Nam Hoa là núi tiên đệ nhất thiên hạ. Ngọn núi này được vây quanh bởi bờ biển Nam Hải, có con đường lên núi thênh thang trải rộng. Mà ở trên núi, gió mát thổi qua đình lớn sừng sững, ba ngọn núi chính cao tới vạn trượng, hàng năm mây mù lượn lờ. Giữa núi rừng khắp nơi đều là chim quý thú lạ, tiên thảo cỏ linh chi tùy ý dễ dàng có thể hái được, nên có mỹ danh là “Côn Luân” (nghĩa là tiêu dao tự tại).
Lúc này, trên núi Nam Hoa, mây trắng lượn lờ, ánh sáng thánh khiết kéo dài vạn trượng. Mà trên ngọn núi cao nhất Nam Hoa, nơi tam đại thần điện đứng sừng sững—— Ngọc Hư điện, Ngọc Thanh điện cùng với Truyền Công điện, ở phía trước là quảng trường nơi một loạt những vị khách quý đang tụ họp, mỗi người đều mang dáng vẻ đạo gia đạo mạo, ai cũng đều lấy lễ để kính đãi nhau.
Phái Nam Hoa là nơi đạo gia trong thiên hạ lấy làm gương mẫu chuẩn mực, mấy trăm năm qua đều giữ vững trên ngai vàng là môn phái đệ nhất thiên hạ. Mà thủ tọa của bọn họ là Hư Ngụy thượng nhân, trước đó không lâu cũng đã thành công độ kiếp, có được tiên thân. Nghe nói người ở Nam Hoa chưa xử lý xong mọi việc, nên tạm thời chưa trở về với thần vị, vẫn còn ở lại thế gian, là điềm mừng khiến cho các phái gửi thiệp tới cầu kiến, mong được vinh hạnh bái kiến thần tiên một lần.
Bọn họ đều đã tu đạo nửa đời người, cũng vẫn chưa bao giờ có cơ hội ngộ được tiên duyên, chẳng qua muốn đến xem cũng chỉ mang tâm tình mong được nhìn ngắm cho thỏa thích. Nam Hoa phái vâng lời tôn chỉ của tổ sư gia môn, tất cả mọi việc làm gì cũng đều theo nguyên tắc khiêm tốn điệu thấp, thường không hay lui tới những nơi đạo hữu đạo gia tổ chức yến tiệc, cũng không phô trương bao giờ. Đến thời điểm hiện tại cũng đã hơn nửa năm, phải đợi đến tận khi chính miệng thủ tọa đồng ý, tứ đại trưởng lão mới liền gióng trống khua chiêng phát thiệp mời đi khắp nơi, chính thức mời đạo hữu khắp thiên hạ lên Nam Hoa tham gia lễ thủ tọa nhận ngọc điệp.
Đơn giản là thế này, khi phàm trần có phàm nhân độ kiếp thành tiên, sẽ được thông cáo về thiên đình đầu tiên. Thiên đình sẽ phái một vị tiên quan đi xuống tặng ngọc điệp, để bọn họ có thể thuận lợi tiến vào tiên giới đi đăng ký “hộ khẩu”. (đoạn này không biết dịch thế nào cho nó dễ hiểu, thôi từ này nó cũng cùng nghĩa nên mình dùng tạm vậy, mong các bạn bỏ qua không mắng)
Hư Ngụy nghiêm trang chỉnh tề đứng ở phía trước quảng trường. Hôm nay hắn nghênh đón ngọc điệp thiên đình, tất nhiên không thể khinh thường ngạo mạn. Hắn mặc y phục cực kỳ nghiêm chỉnh, cả người khoác áo bào thêu tinh tú sáng rực trên nền tơ lụa xanh lam màu thẫm. Quần áo mặc trên thân hình cao ngất, ngọc thụ lâm phong của hắn làm hắn càng thêm nổi bật. Một đôi mắt trầm tĩnh sáng ngời như trải qua ngàn gió mưa, vô cùng đáng chú ý. Tay cầm phất trần phiêu phiêu, thắt lưng thẳng tắp mạnh mẽ. Cả thân người ngọc đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ chói lóa, tà áo nhẹ nhàng bay lên, giữa mi tâm là ấn ký thượng tiên lấp lánh phát ra hào quang dìu dịu.
