Vũ Động Càn Khôn

Chương 821: Ác liệt




Uỳnh!

Cơn bão hỏa diễm tử hắc sắc như nối liền trời với đất, điên cuồng xoay chuyển, không gian như hoàn toàn biến dạng, không khí lúc này cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng.

Cơn bão này nếu rơi vào Dị Ma Thành thì không ai nghi ngờ việc cả tòa thành sẽ bị hủy diệt!

Đôi cánh dơi khổng lồ của Tiểu điêu bỗng đập mạnh, cuồng phong bùng nổ, cơn bão hỏa diễm với sức mạnh hủy diệt lao thẳng tới thân ảnh màu tím trên bầu trời.

Ào ào!

Cơn bão ập tới, không gian xung quanh cũng nứt thành vô số vết rạn tối đen, tỏa ra một luồng năng lượng khiến da đầu tê dại.

- Ha ha…

Thế nhưng, đối mặt với trận bão hỏa diễm ác liệt đó, Nhân Nguyên Tử chỉ khẽ cười rồi lắc đầu. Bàn tay khẽ nắm lại, nguyên lực trong thiên địa bỗng nhiên ngưng tụ lại với tốc độ kinh người, sau đó biến thành một ngón tay pha lê khổng lồ to hàng trăm trượng trong bàn tay hắn.

Trên ngón tay khổng lồ đó bao phủ bởi những luồng năng lượng đáng sợ, nó không phải nguyên lực thuần túy, bên trong nó có sinh cơ nồng đậm, đằng sau thứ sinh cơ ấy lại có thứ tử khí mang lực sát thương kinh người.

Hai luồng năng lượng đáng sợ hoàn toàn khác biệt lúc này lại dung hợp với nhau, tỏa ra một luồng sức mạnh khủng bố tựa như Luân hồi.

Tuy mùi vị Luân hồi này rất nhạt, nhưng lại có cảm giác như khống chế được vạn vật trong thiên địa!

- Sinh tử dung hợp, tạo thành Luân hồi! Nhân Nguyên Tử đã thoát khỏi sinh tử, bước vào Luân Hồi Cảnh rồi…

Sắc mặt bốn người Tề Lôi đều chấn kinh nhìn ngón tay pha lê trong tay Nhân Nguyên Tử, trong mắt đều ánh lên sự sợ hãi nồng đậm.

Lâm Động cũng nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng bất an. Sự việc đến nước này đã hoàn toàn vượt khỏi sự dự liệu và khả năng kiểm soát của hắn. Thực lực của Nhân Nguyên Tử đối với hắn hiện tại mà nói thì quả thực quá mạnh. Hơn nữa, tuy hiện giờ Tiểu điêu đã dùng đến bản thể Thiên Yêu Điêu, nhưng dù gì thì thực lực của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn!

Uỳnh!

Nhân Nguyên Tử vung tay, ngón tay pha lê tựa đỉnh núi chọc trời lao thẳng vào trận bão hỏa diễm tử hắc sắc trước bao ánh mắt chấn động.

Ầm ầm ầm!

Vào khoảnh khắc hai bên lao vào nhau, thiên địa rung chuyển dữ dội, cả Dị Ma Thành đều lắc lư điên cuồng như gặp phải địa chấn. Dù cuộc chiến diễn ra trên trời cách mặt đất một khoảng cách khá xa, nhưng một số tòa kiến trúc đã bị sóng năng lượng chấn động đến sụp đổ tan tành, cảnh tượng này khiến không ít người dựng tóc gáy.

Trên bầu trời phía xa, hỏa diễm điên cuồng dâng trào, nhưng ngay khi ngón tay pha lê kia chạm vào, trận bão hỏa diễm nổ tung thành từng trận mưa rơi xuống mặt đất.

- Ta đã nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta! Nếu ở thời kỳ đỉnh phong có lẽ ngươi có thể đấu với ta một trận, nhưng không phải bây giờ!

