Vũ Động Càn Khôn

Chương 892: Tà Cốt lão nhân




Lão giả áo xám đó lơ lửng trên bầu trời, tiếng quát lạnh lùng được bao quanh bởi nguyên lực hùng hồn tựa tiếng sấm rền vang khắp Võ Hội Đảo.

Võ Hội Đảo cũng vì tiếng quát này mà xao động, vô vàn ánh mắt kinh ngạc nhìn về lão giả kia. Rõ ràng danh tiếng lão ta ở Hải vực Thiên Phong cũng không hề nhỏ, nên khi nhìn thấy lão, tất cả mọi người đều thốt lên đầy kinh ngạc.

- Đó là Tà Cốt lão nhân? Lão quỷ đó đến Võ Hội Đảo làm gì?

- Ai giết đệ tử của lão? Gan cũng không nhỏ nhỉ? Lẽ nào hắn không biết lão quỷ này bá đạo thế nào sao?

- Hắc hắc, xem ra Võ Hội Đảo hôm nay lại không được yên tĩnh rồi!

- …

Tà Cốt lão nhân đứng trên không trung, ánh mắt thâm sâu nhìn quanh Võ Hội Đảo, những tiếng bàn tán đó cũng khiến hàn khí trong mắt lão càng thêm đậm đặc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Sư phụ!

Lúc này, một vài thân ảnh từ xa bay tới, đứng đầu chính là Thần La. Nhìn thấy lão giả áo xám kia, vội vàng cung kính lên tiếng.

- Thần La, đến tên hung đồ giết chết sư đệ ngươi cũng không giải quyết được, lại còn truyền tin gọi lão phu đích thân đến?

Tà Cốt lão nhân nhìn Thần La, lạnh nhạt nói.

Nghe thế, trán Thần La lập tức túa mồ hôi, vội nói:

- Đệ tử cũng từng muốn bắt hắn về cho sư phụ xử trí, nhưng thực lực hắn thật sự rất cường hãn. Ngay cả Thân Đồ Tuyệt cũng không phải đối thủ của hắn, đệ tử…

- Ồ?

Tà Cốt lão nhân nghe thấy thế, ánh mắt hơi dao động. Lão cũng từng nghe đến danh tiếng Thiết Tu La của Thân Đồ gia. Tuy tuổi còn rất trẻ nhưng đã tu luyện đến Sinh Huyền Cảnh Đại thành, thiên phú như thế đủ khiến cho vô số kẻ ngưỡng mộ. Đệ tử trẻ tuổi có thể thắng hắn chắc chỉ có hai tên yêu nghiệt của Lưỡng Đại Động Thiên mà thôi. Không ngờ giờ lại thêm một người nữa!

- Hắn ở đâu?

Tà Cốt lão nhân lạnh lùng nói. Dù hắn có thiên phú thế nào thì hắn cũng không nên giết đệ tử của lão. Lần này không cho hắn phải trả giá thì sau này có lẽ mọi người sẽ nghĩ Tà Cốt lão nhân không thể bảo vệ được đệ tử của mình.

- Hiện giờ hắn là khách của Cổ gia!

Đôi mắt cụp xuống của Thần La ánh lên vẻ vui mừng, vội nói.

- Cổ gia?

Tà Cốt lão nhân hơi nheo mắt, nhìn ra xung quanh, giọng nói hùng hồn lại vang lên:

- Trưởng lão Cổ Thạc, ta không muốn gây chuyện với Cổ gia các ngươi, hãy giao tên tiểu tử đã giết đệ tử của ta ra đi!

Trên ngọn núi phía xa, sắc mặt Cổ Thạc hơi tối lại, ánh mắt ông lấp lánh mấy cái rồi bay lên bầu trời, ôm quyền cười với Tà Cốt lão nhân:

- Hà hà, Tà Cốt lão nhân, ngài vẫn khỏe chứ?

Tà Cốt lão nhân bình thản nhìn Cổ Thạc, chỉ nói:

- Trưởng lão Cổ Thạc, đệ tử của ta bị giết, giờ ta không có tâm trạng ôn lại chuyện cũ với ngươi! Trưởng lão Cổ Thạc, ngươi hãy giao Lâm Động ra đi!

Ánh mắt Cổ Thạc tối lại, chau mày nói:

- Tà Cốt lão nhân, Lâm Động là khách quý của Cổ gia ta, không cần biết hắn có ân oán gì với ngươi, nhưng ở trên Võ Hội Đảo này thì ta không cho phép ngươi động thủ với hắn!

- Ý ngươi là… vì một tên tiểu bối mà đối đầu với ta?

Ánh mắt Tà Cốt lão nhân lóe hàn ý.

Nói đến đây, Tà Cốt lão nhân bỗng nhiên nhìn về đỉnh núi phía xa, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc khóa chặt lấy thân ảnh gầy gò kia.

- Tiểu tử, chính ngươi đã giết đệ tử của ta đúng không?

Tà Cốt lão nhân nhìn Lâm Động từ xa, đột nhiên lên tiếng, nguyên lực thiên địa lập tức rung động, tiếng quát như sấm vọng đến tai Lâm Động.

Làn sóng âm thanh cuồng bạo khiến thân thể Lâm Động chấn động, màng nhĩ cũng đau nhói, sau đó sắc mặt hắn dần tối lại.

- Cẩn thận! Nhiều năm trước đây Tà Cốt lão nhân đã bước vào Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn, thực lực không phải Thân Đồ Tuyệt có thể sánh được đâu!

Cổ Mộng Kỳ nhắc nhở.