Hắn có lại được tiên thân, dung nhan càng trở nên tuấn tú trẻ tuổi, cả người lại thêm phong thần tuấn dật, tiên tư phiêu phiêu. Chi vị đạo hữu vây xung quanh hắn dòm ngó xem xét, nhiệt huyết sôi trào, ngửa đầu chờ đợi, duy chỉ mình hắn lạnh nhạt khép hờ hai mắt, dáng người cao ngất thẳng tắp như thân tùng.
Hư Ngụy từng làm quan trên thiên đình, tất nhiên là biết trình tự “Nhận ngọc điệp” lần này. Thiên đình xưa nay xuống thế gian luôn cố gắng che giấu, nhưng mọi người mong ngóng biết bao nhiêu, bày ra cả một đại trận lớn, ngưng thần chờ đợi một lúc lâu. Thế nhưng một lát sau, chẳng qua chỉ có một con tiên hạc từ trên trời nhào mình bay xuống, mỏ nó hé ra ngọc điệp 'lạch cạch' vứt xuống, rồi lại bay trở lại phía chân trời. Hư Ngụy bình tĩnh xoay người nhặt.
Tất cả đám tiên hữu đều thở dài, thất vọng. Hư Ngụy trở lại, trong tay trình lên ngọc điệp. Bốn vị trưởng lão của Nam Hoa đều nhất tề cung kính nâng cao hai tay thận trọng đỡ lấy, sau đó là cẩn thận truyền cho các vị đạo hữu cùng xem. Tất cả cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
Dù sao, thời gian cũng đã trôi qua mấy ngàn năm dài dằng dặc, thế gian người tu đạo tất nhiên là nhiều vô số kể, nhưng có thể vượt qua được lôi kiếp, phi thăng thành tiên là vô cùng hiếm có, bọn họ ngạc nhiên cũng là chuyện thường tình.
Lúc này, đệ tử của Hư Ngụy xem xét thời cơ thật chuẩn, thừa dịp những vị đạo hữu này mải xem xét ngọc điệp, không người chú ý, chạy nhanh đến cáo trạng với sư phụ. Hắn nói là con Mãng Xà tinh kia nghịch ngợm phá phách ở trong phòng đến kinh thiên động địa, tất cả đệ tử đều chịu bó tay. Thế là, vị thần tiên chân chính Hư Ngụy lúc này lại bỏ mặc cả một đám đạo sĩ đông đúc mà chạy về đi dỗ cái đồ gây sự kia.
Mãng Xà tinh này cũng là do ngày trước hắn chiều hư... Kiếp trước hắn là Lan Lâm, mà hắn cũng chính là vị hoàng quân vạn tuổi phía đông trên trời hạ phàm, tên Lan Lâm, tự Thanh Ngưng, chính là một vị quan rất lớn trong thiên đình. Lần này hạ giới lịch lãm (đi xa để học tập, tìm tòi), độ kiếp thành công tu vi hắn lại cao hơn lúc trước đến cả một tầng lầu... Khổ nỗi Mãng Xà tinh từ lúc bắt trở lại Nam Hoa, cũng không có lấy một ngày nào yên ổn, cứ được hai ba ngày lại muốn chạy xuống núi.
Mấy trăm năm trước nó bị hai mươi ba đại thủ tọa Nam Hoa hợp sức bắt được, hạ cấm chú trở thành ngự thú Nam Hoa, nuôi dưỡng ở bên người đại thủ tọa. Nay nó rơi vào tay kẻ mạnh nhất từ trước đến nay là Hư Ngụy này, cái tên cứng đầu coi việc chăm sóc nàng như bổn phận của tổ tiên để lại. Cho nên Nam Hoa từ trên xuống dưới đối xử với nàng cần cung kính thì nhất định sẽ phải cung kính, mỗi người đều phải gọi nàng một tiếng tiên tôn. Nếu lúc nào không chịu nổi nàng, thì cái tên ngốc này lại sẽ lại nghĩ rằng: mình đang phụng mệnh tổ tiên mà bỏ qua cho nàng. Cho nên con Xà tinh này liền ở trên núi làm xằng làm bậy, Hư Ngụy thân là thủ tọa Nam Hoa, chủ nhân của nàng, liền thường xuyên cần... Khụ, giáo huấn nàng.
