Vũ Động Càn Khôn

Chương 839: Huyền Linh Sơn




Huyền Linh Sơn là ngọn núi nguy nga nhất trên Huyền Linh Đảo, đỉnh núi vươn thẳng lên chọc trời, mây bay lượn quanh sườn núi, chặn lại mọi ánh mắt muốn nhìn lên trên.

Lúc này dưới chân núi Huyền Linh Sơn đã có vô số nhân ảnh đổ về tập trung ở đây, nhìn lên đỉnh núi với ánh mắt cuồng nhiệt. Nghe nói ở đó xuất hiện Sinh Sinh Huyền Linh Quả!

- Grào!

Khi dưới đỉnh núi ngày càng có nhiều cường giả tập trung thì trên Huyền Linh Sơn cũng vọng lại tiếng gầm rú của Yêu thú. Trong tiếng rú ấy có cả sự cảnh cáo, rõ ràng đám Yêu thú trên Huyền Linh Sơn cũng cảm ứng được những vị khách không mời này!

Bản thân là những Yêu thú có thực lực đạt đến mức độ đó, trí tuệ của bọn chúng cũng không phải tầm thường, đương nhiên hiểu rõ ràng những người này đến đây với mục đích gì.

Có điều, những người có mặt ở đây chẳng coi những tiếng gầm cảnh cáo ấy là gì. Tuy bọn họ biết Yêu thú trên Huyền Linh Sơn rất khó nhằn, nhưng trước sức hấp dẫn của Sinh Sinh Huyền Linh Quả, bọn họ có thể bỏ qua nó!

Lục cục! Lục cục!

Một đoàn xe cũng đi ra từ trong khu rừng, cuối cùng dừng lại trước chân núi. Số lượng của bọn họ không hề nhỏ, vì thế vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý của đám người tập trung ở đó.

- Ồ, người của Cổ gia sao?

- Người dẫn đầu là Cổ Yên đúng không? Đúng là mỹ nhân, nghe nói nàng ta sắp bước vào Sinh Huyền Cảnh rồi, lần này đến có lẽ là để tranh giành Sinh Sinh Huyền Linh Quả, dựa vào nó để đột phá Sinh Huyền Cảnh!

- Hắc hắc, không dễ dàng chút nào đâu. Ở đây có ai là không nhăm nhe đến Sinh Sinh Huyền Linh Quả chứ? Tuy thực lực Cổ Yên cũng rất khá, nhưng vẫn chưa đủ, nếu đổi lại là Cổ Vân Thiên thì may ra!

- Đúng thế!

Nghe những tiếng bàn tán xung quanh, trên gương mặt lạnh lùng của Cổ Yên có chút xao động, ánh mắt thoáng quét qua xung quanh rồi cặp mày nhíu lại. Xem ra cường giả các phương đến đây vì Sinh Sinh Huyền Linh Quả cũng không hề ít!

- Không biết Lâm Động thế nào rồi?

Cổ Yên nhìn về cỗ xe cuối đoàn. Trong xe lúc này không có bất cứ động tĩnh gì. Từ sau khi Lâm Động đóng cửa dưỡng thương, trong đó cũng không có truyền ra bất cứ tin tức gì cả. Nếu không phải nàng vẫn cảm nhận được khí tức của hắn thì có lẽ Cổ Yên nghĩ Lâm Động đã cầm Huyền Nguyên Đan chạy mất rồi!

- Cổ Yên tỷ!

Khi Cổ Yên nhìn về cỗ xe thì một gã đệ tử Cổ gia nhìn về hướng xa, vẻ mặt khó coi, gọi một tiếng.

- Hửm?

Cổ Yên quay đầu lại nhìn theo hướng đó, nhất thời hàn ý lóe qua trong mắt. Ở đó có một đoàn người đang nhanh chóng tiến lại chỗ bọn họ, đứng đầu là một gã nam tử mặc lam y, dáng vẻ khá anh tuấn, chỉ là ánh mắt lạnh băng u tối khiến vẻ anh tuấn mất đi mất một nửa.

- Là Lục Kiếm, cái tên đáng ghét này!

Đám đệ tử Cổ gia nhìn thấy gã nam tử đó đó đều chau mày, vẻ mặt đầy khinh ghét.

