Editor: Ưu Tịch
Linh Linh vừa ngẩng khuôn mặt khỏi cái bát, liền hô lên một tiếng, long trời lở đất: "Nương!"
Bọn họ trước mặt người khác vẫn giả bộlàmột nhà ba người, tiểu cô nương cũng không có quá nhiều suy nghĩ liền thốt ra. Nào biết Vương đại muội tử vốn thầm mếnCốtĐầu, một tiếng 'Nương' này thốt ra trước mặt nàng, vô cùng thân thiết, giống như kim đâm vào tim nàng một cái. Vương đại muội tử mới đầu còn có chút hi vọng may mắn, nay đã tâm ý nguội lạnh. Nàng thương tâm đến cực điểm, cũng không có tâm trạng hay khí lực gì để che giấu nữa, buông vội hòm thuốc, che miệng lại rơi lệ, chạy vội ra ngoài.
Linh Linh, kẻ đầu sỏ gây chuyện lại vẫn đang cầm bát vùi đầu ăn mỳ sợi. Hi Chân cũng không thèm giải thích, đôi tay hướng về Linh Linh muốn ôm nàng.CốtĐầu không chịu thả ra, ôm chặt chẽ lấy. Hi Chân ngồi bên cạnh liền quay đầu nhìn ra bên ngoài, liền thấy Vương đại muội tử phía xa xa tựa vào đằng sau một cây cột ngoài hành lang, im lặng rơi lệ. Nàng đứng nấp ở đó vẫn còn lộ ra một góc quần áo, còn tưởng rằng người ta nhìn không thấy.
Tâm tư trêu đùa liền nổi lên. Hi Chân nàng tuy rằng sống hơn mười vạn năm, chỉlàkhi đó cònlàthời hồng hoang sơ khai, thượng cổ chúng thần linh đều có tâm tư đơn thuần, chưa trải qua khổ sở chốn hồng trần. Thế nên tâm tính nàng mười phần như một cô nhóc, tuổi trẻ nông nổi, liền chọc chọc Linh Linh nói: "Linh Linh, Vương tỷ tỷ làm đồ ăn ngon không? Linh Linh có nghĩlàVương tỷ tỷ về sau mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho Linh Linh, làm mẹ Linh Linh?"
Vương đại muội tử đứng sau cây cột ngoài hành lang, đang thương tâm đứt ruột, không tiếng động rơi nước mắt ròng ròng, mơ hồ nghe thấy, thân mình liền đột nhiên cứng đờ.
Linh Linh ôm cái bát, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc… Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên nghiêm túc, thực quyết đoán cự tuyệt : "Ta có nương!"
...
Đêm đó, bọn họ liền từ biệt Vương đại muội tử, 'Một nhà ba người' hướng kinh thành đi đến.
Bệnh Linh Linh dù sao cũng không thể bỏ mặc nên tốc độ của bọn họ rất nhanh, chỉ một ngàylàđi tới kinh thành. Hoàng triều phồn hoa tới cực điểm, đô thành hoa lệ tất nhiênlàso với cảnh quan nhỏ bé nơi biên thành sẽ không cùng một đẳng cấp. Linh Linh bịCốtĐầu ôm đi vào cổng thành đỏ thẫm khổng lồ, lập tức trước mắt hiện ra một không gian rộng lớn, tiếng người ồn ã, ngựa xe như nước, thậtlàmột cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa thái bình thịnh thế.
Trường An rộng lớn bốn phương thông suốt, phóng mắt nhìn lại cũng chỉ gặp biển người rộng lớn vô tận, rộn ràng nhốn nháo, quan lại khắp nơi. Vô số hương xe bảo mã (ý chỉlàxe ngựa quý giá, ngựa hiếm ngàn vàng) như nước chảy, màn che rung động, roi ngựa quất lên từng hồi lóa mắt. Nơi này có "Kim tiên" (roi vàng), người kia ngự "Ngọc liễn"(màn ngọc), quần áo lộng lẫy… Vương hầu ra ra vào vào đình gác tướng môn, e cũng không phảilàkẻ tầm thường. Nghe nói ở đế đô, dù chỉ đập một cái bảng hiệu, ít nhất phải có ba, bốn kẻ bị chặt đầu.
Đã thế ở đây tùy ý cũng có thể thấy được ngoại tộc phiên bang. Linh Linh một đường đều ở trên tayCốtĐầu, nghểnh cao cổ nhìn ngó xung quanh, có đôi khi nhìn thoáng qua thấy được một người ngoại tộc mũi cao mắt sâu, mắt nàng liền sáng bừng lên vui vẻ.