Sáng sớm hôm nay Mãng xà tinh lại muốn chạy xuống núi chơi, bị Hư Ngụy xách trở về liền chạy tới thiện đường nghịch ngợm. Nàng thả ra một đám rắn, thấy đám đệ tử Nam Hoa phải chạy tới chạy lui bắt chúng, nàng liền vui vẻ lăn lộn trên mặt đất cười to hì hì. Hư Ngụy đành phải trước mặt chúng đệ tử mang vẻ mặt chính nghĩa nghiêm khắc giáo huấn nàng, nhưng vừa về nơi ở riêng của bọn họ thì lại phải ra sức dỗ dành(có gian tình, có gian tình ~~).
Mãng xà tinh giận dỗi quăng đổ hết đồ trong phòng, giẫm giẫm đạp đạp, tạo thành một đống hỗn loạn đầy trên mặt đất. Hư Ngụy vừa mới đẩy cửa phòng ra tiến vào, nàng giương mắt nhìn nhìn hắn, chu cái miệng lên chưa gì đã ô ô khóc lớn, nước mắt rơi thành từng chuỗi đi xuống, dường như không bao giờ ngừng lại được.
Hình như nàng không mắng chửi Hư Ngụy thì thật đúng là không thể chịu được! Hắn bất lực buông phất trần để ở trên mặt bàn rồi đi qua bên cạnh nàng, có tâm muốn ôm nàng lại, thân thiết khuôn mặt nhỏ nhắn trấn an một phen. Nhưng khổ nỗi đồ ngốc này từ lúc trở về vẫn mang bộ dáng của tiểu cô nương kia, không chịu biến trở về bộ dạng vốn có. Hư Ngụy muốn cùng một tiểu cô nương thân cận thật sự không được tự nhiên chút nào, hắn luống cuống đứng ở một bên cũng dám không đi tới gần, nắm tay để trên miệng khụ khụ, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Muội muội, khi nào ngươi mới bằng lòng biến trở về bộ dáng của chính mình?"
Mãng Xà tinh bĩu môi quyệt miệng: "Lão tử mặc kệ! Lão tử biến đổi trở về ngươi sẽ lại muốn đè lão tử, lão tử mới không ngốc! Ngươi cái đồ rùa con mới vừa rồi dám mắng ta trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại về phòng lại muốn đè lão tử!"
Hư Ngụy thoáng chốc xấu hổ quẫn bách đến mức khuôn mặt phong thần tuấn tú cũng trở nên hồng thấu hết cả. Hắn cả đời này từ trước đến nay luôn làm việc theo quy củ, hành vi cử chỉ đoan trang đạo mạo, nghiêm cẩn thủ lễ, không thể soi mói bất cứ cái gì, có thể nói là chuẩn mực của người trong đạo môn. Tu đạo nhiều năm hắn có căn cơ thâm hậu, cũng không trầm mê sắc/ dục chốn hồng trần, duy chỉ đối với Mãng Xà tinh...
Nhiều năm trước, hắn xuống núi bắt yêu bị một con yêu vật tao mị lẳng lơ ám toán, không nhịn được liền mặc kệ nàng phản kháng, lại dám làm ra cử chỉ hoang đường kia với nàng. Cõi lòng hắn rối bời loạn thất bát tao, vô cùng tự trách bản thân, thầm nghĩ nếu bản thân mình đã làm ra chuyện như vậy, tự nhiên sẽ phải phụ trách. Hắn vốn là có phong phạm của kẻ quân tử, một lòng muốn đối xử tử tế với nàng. Chỉ là lần trước Mãng Xà tinh tự ý xuống núi khiến hắn rùng mình lo sợ, cuối cùng lại phải phá vỡ cấm chế xuống núi tìm nàng.