Bọn họ không lạ gì kẻ kia, Lục Kiếm, Thiếu Đảo chủ của Kiếm Tâm Đảo, cũng có chút danh khí trong số các đệ tử trẻ tuổi của Hải vực Thiên Phong. Trước đây cũng đã từng có thời gian theo đuổi Cổ Yên, nhưng thật sự tâm tính của hắn quá mức nhỏ nhen, sau khi bị Cổ Yên từ chối thì nảy sinh thù hận đố kỵ, xúi giục Kiếm Tâm Đảo vốn ở thế trung lập đã nghiêng về phía Ngụy gia, vốn dĩ có ân oán không nhỏ với Cổ gia.

- Không ngờ người của Kiếm Tâm Đảo cũng đến!

Cổ Yên thoáng chau mày, nếu bọn chúng xuất hiện ở đây thì chắc sẽ đứng về phía Ngụy gia, như vậy bọn họ sẽ bị thêm không ít áp lực.

Xung quanh chân núi, rất nhiều người nhìn thấy như vậy, ánh mắt đều có chút thích thú. Sau đó bọn họ nhìn lên sườn núi, ở nơi đó cũng có một đoàn người đang đứng sẵn, kẻ dẫn đầu chính là Ngụy Tùng!

Lúc này Ngụy Tùng cũng cười nhạt nhìn xuống. Rõ ràng Lục Kiếm dám nghênh ngang tiến lại chỗ Cổ gia là vì đằng sau có Ngụy gia chống lưng.

- Từ huynh, huynh nói xem trong đoàn người Cổ gia có cường giả nào đang ẩn náu không?

Ngụy Tùng hơi nghiêng đầu nhìn hắc y nhân bên cạnh, hỏi.

- Đêm đó ta từng giao đấu với hắn, thực lực đúng là không tệ!

Hắc y nhân ngừng lại một chút, lạnh lùng nói.

- Nhưng nếu giao đấu lại, ta chắc chắn sẽ giết được hắn!

- Ha ha, Từ huynh là Tiên Phù sư, trong lứa đệ tử trẻ tuổi của cả Hải vực Thiên Phong cũng là nhân tài kiệt xuất, lũ nhãi nhép đương nhiên không thể kháng cự lại được với huynh rồi.

Ngụy Tùng nheo mắt cười, nói.

- Võ hội Ngũ gia lần này, Ngụy gia ta có lẽ còn phải dựa vào Từ huynh và quý sư huynh…

Hắc y nhân cười lãnh đạm:

- Cổ Vân Thiên của Cổ gia đúng là có chút bản lĩnh, nếu giao đấu chính diện, ngay cả ta cũng khó có thể thắng được hắn. Nhưng lần này nhờ có sư huynh ra tay, dù hắn có thể chạy thoát được thì chắc chắn cũng đã bị trọng thương. Trong Võ hội sắp tới, chắc chắn hắn sẽ vắng mặt, mà không có Cổ Vân Thiên thì trong số đám đệ tử trẻ tuổi của Cổ gia chẳng ai gánh vác được đại sự nữa!

Ngụy Tùng nghe thấy vậy cũng không kìm được mà cười thành tiếng, sau đó nhìn về bọn Lục Kiếm đang dần tiếp cận đoàn xa Cổ gia, cười nói:

- Nếu đã như vậy thì ta sẽ ngăn cản bọn Cổ Yên ở đây. Chỉ cần có được Sinh Sinh Huyền Linh Quả, Cổ Yên cũng khó có thể đánh lại ta! Ngoài ra, ta cũng muốn xem trong đoàn xe này còn ẩn giấu nhân vật nào dám nhúng tay vào việc của Ngụy gia ta…

Nói đến đây, gương mặt tươi cười của Ngụy Tùng tối sầm lại.

o0o

Khi Ngụy Tùng nói chuyện với hắc y nhân ở trên sườn núi, thì đoàn người của Kiếm Tâm Đảo cũng đã đến gần với đoàn xe của Cổ gia.

- Ha ha, Cổ Yên, thật tình cờ, mọi người cũng đến Huyền Linh Đảo à?

Lục Kiếm mình mặc lam bào, gương mặt tươi cười nhìn Cổ Yên, ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, tiến lại, nở nụ cười thân thiết, nói.

Cổ Yên lườm lườm nhìn Lục Kiếm, thật sự không chút che giấu sự khinh ghét, ánh mắt lạnh lùng không thèm để ý đến hắn.

Vẻ mặt Lục Kiếm có chút lúng túng, hiển nhiên hắn ta không ngờ Cổ Yên lại có phản ứng như vậy, đành cười khan một tiếng, nói:

- Ta đến chỉ để nhắc nhở nàng một chút, Ngụy Tùng đã chắc chắn muốn có Sinh Sinh Huyền Linh Quả, vì thế nếu không muốn nhìn thấy việc không muốn thấy thì mọi người phải chú ý một chút!