Lâm Động gật đầu, hắn cảm nhận được mức độ nguy hiểm từ người Tà Cốt lão nhân, không giống của Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn, có lẽ lão quỷ này… đã chạm đến Tử Huyền Cảnh rồi!

Nghĩ đến đây, tim Lâm Động không khỏi cảm thấy nặng nề. Lão ta không phải loại tầm thường, xem ra lần này muốn thoát cũng phải cần chút công phu.

- Lão phu không cần biết ngươi đến từ đâu. Giết người đền mạng, cái mạng của ngươi hôm nay lão phu sẽ lấy thay cho đệ tử ta!

Tà Cốt lão nhân nhìn Lâm Động với ánh mắt tối tăm đầy sát ý, sau đó chân bước ra, lập tức xuất hiện trên bầu trời của ngọn núi kia. Bạch cốt trượng trong tay lão vung lên, một luồng nguyên lực mạnh mẽ ập tới Lâm Động.

- Tà Cốt lão nhân, đây là Võ Hội Đảo, không phải nơi cho ngươi ngông cuồng!

Cổ Thạc thấy thế, sắc mặt cũng có nộ khí. Ông ta quát lên, sau đó thân hình xuất hiện phía trước Lâm Động, tung một quyền đầy nguyên lực về phía luồng nguyên lực kia.

Nhưng khi nguyên lực tan biến thì thân thể Cổ Thạc cũng bị chấn động lùi mấy bước. Rõ ràng thực lực của ông còn kém Tà Cốt lão nhân.

- Cổ Thạc, ngươi tưởng mình là đối thủ của ta sao?

Tà Cốt lão nhân lạnh lùng nhìn Cổ Thạc, quát lên.

- Ta đã nói rồi, chỉ cần Lâm Động vẫn còn trên Võ Hội Đảo thì các ngươi không được đụng vào hắn!

Cổ Thạc không có chút nhường nhịn, sau đó bàn tay vung lên, một viên đạn tín hiệu bắn lên trên không rồi nổ tung.

Viu viu viu!

Rất nhiều cường giả của Cổ gia từ khắp nơi vội vàng bay đến, cuối cùng lơ lửng trên không trung, nhìn Tà Cốt lão nhân đầy cảnh giác.

- Tà Cốt lão nhân, ta hy vọng ngươi nể mặt Cổ gia, đừng gây tranh chấp trên Võ Hội Đảo, nếu không, Gia chủ biết được thì sẽ động nộ!

Phía trước đám cường giả của Cổ gia, một lão giả tóc trắng đứng trên không trung, đó cũng là một Trưởng lão của Cổ gia, thực lực không hề thua kém Cổ Thạc.

- Các ngươi muốn lấy cái tên Cổ Phấn ra uy hiếp lão phu?

Nghe đến Gia chủ của Cổ gia, ánh mắt của Tà Cốt lão nhân rõ ràng có thay đổi, sau đó lão cười nhạt một tiếng, nhưng mọi người đều có thể nhận thấy kẻ bá đạo như Tà Cốt lão nhân cũng phải dè chừng.

- Ha ha, không phải vậy! Chỉ là dù thế nào thì Lâm Động cũng là khách quý của Cổ gia. Hắn giúp Cổ gia giành được chức Quán quân Võ hội, nếu để ngươi tự tiện ra tay với hắn thì sau này còn ai dám trợ giúp Cổ gia ta nữa?

Lão giả tóc trắng cười nhạt.

- Vậy ý các ngươi là, chỉ cần Lâm Động rời khỏi Võ Hội Đảo là các ngươi sẽ không để tâm nữa?

Tà Cốt lão nhân đảo mắt, nói.

Lão giả tóc trắng nheo mắt, lông mày chau lại, nói:

- Về lý thuyết là vậy… Nhưng mà oan gia nên giải không nên kết, ta vẫn mong các ngươi có thể nể mặt Cổ gia…

- Chỉ cần tên tiểu tử đó tự phế tu vi thì lão phu sẽ tha mạng cho hắn!

Tà Cốt lão nhân lạnh lùng nhìn Lâm Động, nói:

- Xin lỗi, ta không nghĩ tự phế mình! Nếu ngươi thích làm việc đó như vậy thì tự ngươi phế đi!

Lâm Động nhìn Tà Cốt lão nhân mỉm cười, nói.

- Đúng là tên tiểu tử miệng lưỡi sắc xảo lắm!

Tà Cốt lão nhân cười nham hiểm:

- Có điều, có phế hay không thì không đến lượt ngươi quyết định. Đợi khi lão phu bắt được ngươi thì sẽ cho ngươi phải trả giá!

Lâm Động cười nhạt, sâu trong ánh mắt cũng tràn đầy sát ý.

- Hôm nay có Cổ gia bảo vệ ngươi, lão phu cũng tạm tha cho ngươi, có điều…

Gương mặt Tà Cốt lão nhân dần hiện nụ cười lạnh lẽo, sau đó một tia sáng xám bỗng bắn ra từ cơ thể lão, sau đó bắn thẳng về phía Lâm Động với tốc độ chóng mặt.

- Nếu cả đời này ngươi muốn làm rùa rụt cổ trên Võ Hội Đảo này thì lão phu đành chịu. Ngươi dám bước chân ra một bước thì lão phu sẽ cho ngươi hiểu thế nào là chó nhà có tang, sống không bằng chết!

Nghe Tà Cốt lão nhân nói vậy, hai nắm đấm Lâm Động cũng dần siết lại, gương mặt trở nên dữ dằn, lão cẩu này… quả nhiên phiền phức!