Hắn tìm nàng khổ sở, vậy mà hiện tại, dường như trong lòng nàng đối với việc năm đó tựa hồ oán khí vẫn còn rất sâu nặng... Trong lòng hắn cũng có chút buồn khổ, lần này hắn hạ giới thực chất là đến thế gian tu hành lịch lãm, vạn lần không nghĩ tới lại sinh ra mối nghiệt duyên này, cùng nàng liên lụy không rõ như vậy...
Hắn vốn cũng không giỏi nói chuyện, lại đuối lý trước, có lòng giải thích, nói chuyện cũng có chút lo lắng sợ nàng giận: "Muội muội, ta... Khi đó ta cũng không phải cố ý..."
Mãng Xà tinh mở miệng liền mắng: "Chẳng lẽ là lão tử đè ngươi?! Ngươi cái đồ rùa con, lỗ mũi trâu thối, đè lão tử còn nói xạo, thật không biết xấu hổ!"
Hư Ngụy bị mắng á khẩu không trả lời được, thở dài: "Vậy rốt cuộc muội có biến trở về hay không?"
Mãng Xà tinh ương ngạnh: "Có bị đánh chết lão tử cũng không biến!"
Cả hai còn đang giằng co, đồ đệ của Hư Ngụy lại tới gõ cửa: "Sư phụ, có khách nhân lên núi muốn tìm người, đệ tử xem danh thiếp, hắn gọi là Tướng Diêu. Đệ tử thỉnh hắn ở Ngọc Thanh điện chờ."
Hư Ngụy đột nhiên quay đầu lại, gọi là gì cơ? ... Tướng Diêu?
Hắn vội vàng dỗ Mãng Xà tinh hai câu rồi cầm lấy phất trần nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Suốt dọc đường đi hắn chỉ thấy trong viện tử cỏ xanh trải dài, non nớt ướt át như đầu mùa xuân. Ngay cả đất cũng ướt rượt, thấm ra bọt nước, mấy đóa hoa sắp tàn dường như cũng trở nên mướt mát, muôn phần xinh tươi.
Trong lòng Hư Ngụy trầm xuống, vội vàng chạy nhanh qua quảng trường đầy tân khách mà phi thẳng tới Ngọc Thanh điện. Đầu Tướng Diêu tóc bạc như tuyết, áo bào dài màu xanh mượt mà như làn nước, tiêu sái phiêu dật, yểu điệu dong dỏng đứng trong điện. Hắn bỗng nhiên quay đầu, bên môi hé ra ý cười, sáng lạn hơn cả sương sớm trên đóa hồng kiều diễm, đám tiểu đệ tử cũng cảm thấy hô hấp cứng lại.
Tất cả mọi nơi xung quanh thân thể hắn, không khí đều mang theo mùi hương trong veo của nước mát, vô hình trung giống như có một làn sóng nước nhẹ nhàng khuếch tán... Tu vi cao tới mức này, quả thật người khác không thể ngụy trang. Hư Ngụy không tin chắc lắm rằng người trước mặt này thật sự là Tướng Diêu kia, hắn không phải là đã sớm chết đi rồi sao?
Hắn sinh ra muộn, nên không gặp phải thời chiến loạn. Mấy ngàn năm trước, có một hồi Thiên giới đại chiến, Xích đế Chúc Dung đánh với toàn bộ thần tiên cùng những người tu đạo trên núi Côn Luân, cũng là chuyện mọi người đều biết. Đối với người này hắn sớm đã nghe danh, thật không ngờ kẻ đáng ra đã phải chết đi mấy ngàn năm trước, nay lại rõ ràng đứng ở trước mặt chính mình.
Tướng Diêu kéo Bạch Cốt Tinh ở đằng sau ra: "Ngươi có nhận ra nó không?"
Bạch Cốt Tinh là bị Tướng Diêu trói vào bắt lên Nam Hoa.