Nghe được sự uy hiếp trong lời nói của Lục Kiếm, sắc mặt đám đệ tử Cổ gia đều trở nên khó coi. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Cáo mượn oai hùm, tưởng rằng bám đuôi Ngụy gia là Kiếm Tâm Đảo các ngươi có thể trèo lên đầu Cổ gia bọn ta sao?

Cổ Anh cười lạnh một tiếng, ngôn từ sắc bén không hề nể mặt.

- Nha đầu miệng lưỡi lợi hại!

Ánh mắt Lục Kiếm lạnh tanh, rõ ràng đã bị Cổ gia chọc giận. Hắn bước chân ra tung chưởng, chưởng phong mạnh mẽ ập về phía Cổ Anh.

Cổ Anh thấy vậy cũng nhanh nhẹn tránh về phía sau, thế nhưng khi nàng tránh đi, vốn không hề nhận ra phía sau mình là Cổ Nhã.

Ầm!

Cổ Nhã bị đòn công kích bất ngờ này khiến cho giật mình, vội vàng ngưng tụ nguyên lực bên ngoài cơ thể, sau đó hứng chọn một chưởng.

Kình phong bùng nổ, thân thể Cổ Nhã loạng choạng lùi về sau mấy bước, đám đệ tử Cổ gia xung quanh vội đỡ lấy nàng, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Cổ Nhã, ánh mắt lập tức hiện nộ sắc.

- Cổ Nhã!

Cổ Anh cũng biến sắc mặt, ngay sau đó trừng mắt nhìn Lục Kiếm:

- Tên khốn kiếp!

- Lục Kiếm, ngươi tưởng Ngụy gia ở đây là ta không dám giết ngươi sao?

Cổ Yên nổi giận, hét lên.

Nghe được sát ý trong giọng nói của Cổ Yên, ánh mắt Lục Kiếm thay đổi, rồi cười hì hì:

- Nếu không phải nàng ta châm chọc trước thì ta cũng không ra tay, đâu thể trách ta được!

Lần này hắn đến đây gây chuyện là do Ngụy Tùng chỉ đạo, vì thế đương nhiên cũng không thấy sợ hãi gì.

Gương mặt Cổ Yên lạnh băng, bàn tay siết chặt, một cây trường kiếm tỏa hàn khí hiện ra, sau đó nguyên lực lan tỏa ra khắp toàn thân.

- Ha ha, Cổ Yên cô nương, hà tất phải nổi giận, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!

Nhưng khi Cổ Yên sắp động thủ thì một tràng cười chợt vọng lại từ xa, sau đó tiếng gió rít vang lên, Ngụy Tùng dẫn theo đoàn người đáp xuống cành cây.

- Là trong cỗ xe đó!

Ánh mắt hắc y nhân đảo qua đoàn xe rồi dừng lại ở cỗ xe cuối cùng.

- Ồ?

Ngụy Tùng nhướng mày, hàn ý lóe lên, sau đó bàn tay vung lên, mười mấy đạo hàn quang bỗng bắn tới như vũ bão về phía cỗ xe kia.

- Ngươi làm gì vậy?

Cổ Yên giật mình vì hành động bất ngờ của Ngụy Tùng, lúc này mới hiểu bọn chúng đến đây là vì Lâm Động.

Vút!

Hàn quang xé tan không khí với tốc độ kinh người, sau đó đem theo kình phong mạnh mẽ bắn thẳng về phía cỗ xe ngựa khiến nó thủng lỗ chỗ như tổ ong.

- Không có ai?

Nhìn cỗ xe chẳng có chút động tĩnh gì, Ngụy Tùng chau mày, lẩm bẩm.

- Cẩn thận!

Thế nhưng ngay khi đó hắc y nhân bỗng nheo mắt, vung tay lên, tinh thần lực biến thành một tấm lá chắn phía trước mặt Ngụy Tùng.

Bùm!

Tấm lá chắn vừa hình thành, cỗ xe ngựa lập tức phát nổ, vô số hàn quang bắn ngược trở lại với tốc độ kinh hoàng hơn. Đồng thời một luồng khí tức mạnh mẽ cũng bùng phát từ cỗ xe ngựa.

- Cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi sao?

Ngụy Tùng thấy vậy, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng âm u.