hắn bắt lấy Mãng Xà tinh ôm trong tay, cắn nát đầu ngón tay nhấn lấy máu khắc ở giữa mi tâm Mãng Xà tinh, trong nháy mắt tẩm nhập vào da thịt nàng, biến mất vô tung.
Đó vốn là bí thuật Nam Hoa, sau này vô luận Mãng Xà tinh chạy đi nơi nào, hắn cùng có thể lấy máu dẫn đường tìm được nàng. Mãng Xà tinh mặc dù nay đã không còn là ngự thú Nam Hoa, thì cũng đã là “người” của hắn! Rốt cuộc hắn đã hạ quyết tâm phụ trách với nàng đến cùng, như vậy đời này nàng nghĩ cũng đừng nghĩ muốn chạy!
Mặc cho Mãng Xà tinh ở trên tay hắn giãy dụa không ngừng, Hư Ngụy cũng không chịu buông tay, thản nhiên gọi nữ đệ tử bế Linh Linh vào thay quần áo.
Linh Linh thay một thân mới tinh đạo bào màu lam được nữ đệ tử dắt ra. Đó là đạo bào được làm riêng theo yêu cầu cho nàng, trên đầu cũng có mộc trâm giữ tóc cố định, chỉ là tóc mái trên trán vẫn giữ lại buông xuống—— nữ đệ tử này cũng thận trọng, nàng biết Bạch Cốt Tinh không có đầu óc, lo lắng nếu Linh Linh thay đổi quần áo mà cũng thay đổi luôn kiểu tóc, sợ là hắn sẽ không nhận ra Linh Linh, đến lúc đó lại có phiền toái lớn.
Mãng Xà tinh thấy Linh Linh mặc một thân áo bào nhỏ làm nàng thật bất mãn, vặn vẹo xoay ngược xoay xuôi trên tay Hư Ngụy, đến tận khi “Bồng” một cái bắt quyết biến thành y hệt như Linh Linh mới vừa lòng. Hư Ngụy bảo đệ tử coi chừng nàng, liền ngồi trở lại vị trí cao nhất.
Hắn muốn thu Linh Linh làm đệ tử, nhưng vì đã đáp ứng Tà Thần Tướng Diêu nên cũng không cử hành nghi thức bái sư, Hư Ngụy bảo Linh Linh chỉ cần dập đầu ba cái cũng coi như là xong. Linh Linh cung kính quỳ gối trên bồ đoàn dập đầu với Hư Ngụy, sau đó liền nhu thuận dâng trà.
Mặt Hư Ngụy hàm chứa nét cười, tám tên đệ tử của hắn đều là nam hài, đây cũng chính là nữ đệ tử đầu tiên và duy nhất của hắn, tất nhiên là phi thường yêu thích, lúc này liền ban cho Linh Linh phong hào 'Thanh Ngưng'. Đây vốn là tên tự của Đông hoàng tinh quân, hắn ban cho Linh Linh cái tên này cũng đủ thấy được sự yêu thích của hắn đối với nàng.
Từ đó Linh Linh xem như bắt đầu con đường tu chân của nàng.
Nàng lén bái Hư Ngụy làm thầy, ở phòng ngưng bích sau núi Nam Hoa, thành thần bí sư muội Nam Hoa, chưa bao giờ đi lên ngọn núi cao nhất cùng với những nơi khác. Cũng chính vì thế nên các đệ tử Nam Hoa truyền tai nhau, nói thủ tọa lặng lẽ thu một muội tử, giấu ở núi Ngưng Bích, lặng lẽ nuôi dưỡng.
Mới đầu tuổi Bạch Tiểu Mậu còn nhỏ, bị an bài ở ngọn núi cao nhất trên Nam Hoa, ở ngọn núi cách xa núi Ngưng Bích. Còn núi Bạch Vân kia chính là chỗ “hai mươi tư đạo quán” của Nam Hoa, có nhiều tân đệ tử từ khắp nơi cùng nhau tu tập đạo công cơ bản. Thế nên hắn không có phúc được tham gia đại chiến yêu giới lần đó, cũng không biết sự tồn tại của Cốt Đầu, lại càng không biết muội muội của hắn ngay gần đó, còn triệu tập một đám dã tiểu tử đối với thần bí tiểu sư muội có hứng thú, lặng lẽ chạy tới núi Ngưng Bích muốn nhìn lén, liền bị mấy vị thượng nhân bắt tại trận.
Lúc đó, Linh Linh đang ăn thịt gà mồm miệng dầu mỡ béo ngậy, trong lúc gặm gặm cắn vô tình nhớ đến cha mẹ và ca ca, nói với Cốt Đầu muốn nhìn thấy họ. Cốt Đầu sờ sờ bụng nhỏ của nàng giờ đã trướng đến tròn vo, lại đưa cho nàng cái đùi gà thơm ngậy, ăn tiếp.