Tên ngốc này nghe không hiểu tiếng người. Tướng Diêu nói với nó mấy tên đạo sĩ lỗ mũi trâu trên núi Nam Hoa có cách trị liệu cho Linh Linh, Cốt Đầu nó nghe xong cũng bằng như không nghe, Tướng Diêu bất lực cũng chỉ có thể lấy vòng nước trói nó đi lên.
Nói đến nước, tên ngốc này vậy mà chính là lâu thủy (sử dụng nước) tổ tông!
Tướng Diêu mới đầu vẫn còn chưa thể xác định được lai lịch nó, khi đó lấy nước thánh ngưng tụ tu vi trong cơ thể ra thử nó, ấy vậy mà nó có thể hấp thu toàn bộ! Đủ để chứng minh rằng ngay cả khi thân thể nó đã chết cả vạn năm, nhưng mà bản năng với nước của nó vốn bị Hi Chân che giấu vẫn rất mạnh.
Mới đầu Tướng Diêu còn tưởng rằng không trói được nó, thế mà nó cũng không thèm phản kháng. Cũng là lúc trước Tướng Diêu tẩm bổ thủy khí cho Linh Linh một lần, sắc mặt nàng hồng nhuận lên rất nhiều, nó liền biết Tướng Diêu có biện pháp cứu Linh Linh, ngoan ngoãn để hắn trói lên đây.
Hư Ngụy chỉ liếc mắt nhìn Cốt Đầu một cái, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến này như cũ—— Tướng Diêu.
Hắn độ kiếp thành công, có lại được tiên thân, trí nhớ ngày trước cũng đã trở về, tự nhiên biết được lai lịch của người trước mắt này.
Người đang đứng trước mặt hắn chính là Thần Chúc Dung, từng là thuộc hạ của Cộng Công, am hiểu dùng nước, là hung thần nổi danh từ thời thượng cổ. Bản tính của hắn tà ác, lại vô cùng hung hãn ngang ngạnh, từng cùng Cộng Công ở dưới nhân gian gây ra đại nạn, khiến sinh linh đồ thán, cho nên mới bị chúng thần hạ lệnh cho Long tộc tàn sát.
Nghe đồn chân thân hắn là rắn chín đầu, thực ra cũng không có người nào đi đếm. Vì chỉ cần đến gần hắn, đều bị biến thành đầm lầy sông suối... Hư Ngụy cẩn thận xem xét dòng nước chảy xuôi ở phía sau hắn. Thế nhưng dòng nước cũng chỉ rất nhỏ bé dịu dàng, chẳng qua chỉ là uốn lượn trên mặt đất thành một khe nhỏ, cũng không lan tràn ra khắp nơi biến tất cả mọi thứ thành nước.
Tướng Diêu lần này tốt xấu gì cũng là mang Cốt Đầu đi lên đây cầu y. Cho nên hắn cũng đã cố gắng khắc chế một chút, đi một đường lên đây cũng chỉ lưu lại một khe nước nhỏ, không biến những nơi mình đi qua thành đại dương mênh mông.
Hư Ngụy cẩn thận xem xét dòng nước chảy xuôi phía sau hắn, cùng không phải dòng chảy tanh tưởi nồng nặc như nọc độc, ngược lại tinh thuần thanh linh. Chẳng lẽ sau trận chiến đó, hắn từ tà thần biến thành chính thần( vị thần từ bi)?
Hắn rất nghi hoặc, không biết vị này đến Nam Hoa là có mục đích gì, hơn nữa Tướng Diêu cùng Bạch Cốt Tinh rốt cuộc có quan hệ ra sao? Vì sao một kẻ đã ẩn nấp mấy ngàn năm mà giờ đây lại không tiếc việc bản thân bị bại lộ, ra tay tương trợ cho một Bạch Cốt Tinh tầm thường?
Tướng Diêu cũng tránh ra một bên trước. Hắn đưa mắt nhìn về phía tiểu cô nương đang suy yếu dần trong lòng Bạch Cốt Tinh: "Thượng nhân sao không nhìn nàng một cái trước?"