CốtĐầu thấy nàng hưng phấn thoải mái như thế, liền ôm nàng hướng về phía địa phương nhiều người náo nhiệt mà đi. Đến đêm hôm sau, còn mang nàng đi dạo chợ đêm xem tạp kỹ (ảo thuật hay những cái đại khái thế) biểu diễn.
Bọn họ ở trong thành Trường An, vừa ăn vừa chơi suốt cả ngày. Đến đêm khuya, Linh Linh ăn đến mức bụng nhỏ tròn vo, tay trái còn nắm một xiên hồ lô, tay phải giơ một cái chân dê Ba Tư nướng. Nàng nghịch đến quá mức mệt mỏi, ăn ăn gặm gặm, nằm gục trên vaiCốtĐầu ngủ khì khì.CốtĐầu ôn nhu nhìn gương mặt nàng khờ ngốc đang trong giấc nồng, thật sựlàbộ dáng nâng niu bảo bối.
Hi Chân không nghĩ lại để bọn họ ở trong sơn động, thật chẳng khác gì dã nhân. Huống hồ trên núi hàn khí quá nhiều, đối với Linh Linh cũng không tốt.CốtĐầu hiện tại đã không còn e ngại ánh mặt trời, nếu che kín cả người thì có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời trong thời gian dài. Cho nên thật sự không cần thiết lại phải trốn trốn tránh tránh nơi thâm sơn cùng cốc, làm cho Linh Linh ăn không ngon ngủ không yên. Khổ nỗi tên ngốcCốtĐầu phi thường chấp nhất, Hi Chân dùng hết sức lực tích trữ từ lúc bú sữa mẹ đến giờ, lôiCốtĐầu tha tới khách sạn, ừ thì ở tại đó một đêm,tới ngày thứ hai đã lại nhanh nhẹn chạy ra rừng rậm ngoài thành đoạt động của một con hổ.
Buổi tối mấy hôm vừa mới tới hắn liền cực kì bận rộn, đi trộm đủ thứ từ khắp nơi chung quanh. Đến khi trộm trở về liền giống như hiến vật quý, cái gì cũng đưa cho Linh Linh xem, giống như đang hỏi nàng có thích những thứ nó mang về hay không?
Tuy rằng mấy vật phẩm cho cuộc sống hàng ngày đều không có gì mới lạ, mỗi lần lại mỗi lần nó đi về đều hỏi nàng. Ví dụ, mỗi đôi đũa cũng phải đưa cho Linh Linh xem qua, Linh Linh gật đầu nó mới vừa lòng. Có lẽ, đây cũnglàlạc thú trong cuộc sống của bọn họ khi đó.
Đặc biệt, nó đã sớm đemvề một cái thùng tắm to thật to, cao hứng phấn chấn đun nước, ôm Linh Linh đi vào tắm rửa. Tên ngốc này thích nhất tắm bồn cùng Linh Linh. Khi đó, Linh Linh ngồi ở trong lòng nó nghịch xếp gỗ, nó ở bên cạnh quấy rối, làm Linh Linh tức giận đến mức đánh nó thì nó mới vui vẻ. Những lúc như thế này nó liền đuổi Hi Chân ra khỏi động, cũng không phải tên ngốc này đã hiểu lễ nghĩa liêm sỉ biết tắm rửa phải tránh người ngoài, nhưng đâylàkhoảng thời gian của riêng Linh Linh và nó, nó không thích có kẻ thứ ba.
Bệnh tình Linh Linh không có một chút chuyển biến tốt đẹp nào, nàng cùngCốtĐầu nay lại tốt đẹp như lúc ban đầu. Giống như đến kì trăng mật,CốtĐầu và Linh Linh như keo như sơn, một khắc cũng không rời khỏi nàng, hiện tạiCốtĐầu mỗi ngày cũng đều ngủ cùng Linh Linh. Hi Chân cẩn thận quan sát qua,CốtĐầu thường thường sẽ ở trên người Linh Linh nghe thấy âm thanh không khí biến chuyển. Bản thân nó không nhận ra, Hi Chân lại thấy được rõ ràng, đôi mắt hồng quang củaCốtĐầu khi đó đặc biệt đậm, rõ rànglàbất tri bất giác hút nguyên khí của Linh Linh.
Hi Chân thật lo lắng nếu cứ như vậy thì vấn đề của Linh Linh sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể giở trò một chút trên người Linh Linh.
