Vũ Động Càn Khôn

Chương 965: Lôi Đế Quyền Trượng




Xoẹt!

Lâm Động bay vào trong Lôi Điện trước tiên, vào khoảnh khắc vào đến bên trong, hắn cảm nhận được rõ ràng một mùi vị cổ xưa ập tới, cảm giác như trở về hàng ngàn năm trước vậy.

Đập vào mắt là vô số thông đạo đan xen phức tạp như mê cung. Hai bên của những thông đạo này có những căn thạch thất đóng chặt, không biết bên trong có những gì.

Lâm Động quét mắt nhìn những thông đạo đó, rồi nhanh chóng dừng lại ở một cái trong số đó. Hắn biết trong Lôi Điện có lẽ còn có không ít bảo bối, nhưng lúc này hắn căn bản không có tâm tư để ý đến chúng. Hắn chỉ muốn nhanh chóng lấy được Lôi Đình Tổ Phù.

Theo Tả Phí nói thì Lôi Đình Tổ Phù ở trong lôi giới, mà đường vào lôi giới ở trong Lôi Điện, trong tòa điện này khả năng lớn nhất là đường vào lôi giới ở trong chủ điện.

Chủ điện chính là nơi Lâm Động muốn đến lúc này.

- Linh San, theo ta.

Có chủ ý rồi, Lâm Động không chần chừ thêm nữa, hắn gọi Mộ Linh San rồi biến thành thanh quang bay vào sâu trong Lôi Điện với tốc độ nhanh như chớp.

Sau khi hai người vào trong, phía sau lập tức có hàng loạt nhân ảnh lao tới như thiêu thân, phá vỡ sự tĩnh lặng nghìn năm của nơi đây.

Không gian lập tức trở nên náo động, những cường giả này nhìn những thông đạo này với ánh mắt tham lam rồi bắt đầu tìm kiếm.

- Đến chủ điện!

Bàng Hạo sắc mặt tái nhợt cũng đem theo cường giả của Cửu U Môn xông vào trong. Cánh tay hắn đã ngừng chảy máu, nhưng cơn đau vẫn khiến gương mặt hắn biến dạng, ánh mắt oán độc nhìn nơi Lâm Động vừa biến mất.

- Trưởng lão, đợi sau chuyến đi Lôi Điện này, ta phải chặt tên Lâm Động đó thành vạn mảnh!

Bàng Hạo nhìn trưởng lão tóc xám kia gằn giọng nói.

- Yên tâm, hắn không chạy nổi đâu!

Lão giả đó vẻ mặt âm u gật đầu nói. Lâm Động đã phế một tay của Bàng Hạo trước mặt lão, tuy chỉ cần vào Sinh Huyền Cảnh là có sinh khí, dù đứt tay đứt chân cũng có thể hồi phụ, nhưng điều này khiến lão giả mất thể diện.

- Đi!

Bàng Hạo vẻ mặt dữ dằn bay đi, chúng cũng không đến nơi khác tìm bảo bối mà đi thẳng về hướng chủ điện.

Sau đó những cường giả của Huyền Thiên Điện cũng tới. Phía sau nữa liên tục có một số cường giả thực lực vô cùng ngang ngược. Rõ ràng những người này đều biết bảo bối thực sự có lẽ nằm trong chủ điện.



Hai quang ảnh lướt qua vô số thông đạo, trên đường dù có xuất hiện một vài luồng năng lượng kỳ lạ, nhưng cũng không khiến Lâm Động động lòng.

Mục tiêu duy nhất của hắn lúc này chỉ là Lôi Đình Tổ Phù!

Khoảng hơn mười phút sau, họ bỗng dừng lại, ánh mắt rực cháy nhìn về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Ở đó xuất hiện một cái cầu thang đá hàng vạn bậc, phía tận cùng là một tòa đại điện màu bạc đứng sừng sững nguy nga.

Đó là tòa đại điện hùng vĩ nhất trong Lôi Điện.

Rõ ràng đó chính là mục tiêu của Lâm Động, chủ điện của Lôi Điện!

Vút!

Lâm Động lập tức giẫm lên bậc thang bay lên tựa đại bàng, sau vài lần bay lên hạ xuống, Lâm Động đã vượt qua cái cầu thang hàng vạn bậc, đáp xuống trong tòa đại điện.

Trong đại điện rất rộng, nhìn phải đến vạn trượng, con người đứng trong đó giống như kiến vậy. Sự to lớn, vĩ đại này khiến bất giác thấy kính sợ.