Mạng người quan trọng, Hư Ngụy trước tiên liền đi lên xem xét Linh Linh.
Hơn nửa năm không gặp, tiểu cô nương quả thật nay đã bệnh đến nguy kịch. Hắn lại thiếu Bạch Cốt Tinh này một mối ân tình. Huống hồ nàng lại là muội muội của Tiểu Mậu, nếu đã đến Nam Hoa cầu y, bọn họ cũng sẽ không làm ra chuyện thấy chết mà không cứu. Hư Ngụy tức khắc truyền đệ tử đi mời bốn vị trưởng lão đang mải tiếp đón tân khách đến.
Tứ đại trưởng lão đều là người lấy đại cục làm trọng. Nam Hoa đứng vững là môn phái trụ cột của thiên hạ, bọn họ đương nhiên là mang trong lòng hoài bão trừ ma vệ đạo to lớn! Huống hồ, đằng sau núi Nam Hoa chính là Cửu Âm U Tuyền, cũng chính là cửa khẩu liên thông với ma giới. Từ trước tới nay đều do Nam Hoa canh gác nơi này, nếu thủ tọa cùng với bốn vị trưởng lão hợp lực cứu Linh Linh, công lực ắt có hao tổn. Mà nếu yêu ma nhân cơ hội đến xâm phạm, thật sự hậu quả bọn họ không thể gánh vác được...
Lần này bệnh tình Linh Linh đã sớm nghiêm trọng hơn rất nhiều so với nửa năm về trước khi được Hư Ngụy chẩn đoán. Mà điều này cũng có nghĩa, bọn họ cần hao phí công lực cũng gia tăng gấp mấy lần. Bốn vị trưởng lão không khỏi mặt mày nhăn nhó, trầm mặc không nói.
Hư Ngụy quan tâm hình tượng Nam Hoa trước mặt người bên ngoài, liền gọi bốn vị trưởng lão vào trong phòng kín để trao đổi. Cốt Đầu tên ngốc này thế mà giờ lại nóng nảy đi đi lại lại, có vẻ đặc biệt không yên lòng. Tướng Diêu vô cùng bất ngờ, hắn cũng rất kinh ngạc nhìn chằm chằm Cốt Đầu. Mấy trăm năm trước hắn cũng từng gặp Cốt Đầu một lần, cái tên này mấy trăm năm rồi vậy mà một chút tiến bộ cũng không có.
Vài phút sau mấy vị trưởng lão bị thuyết phục, đồng ý cứu người. Tướng Diêu cũng hòa hoãn lại, cho bọn họ sắc mặt tốt. Tuy nhiên, dù đối phương đã đáp ứng cứu người, hắn vẫn còn có yêu cầu: "Không thể nói cho vị Bạch Ngọc Thư cha nàng vào lúc này, nếu không ta cũng không cần chờ, lập tức rời đi."
Hư Ngụy làm người chính trực, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng rồi hắn sẽ không tiết lộ tin tức. Nay cứu người hắn đồng ý, bản thân Hư Ngụy nói là làm, nhưng hắn cũng có điều kiện: "Ngươi không thể ở lại Nam Hoa của chúng ta."
"Ta thì sẽ rời đi."
Tướng Diêu cũng nói năng rõ ràng lưu loát, nói xong xoay người muốn đi, Hư Ngụy gọi hắn lại.
Tướng Diêu đầu cũng không quay lại, chỉ chừa cho hắn một cái bóng dáng phong tư yểu điệu: "Các hạ nếu muốn hỏi bổn tọa vì sao vẫn còn sống trên đời, bổn tọa không thể trả lời. Tất nhiên những kẻ biết việc này cũng không nhiều lắm, Thượng đế của các người là một trong số đó."
Hắn nói ngắn gọn như thế, thản nhiên cười rời đi. Kẻ này tiếp tục đi tới đâu sẽ lưu lại một dòng suối nhỏ, Hư Ngụy nhu nhu thái dương đành phải kêu đệ tử ra xử lý.