Sau đó vài ngày Linh Linh không thể ăn bất cứ cái gì, ăn gì cũng phun. Gương mặt nhỏ nhắn hồng nộn biến thành mặt trái xoan, đôi mắt to giờ lại càng to hơn, đáng tiếc bên trong thần thái gì cũng không có, luôn ốm yếu ghé vào trên vaiCốtĐầu buồn ngủ, không cótinhthần.
CốtĐầu lo lắng, mỗi ngày nó đều vội vàng thúc giục Hi Chân đi tìm đại phu, tựa hồ nó biết đại phu có thể làm cho Linh Linh khỏi bệnh. Hi Chân giống như con vịt, mỗi ngày đều bịCốtĐầu ôm Linh Linh đuổi cho chạy khắp thành Trường An tìm danh y. Những đại phu nơi đây xem bệnh cho Linh Linh đều lắc đầu thở dài. Mà những động tác nàyCốtĐầu cũng hiểu, lòng nó liền nóng như lửa đốt.
Hi Chân tiếp tục dùng một biện pháp nữa, nàng muốn choCốtĐầu biết nhiều thêm một việc. Nàng dẫnCốtĐầu vào trong thành, chỉ vào mấy tiểu hài tử vui vẻ chạy loạn đầy đường, lại chỉ vào Linh Linh ốm yếu ngủ ở trong lòng hắn.CốtĐầu liền yên lặng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh, thập phần bi thương.
Hôm đó, Hi Chân kéoCốtĐầu đến trước bàn vẽ, vẽ lên trăm bức phúc họa (thườnglànhững bức vẽ những đứa trẻ xinh đẹp), sau đó lại dùng pháp thuật để nối liền chúng, biến thành những hình ảnh sống động (kiểu như chiếu phim ý).
CốtĐầu nhìn thấy một tiểu cô nương theo năm tháng đang từng bước, từng bước lớn lên, một màn này ở trước mắt nó từ từ triển khai...
Đứa trẻ mới sinh oa oa ra đời, nàng từng chút từng chút một trưởng thành, được năm tuổi, rồi đến sáu tuổi... Đến tám tuổi...
Cái đầu của nàng so với Linh Linh lớn hơn rất nhiều, mặt mày thay đổi cũng rất nhiều, biến thành một tiểu cô nương nũng nịu xinh đẹp tuyệt trần. Có thể nhìn ra được nàng vẫnlàLinh Linh như cũ, nhưng so với Linh Linh trong lòng hắn thì lớn hơn một ít. Nàng tươi cười sáng lạn, cùng nha hoàn ở trên cỏ xanh thả diều… Ở phía xa, một đôi nam nữ lẳng lặng ngồi ở trên bãi cỏ ôn nhu nhìn nàng chăm chú, đólàphụ mẫu nàng...
CốtĐầu vươn ngón tay xương, ngón tay dường như chạm được đến tiểu cô nương trong không khí… nàng như vậy sống động, như vậy khỏe mạnh, cười đến trước nay chưa bao giờ có vui vẻ sáng lạn đến thế... Nó cúi đầu, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Linh Linh trong lòng.
Hi Chân dùng một khoảng thời gian rất dài, tiêu phí rất nhiềutinhlực để làm choCốtĐầu hiểu được, quá trình một đứa nhỏ trưởng thành, như thế nào mớilàkhỏe mạnh. Cuối cùng,CốtĐầu đã hiểu, Linh Linh đi theo nó, không thể lớn lên!
Cuối cùngCốtĐầu quyết định, đưa Linh Linh trở về.
Ta rời khỏi ngươi, cho ngươi lớn lên!
Tên ngốc này đã từng nuôi dưỡng rất nhiều đứa nhỏ, kỳ thật sớm đã trải qua vô số lần ly biệt. Nhưng mỗi lần, nó đều thực thương tâm… Nó ôm Linh Linh, không tiếng động dùng mặt xương nhẹ nhàng cọ khuôn mặt của nàng, thật luyến tiếc buông tay…
Ban đêm Hi Chân ngủ ở trước lò sưởi, liền mơ hồ thấy ở trên chiếc giường gần đó,CốtĐầu lặng lẽ, cả một đêm đều ôm Linh Linh. Trong cổ họng nó phát ra áp lực nhẹ nhàng 'Ô ô' thanh âm, nhưlàvụng trộm khóc.
Hi Chân nói với hắn cha mẹ của Linh Linh ở kình thành, nhưng tên ngốc kia hoàn toàn không chịu nghe, cứ muốn trở về cái địa phương hắn cướp được Linh Linh.