Nhân Nguyên Tử cười nhạt, hai tay chắp sau lưng, thân hình hắn so với Tiểu điêu khổng lồ thì như con kiến, nhưng khí tức tỏa ra từ hắn lại khiến người ta cảm giác hắn như người khổng lồ, khí thế càng áp đảo Tiểu điêu một bậc!

- Chỉ mới là Chuyển Luân Cảnh mà thôi, ngươi tưởng mình là Luân Hồi Giả chắc?

Hỏa diễm bùng cháy quanh người Tiểu điêu, giọng quát rền vang tựa sấm vang lên.

Uỳnh uỳnh!

Sau tiếng hét đó, hỏa diễm bỗng ngưng tụ lại thành vô số khỏa thiên thạch oanh kích Nhân Nguyên Tử như vũ bão.

Nhân Nguyên Tử ngẩng đầu lên, thản nhiên những khỏa thiên thạch bay tới, tay áo vung lên, lập tức không gian phía trước nứt ra thành một khe nứt không gian hắc ám hàng ngàn trượng.

Vút vút!

Vô vàn khỏa thiên thạch từ hỏa diễm bay vào khe nứt không gian, sau đó từ bên trong vọng ra tiếng ầm ầm nổ, lan ra những làn sóng nóng bỏng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trận giao chiến ở cấp bậc này khiến vô số người sững sờ, khả năng dễ dàng rạch tan không gian của Nhân Nguyên Tử khiến người khác phải run rẩy, đây chính là thực lực của cường giả đỉnh phong trong thiên địa sao?

- Sinh Tử Giới!

Chân Nhân Nguyên Tử giẫm trên không trung, bàn tay vẫn mạnh một cái, một luồng năng lượng hùng hồn dung hợp từ lực Sinh Tử bay qua chân trời, biến thành một quầng sáng hàng vạn trượng bao phủ lấy toàn thân Tiểu điêu.

Ầm ầm ầm!

Năng lượng tử hắc sắc oanh kích những đòn mạnh mẽ lên quầng sáng hai màu đen trắng kia, nhưng chỉ gây nên những tiếng nổ trầm đục chứ không thể công phá được nó.

Rõ ràng trong cuộc giao đấu này, Nhân Nguyên Tử đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong!

- Ngươi cứ ở yên đó trước đi!

Nhân Nguyên Tử cười nhạt, sau đó ngoảnh lại nhìn Lâm Động với ánh mắt ôn hòa.

- Đạo Tông cứ cách một khoảng thời gian lại xuất hiện một hai yêu nghiệt trẻ tuổi. Năm đó là Chu Thông, đến nay lại thêm một người… Ha ha, nhưng ngươi còn hung tàn hơn cả Chu Thông rất nhiều, giết chết hết đệ tử tinh nhuệ của Nguyên Môn ta. Thật không biết nên nói ngươi quá dũng mãnh hay quá ngu xuẩn đây?

Ánh mắt Lâm Động có phần u tối, nhìn Tiểu điêu bị nhốt trong quầng sáng đen trắng, hai tay nắm chặt lại.

- Theo ta về Nguyên Môn đi! Yên tâm, ta không hề muốn lấy mạng ngươi, cùng lắm chỉ phế tu vi của ngươi, rồi bảo Ứng Huyền Tử đến đón người là được!

Nhân Nguyên Tử cười nhạt, nói.

- Chưởng giáo Nhân Nguyên Tử, ngài có phần quá đáng rồi đấy!

Cuối cùng Trần Chân cũng không kìm nổi nộ hỏa, lên tiếng.

- Ha ha, quá đáng sao?

Nhân Nguyên Tử cười lạnh, rồi không để ý Trần Chân, bàn tay giơ ra, không gian quanh Lâm Động dần biến dạng.

- Ngươi!

Bốn người Trần Chân thấy vậy, sắc mặt kịch biến rồi nghiến răng, cả bốn người cùng ra tay, nguyên lực hùng hồn đánh tới Nhân Nguyên Tử.

