Vũ Động Càn Khôn

Chương 815: Trở về




Khi Lâm Động mở mắt thì đập vào mắt là bầu trời tối tăm mờ ảo. Hắn ngẩn ngơ nhìn bầu trời, mặc cho ký ức trong đầu bắt đầu trào lên như thủy triều.

- Lâm Động sư huynh tỉnh rồi!

Nhưng sự yên tĩnh không kéo dài quá lâu, xung quanh bỗng có tiếng reo lớn mừng rỡ, rồi vô số tiếng huyên náo, tiếng bước chân gấp gáp vọng tới. Rất nhanh Lâm Động đã bị hàng trăm người vây quanh.

Nhìn những gương mặt mừng rỡ xen lẫn lo lắng của sư huynh đệ Đạo Tông, Lâm Động cảm thấy thật ấm áp, hắn khẽ gật đầu một cái.

Nhóm người nhanh chóng bị tách ra, Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan cũng vội tới. Ứng Hoan Hoan thấy Lâm Động đã tỉnh lại, vẻ mặt đầy nhẹ nhõm, nhưng đằng sau đó Lâm Động cũng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của nàng.

- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi! Ngươi hôn mê đã năm ngày rồi đấy! Nếu ngươi còn không có động tĩnh gì thì bọn ta đã định trở về Đạo Tông rồi!

Ứng Hoan Hoan quỳ bên cạnh Lâm Động, cười nói.

- Năm ngày sao?

Lâm Động cười, cũng không thấy bất ngờ. Hắn khẽ vặn vẹo cơ thể, nguyên lực vốn khô cạn đã trở lại dồi dào, thậm chí còn hùng hồn hơn trước đây. Thương thế trên người cũng đã hoàn toàn lành lặn.

- Khả năng hồi phục của ngươi đúng là rất mạnh, có điều tổn thất quá nhiều tinh huyết, cũng may có Lăng Thanh Trúc cấp cho Thái Thanh Diên, nếu không có lẽ ngươi vẫn chưa tỉnh được!

Ứng Tiếu Tiếu ở bên cạnh nói.

- Lăng Thanh Trúc?

Lâm Động hơi khựng người, rồi gật đầu.

- Đương nhiên, mấy ngày vừa qua đều là do Hoan Hoan chăm sóc ngươi không rời nửa bước. Năm ngày nay nó chưa chợp mắt gì đâu!

Ứng Tiếu Tiếu mỉm cười.

- Tỷ tỷ!

Ứng Hoan Hoan đỏ mặt, nhìn Ứng Tiếu Tiếu đầy trách móc, dáng vẻ đó khiến một số sư huynh đệ xung quanh bật cười.

- Cảm ơn nhé!

Trong lòng Lâm Động dâng lên một trận ấm áp.

- Ngươi là đại công thần của Đạo Tông chúng ta, chăm sóc ngươi cũng là điều nên làm mà. Hơn nữa Thanh Đàn cũng rất lo cho ngươi!

Ứng Hoan Hoan chỉ về phía Thanh Đàn ở bên cạnh. Lúc này cặp mắt Thanh Đàn cũng hoe đỏ, hiển nhiên thời gian Lâm Động hôn mê, nàng cũng vô cùng lo lắng.

Lâm Động đứng dậy, xoa xoa đầu Thanh Đàn, cười:

- Nha đầu ngốc, không phải ta đã không sao rồi à?

- Là muội vô dụng, tưởng rằng hiện giờ đã có thể giúp được huynh!

Nhưng Thanh Đàn lại cúi đầu buồn bã, nói.

Sở dĩ Thanh Đàn bỏ nhà đi là vì không muốn Lâm Động một mình liều mạng. Vốn dĩ nàng tưởng hiện giờ mình đã có thể giúp đỡ được Lâm Động, nhưng khi Lâm Động nghênh chiến Nguyên Thương thì nàng mới nhận ra mình vẫn bất lực như vậy. Hơn hai năm tu luyện hầu như chẳng có chút tác dụng gì!

- Ta không cần muội đứng trước mặt ta, nếu không thì Đại ca ta đây quá vô dụng rồi!

Lâm Động cười, khẽ ôm lấy nàng thiếu nữ đang buồn bã kia một cái.

Thanh Đàn dựa vào lòng Lâm Động, nhưng bàn tay không kìm được nắm lại, trong đôi mắt linh động kia lóe lên sự kiên quyết, sau này nhất quyết không lười nhác trong tu luyện nữa!

- Thần Khôi huynh, lần này đa tạ huynh đã giúp đỡ!

Lâm Động buông Thanh Đàn ra, rồi trịnh trọng ôm quyền với Thần Khôi. Lần này nếu không phải có Thần Khôi giữ chân Nguyên Thương thì có lẽ khi hắn về đến nơi, Đạo Tông đã tổn thất nhiều hơn rồi.