Hi Chân không thể làm gì khác, nàng lặng lẽ chạy đi, tự mình đếnBạchphủ muốn thông tri choBạchđại nhân chạy tới cái huyện nhỏ ngày trước để đón đứa nhỏ. Ai ngờ lại bị quản gia thông cáolàđại nhân sáng sớm đã đi khỏi kinh thành, Hi Chân gấp đến độ hỏilàđi nơi nào. Quản gia không chịu nói, Hi Chân chỉ đành bất đắc dĩ dùng Mê hồn thuật đối với phàm nhân, quản gia kia mới chịu chi tiết trả lời, nóilàđại nhân đi huyện nhỏ kia.
Hi Chân mừng rỡ, thế này thì vừa khéo rồi! Nàng liền chạy nhanh trở về, thúc giụcCốtĐầu mau đi. Hai ngày sau khi bọn họ xuất phát, Hi Chân rốt cục nhịn không được mở miệng: "Đại nhân, lấy tốc độ của chúng ta huyện nhỏ đó chỉ cần đi nửa ngàylàcó thể đến, chúng ta..."
Ánh mắt của tên ngốc này… mờ mịt.
Nó lạc đường ... Hi Chân hộc máu.
...
Hôm nay, chínhlàđêm hội giao thừa cả nhà đoàn viên. Từng nhà đềulàtiếng cười hoà thuận vui vẻ, tiếng hoan hô nói cười khắp nơi, chỉ cóBạchphủ lạnh lùng thanh tĩnh.
Bạchphu nhân đã sớm tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn phong phú, ăn bữa cơm đoàn viên mà lại không nhịn được, im lặng rơi lệ.
Con trailàđệ tử Nam Hoa, lễ mừng năm mới không thể về nhà đoàn tụ. Nữ nhi vài năm nay không có tin tức, làm cho bọn họ nóng ruột nóng gan cuộc sống hàng ngày chẳng thể an giấc. Nàng vì chuyện của nữ nhi mà vẫn áy náy đến giờ, không có lấy một khắc bình tâm. Nàng sợ, sợ Linh Linh của nàng hiện tại sống không tốt, sợ nàng đi theo yêu quái kia cơm không no ngủ không ngon, lang bạc kỳ hồ (lang thang khắp nơi). Nàng thậm chí còn nghĩ tới, nữ nhi lâu như vậy không có tin tức có phải hay không... Đã...
Nàng bỗng nhiên buông chiếc đũa, vội vàng lấy tay gạt lệ.Bạchđại nhân buông ly rượu, thức ăn ngon vào miệng hắn cũnglànhạt như nước ốc. Đã mấy năm rồi, cứ mỗi khi đến ngày hội gia đình đoàn viên, tân xuân mừng năm mới, trong lòng bọn họ lại càng thêm tưởng niệm, bi thống ngược lại tăng thêm mấy phần.
Mấy năm nay, năm nào bọn họ cũng trở lại huyện nhỏ này mừng năm mới, cũnglàmong ngóng thám thính được tin tức của nữ nhi. Một năm lại một năm, tin tức vẫn đều bặt vô âm tín.
Bạchđại nhân giơ tay lau khô nước mắt trên mặtBạchphu nhân, yên lặng ôm nàng tựa vào trong lồng ngực.Bạchphu nhân nằm ở trong lòng trượng phu, lặng yên rơi lệ, tham luyến một chút ấm áp này, bi thống trong lòng giống như thủy triều mãnh liệt.
Vài năm nay bọn họ sống không hạnh phúc. Bọn họ từ nhỏlàthanh mai trúc mã, vốn tình cảm thâm hậu; vài năm nay lại bị chuyện của nữ nhi hình thành cái nút thắt thật lớn ở trong tim, giống nhau luôn có một tảng đá, nặng nề đặt trong ngực, làm cho bọn họ thở không nổi, vợ chồng không thể giống như trước ân ái ngọt ngào.
Bạchđại nhân cúi đầu chạm vào cái trán của nàng.Bạchphu nhân trong lòng bi thống, giờ này lại càng phát ra mãnh liệt. Đã bao lâu rồi, trượng phu chưa từng lại ôm nàng hôn nàng, chưa từng lại cùng nàng vui vẻ ăn bữa cơm, cùng nhau trò chuyện?