Thế nhưng Nhân Nguyên Tử không hề bận tâm, ngón tay tùy ý búng một cái, không gian phía trước nứt ra, nuốt gọn đòn công kích của bốn người Trần Chân. Sau đó hắn vung tay, kình phong mạnh mẽ ập tới bốn người bọn họ.

- Phụt phụt!

Trước luồng kình phong đó, lớp phòng ngự của bốn người Trần Chân gần như lập tức vỡ vụn, máu tươi phun trào ra, thân hình bay ngược về phía sau.

Bốn cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành, trước mặt Nhân Nguyên Tử yếu ớt như đứa trẻ mới sinh!

- Grào!

Bên cạnh Lâm Động, Tiểu Viêm ngẩng đầu lên trời gầm lớn một tiếng, hắc quang bùng phát, biến thành một con cự hổ màu đen to hàng trăm trượng, năng lượng hung bạo dị thường bắn ra từ miệng nó, lao thẳng về phía Nhân Nguyên Tử!

- Hửm? Thiên Ma Hổ Tộc sao?

Nhân Nguyên Tử có phần ngạc nhiên nhìn Tiểu Viêm, ngón tay búng ra, một chùm sáng bắn ra. Tiểu Điêu lập tức gia tăng trọng kích, tiếng hổ gầm lại vang lên.

- Hôm nay không ai cứu được ngươi đâu!

Nhân Nguyên Tử cười tít mắt nhìn Lâm Động bị nhốt trong khoảng không gian biến dạng. Sau đó bàn tay hắn nắm lại, khoảng không gian biến dạng nhanh chóng vỡ vụn, sức mạnh hùng hồn gần như muốn ép vụn toàn thân Lâm Động.

- Đồ khốn kiếp!

Lâm Động nhìn mấy người Trần Chân và Tiểu Viêm bị đánh đến hộc máu, trong mắt dâng lên tia máu, thân thể run lên, gương mặt đầy dữ dằn.

Rầm rầm rầm!

Lâm Động vung nắm đấm, nguyên lực điên cuồng chuyển động, vô số cú đấm đấm mạnh lên không gian méo mó muốn phá vỡ nó.

- Châu chấu đá xe!

Nhân Nguyên Tử nhìn thấy thế, không khỏi lắc đầu đầy thương hại, mỉm cười nói.

Rầm rầm!

Nắm đấm Lâm Động điên cuồng tung ra, cơ thể vốn rất cứng rắn lúc này dưới áp lực mạnh mẽ của không gian đã dần xuất hiện vết máu.

Thế nhưng Lâm Động không để tâm đến những cơn đau đó, ánh mắt hắn đỏ ngầu lên tiếp tục tung quyền.

Cơn đau khiến tai Lâm Động ù đi, máy chảy xuống từ trán nhỏ vào mắt khiến mắt hắn đỏ quạch.

Ầm ầm!

Khi cả thế giới trước mắt Lâm Động bị nhuốm đỏ, dường như có tiếng nổ kỳ dị vang lên trong người hắn.

Ở sâu trong thân thể hắn lúc này, một phiến Thạch phù cổ phác ảm đạm bỗng nhiên khẽ động, một luồng năng lượng kỳ dị lặng lẽ thẩm thấu ra ngoài!

Rầm!

Lâm Động lại tung một quyền lên vùng không gian méo mó này, một đạo quang trận xuất hiện trong tay hắn.

Rắc!

Âm thanh giòn tan bỗng vang lên từ trên trời, đồng tử tất cả mọi người đều co rút lại nhìn không gian méo mó với sự kinh hãi. Lúc này ở đó đã xuất hiện vô số vết rạn nứt, sau đó nhanh chóng lan tỏa trước cú đấm của Lâm Động!

Vòng phong tỏa của Nhân Nguyên Tử đã bị Lâm Động phá vỡ!

Sắc mặt sáu người bọn Thạch Đồng kinh hãi như gặp quỷ. Nhân Nguyên Tử từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa, đến lúc này ánh mắt cũng phải tối sầm lại.