Thần Khôi vội xua tay. Hiện giờ hắn không dám coi gã thanh niên trước mặt là người bình thường nữa rồi. Hắn từng giao đấu nên đương nhiên biết sự cường hãn của Nguyên Thương, nhưng dù vậy, cuối cùng Nguyên Thương cũng biến thành hư vô trong tay Lâm Động, theo sau hắn còn có hơn năm trăm đệ tử tinh nhuệ Nguyên Môn nữa!

Từ trước tới giờ Thần Khôi luôn cho rằng mình có thể gọi là sát phạt quả đoán, nhưng giờ so sánh với Lâm Động thì chẳng là gì cả. Thậm chí đổi lại là hắn có lẽ cũng không thể làm được đến mức đó!

- Những người khác đã rời khỏi Dị Ma Vực rồi sao?

Lâm Động nhìn xung quanh, không gian chật ních người lúc này đã trống rỗng.

- Ừm, cuộc Thi đấu Tông phái lần này căn bản đã kết thúc rồi, đệ tử các phương đều đã rời khỏi Dị Ma Vực trở về Dị Ma Thành rồi.

Ứng Tiếu Tiếu gật đầu nói.

- Có lẽ Dị Ma Thành lúc này đã hỗn loạn vô cùng rồi a!

Vương Diêm nhìn Lâm Động, nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, đương nhiên hắn biết chuyện hắn làm sẽ gây chấn động thế nào. Cuộc Thi đấu Tông phái đã tổ chức nhiều lần như vậy rồi, nhưng chưa từng có ai làm được như hắn, giết sạch đệ tử của Tông phái siêu cấp mạnh nhất Đông Huyền Vực!

- Chúng ta ra khỏi Dị Ma Vực là phải lập tức tập hợp với Tề Lôi sư thúc bọn họ, rồi quay về Đạo Tông. Cuộc Thi đấu Tông phái này vốn là trận chiến sinh tử, Nguyên Môn dù có nổi điên thế nào cũng không có lý do đến Đạo Tông gây chuyện!

Ứng Tiếu Tiếu nói.

- Đi thôi!

Lâm Động quay người, mắt nhìn về phương xa, bàn tay trong tay áo khẽ nắm chặt. Tuy lần này hắn làm có phần quá mức, hắn biết chắc chắn sẽ khiến mình trở thành cái gai trong mắt Nguyên Môn. Nhưng hắn không hề sợ hãi, dù được chọn lại lần nữa thì hắn vẫn không chút do dự chọn cách tắm máu Nguyên Môn. Nếu không, không phải đệ tử Đạo Tông phải chết oan sao?

Dứt lời, Lâm Động bay đi trước, ngay sau đó đệ tử Đạo Tông cũng lập tức theo sau bay về hướng Truyền tống trận.

Ai cũng hiểu rõ, có lẽ ở đó có phong ba lớn hơn đang đợi bọn họ!

o0o

Dị Ma Thành.

Dị Ma Thành gần đây tựa như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, khiến cho không khí ở đây đều nóng bỏng dị thường.

Tuy cuộc Thi đấu Tông phái đã kết thúc, nhưng dòng người trong thành không những không giảm đi mà ngược lại còn đông đúc hơn. Ngay cả người của các Tông phái siêu cấp cũng không có dấu hiệu rời khỏi đây. Xem ra tất cả đều biết rõ chuyện ở đây còn chưa kết thúc.

Trong một góc của Dị Ma Thành, trên một tòa lầu các, một bóng dáng thướt tha y phục trắng như tuyết đang đứng đó, đôi mắt sáng trong nhìn về trung tâm tòa thành, ở đó là Truyền tống trận thông với Dị Ma Vực.

- Thanh Trúc sư tỷ, Lâm Động đại ca bọn họ liệu có xảy ra chuyện gì không?

Phía sau Lăng Thanh Trúc, Tô Nhu có phần lo lắng hỏi.

- Lần này Lâm Động bị thương không nhẹ, hơn nữa chắc hắn cũng biết việc mình làm sẽ gây nên phiền phức lớn thế nào, nếu không để mình phục hồi trở lại trạng thái tốt nhất thì hắn sẽ không tùy tiện lộ diện. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lăng Thanh Trúc khẽ nói.

Tô Nhu khẽ gật đầu, rồi bỗng nhìn Lăng Thanh Trúc, nói:

- Thanh Trúc sư tỷ, hình như tỷ có quan hệ không bình thường với Lâm Động đại ca?