Từ khi nữ nhi bị cướp đi, gia đình này giống như đã sụp đổ vậy. Hắn thì luôn vội vàng chuyện trên quan trường, hàng năm ra ngoài, nhưlàtrốn tránh không muốn ở nhà. Chỉ còn lưu lại nàng cô độc ở trong phủ các rộng lớn đến lạnh lùng, yên lặng rơi lệ tưởng niệm nữ nhi, tưởng niệm con trai, tưởng niệm trượng phu...
Bạchđại nhân cũnglàtrong lòng có áp lực, liền khuyên phu nhân sớm nghỉ ngơi. Hắn một thân cô linh (dịch nghĩa đenlàlinh hồn cô đơn) ngồi ở trước lò sưởi đón giao thừa. Quản gia tiến vào nhìn vài lần, thấy hắn buồn rầu uống rượu, chỉ có thể một lần lại một lần hâm nóng rượu và thức ăn, rồi lại thở dài đi ra ngoài.
Bạchđại nhân nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn trăng rằm: khuê nữ, cha nhớ ngươi a!
...
Hi Chân lôi kéoBạchCốtTinhđi về hướngBạchphủ.
BạchCốtTinhđi một bước lại muốn ngừng ba bước, lòng hắn tràn đầy bất mãn không nguyện cam lòng, Hi Chân hận không thể lấy roi đánh nó. Từ trước cửa thành đếnBạchphủ cũng chẳng xa lắm, chỉ trong nháy mắtlàcó thể bay đến, nó lại đi mất tới ba canh giờ (6 tiếng)! Từ lúc chạng vạng đến tận đêm khuya, nó đi được so với rùa đều chậm hơn, kéo dài tới hiện tại.
Năm mới đón thần mới, từng nhà trước cửa đều đốt một dải pháo thật dài. Một đám tiểu hài tử mặc áo bông mớitinhhoan hô ầm ĩ, từ trong nhà chạy ra kiếm vài bông pháo đốt. Tụi nhóc ở trên đám tuyết xung quanh chạy loạn, vui cười đuổi nhau nghịch ngợm vui vẻ, tất cả đều như kim châm vào mắtCốtĐầu.
Nó cúi đầu nhìn Linh Linh suy yếu đến từng hơi thở, trong cổ họng lại phát ra thanh âm 'Ô ô'.
Bạchđại nhân say đến choáng váng choáng váng hồ đồ, trong chớp mắt thấy quản gia dẫnCốtĐầu vào kia, hắn nghĩ tưởng chính mình xuyên về quá khứ!
Xuyên trở về bốn năm trước, nữ nhi hắn ngay trước mắt, nhu thuận mùi hương nặng nề say sưa ngủ, cái miệng nhỏ nhắn ngẫu nhiên phun ra âm thanh mềm mại vô nghĩa, ngẫu nhiên còn có thể cười hì hì hai tiếng, như vậy an bình ấm áp...
Giống như bất cứ cái gì đều chưa từng thay đổi, ly biệt chưa bao giờ bắt đầu...
Hắn căn bản không dám động đậy... cả người cứng ngắc giống như một bức tượng điêu khắc. Quản gia lau lệ chạy tới đánh thức phu nhân,Bạchphu nhân quần áo đều chưa kịp mặc chỉnh tề, vô cùng lo lắng chạy tới. Nàng thấy nữ nhi trong lòngCốtĐầu liền vội vàng muốn chạy tới ôm lấy,Bạchđại nhân vội vàng giữ chặtBạchphu nhân, sợ quấy nhiễuCốtĐầu —— tên ngốc này thế nhưng động tác nhanh quá mức, làm cho người khác không thể nào chạm được nó.
Hi Chân đứng ở bên cạnh, vỗ vỗ vaiCốtĐầu, dùng ánh mắt cổ vũ nó.
CốtĐầu dường như giống ốc sên vậy, đi qua hết sức chậm. Đi tới trước mặtBạchđại nhân, hai cái nam... Ách, nam nhân đi, bốn mắt nhìn nhau,Bạchđại nhân nhìn hắn, mong ngóng vươn hai tay...
CốtĐầu cũng chậm chậm đưa hai tay ra, động tác kia chậm giống nhưlàkhông có thay đổi gì, ngươi căn bản nhìn không ra hắn đang động đậy. Nhưnglàmột chút lại một chút, thật chậm thật chậm, hắn vẫnlàđẩy tới... Mắt thấy sắp chạm được vào góc áo của nữ nhi,BạchCốtTinhlại mạnh mẽ ôm nàng trở lại, 'Sưu ——' một tiếng chạy như bay ...
Bạchđại nhân hộc máu...BạchCốtTinh, ngươi đếnlàđể đùa giỡn lão tử sao?