Trong đại điện có rất nhiều cột đá khổng lồ. Phía trên đỉnh cột đálà một quầng sàng lấp lánh lôi quang, bên trong thấp thoáng nhìn thấy một vài thứ như quyển trục, vũ khí.

Những thứ này đều là linh bảo và võ học rất mạnh, trong đó đẳng cấp của một số linh bảo có lẽ cũng không thua kém thuần nguyên chi bảo.

Đại điện này mới là tinh túy của động phủ!

- Nhiều bảo bối thật!

Mộ Linh San hiếu kỳ nhìn những quầng sáng trên cột đá.

Lâm Động gật đầu, định nói thì nghe thấy phía sau hàng loạt tiếng gió rít, vô số thân ảnh cũng lướt tới rồi đáp xuống đại điện.

Lâm Động liếc nhìn thì thấy Cửu U Môn, Huyền Thiên Điện và một số cường giả khác đều đã đến.

Khi những cường giả này tới nơi đương nhiên cũng phát hiện ra những quầng sáng kia, ánh mắt lập tức rực lửa, đến thẳng chủ điện quả nhiên không sai.

- Lâm Động ca, huynh nhìn kìa.

Mộ Linh San đột nhiên kêu lên kinh ngạc.

Lâm Động quay lại nhìn theo hướng Mộ Linh San chỉ, chỉ thấy ở nơi sâu nhất trong đại điện có một bức thạch tượng cao hàng trăm trượng.

Bức thạch tượng này ngồi ngay ngắn trên vương tọa, thân mặc chiến bào, ánh mắt uy nghiêm, phảng phất như có khí tức kinh người tỏa ra từ đó, nó không phải thứ thực sự tồn tại mà là vốn có của thạch tượng.

Hơn nữa đôi mắt của thạch tượng lấp lánh ánh bạc, dường như ẩn chứa một thế giới lôi đình, loáng thoáng còn nghe được tiếng sấm rền vọng ra.

Trước luồng khí tức đó, đến Lâm Động cũng cảm thấy khó thở,ánh mắt hắn trở nên nặng nề, chỉ một bức thạch tượng đã có khí thế như vậy, thật không biết ban thân người đó thì sẽ uy nhiếp thiên địa đến mức nào.

Mà ở trong động phủ này, người có được thanh thế như vậy, ngoài Lôi Đế đại nhân mà Tả Phí nói thì còn có thể là ai?

Lâm Động quét mắt nhìn thạch tượng, rồi dừng lại ở tay phải bức tượng. Ở đó là một cây quyền trượng màu bạc, trên đó có lôi quang lấp lánh bao phủ. Thứ năng lượng tỏa ra từ nó khiến Lâm Động cũng phải động dung.

Cây quyền trượng này không phải chỉ để trang trí mà là một món thuần nguyên chi bảo vô cùng ngang ngược!

Lâm Động chăm chú nhìn cây quyền trượng, tim không kìm được mà thắt lại. Hắn có thể nhận thấy ó không hề thua kém Phần Thiên Đỉnh!

Trong đại điện, bảo bối trong những quầng sáng kia đều không thể bì kịp cây quyền trượng trong tay thạch tượng này.

Lâm Động và Mộ Linh San nhìn nhau, đều nhận ra sự vui mừng của đối phương.

- Lôi Đế Quyền Trượng?

Thế nhưng khi Lâm Động và Mộ Linh San nhận ra sự bất phàm của quyền trượng thì bỗng có tiếng hô vui mừng vang lên từ phía sau.

- Lôi Đế Quyền Trượng?

Lâm Động nghe thấy cái tên này mắt lập tức lóe sáng. Người vừa lên tiếng chính là Bàng Hạo và Liễu Hương Huyên, xem ra chúng có chút hiểu biết về cây quyền trượng này.

- Động thủ!

Lâm Động đột nhiên hô lên, rồi hai người gần như lập tức bay thẳng về phía quyền trượng.

- Chặn hắn lại, nhất định phải đoạt được Lôi Đế Quyền Trượng!

Bàng Hạo thấy vậy, mặt biến sắc, hét lên.

- Ra tay!

Liễu Hương Huyên cũng lập tức hạ lệnh.

Xoẹt!

Cường giả Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện gần như xuất động toàn bộ lao về phía bức thạch tượng.

Vút vút!

Hành động đó của chúng đương nhiên khiến những người khác lập tức hiểu ra, dường như cây quyền trượng kia mới là đại bảo bối. Vậy là tất cả đều đỏ mắt, lao tới.

Cả đại điện trở nên hỗn loạn.