Dù gì Tô Nhu cũng là con gái, tâm tư khá tinh tế nhạy bén, tuy Lăng Thanh Trúc đối với ai cũng rất lạnh lùng, nhưng nàng có thể cảm nhận được Lăng Thanh Trúc có chút khác biệt đối với Lâm Động.

Lăng Thanh Trúc cũng hơi giật mình vì lời nói của Tô Nhu, nhưng gương mặt không hề thay đổi, chỉ thản nhiên nói:

- Trước đây từng gặp mặt một lần, ngoài ra hắn cũng giúp ta tìm Thái Thanh Tiên Trì!

- Ồ!

Tô Nhu gật gù, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Lăng Thanh Trúc thấy vậy, trong lòng thầm thở phào, định nói gì đó thì bỗng nhiên ánh mắt tập trung vào trung tâm tòa thành, hai tay khẽ nắm lại, lẩm bẩm:

- Người của Đạo Tông ra rồi!

Tô Nhu nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng. Nàng cũng hiểu tòa thành này hiện giờ như ngọn núi lửa, chỉ đợi khi bùng nổ. Mà Lâm Động chính là cái ngòi gây nổ cuối cùng!

o0o

Trung tâm Dị Ma Thành có một tế đàn cao, trên cùng của tế đàn là một trận pháp ánh sáng chói lòa. Trận pháp đó chính là Truyền tống trận thông với Dị Ma Vực, chỉ có điều nó là đường một chiều, chỉ có thể ra chứ không thể vào.

Trong thời gian gần đây, trong Truyền tống trận cũng có không ít người đi ra, nhưng sau những nhóm người đông đúc thì phần lớn là những thế lực nhỏ hoặc những người độc hành. Vì thế khi bọn họ xuất hiện cũng không gây nên xao động gì lớn.

Đương nhiên, tuy những người xuất hiện không quan trọng, nhưng điều đó không ảnh hưởng việc nơi đây trở thành tâm điểm quan tâm của toàn bộ Dị Ma Thành.

Lúc này, tế đàn yên tĩnh đã nửa ngày bỗng phát ra những tia sáng lấp lánh, ban đầu cũng không nhiều người chú ý, nhưng khi nhận thấy ánh sáng càng ngày càng gấp gáp thì sắc mặt của không ít người đã thay đổi. Vì bọn họ biết ánh sáng thế này thường chỉ xuất hiện khi có rất nhiều người đi ra!

Mà hiện giờ trong Dị Ma Vực, đệ tử các Tông phái siêu cấp đều đã ra hết, còn lại chỉ có đệ tử của Đạo Tông mà thôi.

- Cuối cùng cũng ra rồi sao?

Không ít người lẩm bẩm, ánh mắt có phần mong đợi. Bọn họ rất muốn xem người đã khiến cả Đông Huyền Vực chấn động rốt cuộc có ba đầu sáu tay thế nào?

Cả Dị Ma Thành đều tập trung ánh mắt về phía tế đàn. Cuối cùng ánh sáng cũng dần yếu đi, sau đó hàng trăm thân ảnh đã xuất hiện trên không trung. Huy chương đeo trên ngực đám người này cũng khiến mọi người chắc chắn thân phận của bọn họ.

Đệ tử Đạo Tông!

Tòa thành vốn huyên náo dường như bỗng tĩnh lặng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về thân ảnh gầy gò phía trước. Gương mặt hắn vô cùng bình thản, dường như không phải người đã làm ra một chuyện gây chấn động vậy.

Trên không trung, Lâm Động bình tĩnh nhìn không khí quỷ dị trong tòa thành, hai tay khẽ nắm lại.

Uỳnh uỳnh!

Ngay lúc đó, trong tòa thành bỗng có khí tức tựa vũ bão bùng nổ, hơn chục thân ảnh bay tới mang theo tiếng quát đầy sát ý.

- Giỏi lắm tiểu súc sinh ngươi, đợi ngươi đã lâu rồi, mau đền tội cho Nguyên Môn!

Khí tức hùng hồn lan tỏa, sáu thân ảnh già nua, sắc mặt u tối hiện ra trên bầu trời.

- Đền tội? Lâm Động có tội gì? Bọn không biết xấu hổ các ngươi, nghĩ Đạo Tông ta dễ ức hiếp sao? Ngươi dám động thủ không?

Khi sáu lão giả đó đến nơi thì từ một hướng khác trong tòa thành bỗng vang lên tiếng cười lạnh lẽo, rồi bốn thân ảnh hiện ra lơ lửng trên không trung. Đó chính là bốn người bọn Tề Lôi, Trần Chân.

Tất cả mọi người trong thành nhìn cảnh tượng đó đều nín thở, quả nhiên hai Tông phái siêu cấp đã chính thức đối đầu rồi!