Vũ Động Càn Khôn

Chương 789: Thái Thanh Tiên Trì




Sâu trong Dị Ma Vực, màn đen hắc ám bao phủ toàn bộ thiên địa, thỉnh thoảng có ánh hoàng hôn chiếu xuống, nhưng rồi lập tức bị màn đen nuốt chửng lấy. Ở phía xa thỉnh thoảng lại có tiếng gầm rú vang vọng không ngừng.

Vèo!

Hai thân ảnh bay tới nhanh như chớp, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.

Hai thân ảnh này chính là Lâm Động và Lăng Thanh Trúc, ba ngày trước cùng xuất phát từ Phần Thiên Cổ Tàng đến đây. Mục tiêu lần này của bọn họ chính là Thái Thanh Tiên Trì ở sâu trong Dị Ma Vực!

Hôm đó Lăng Thanh Trúc hiển nhiên rất ngạc nhiên vì Lâm Động lại chủ động đi theo mình. Ban đầu nàng muốn cự tuyệt, với tính cách của mình, nàng không muốn nợ ân tình của ai, đặc biệt là người đó lại là Lâm Động.

Nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt gã thanh niên ấy, không biết vì sao nàng lại không thốt được ra lời cự tuyệt.

Tính cách nàng bình thường vốn lạnh lùng cao ngạo, khi nói chuyện với người khác luôn luôn lạnh nhạt khó gần, nhưng rõ ràng sự lạnh nhạt đó lại không có cách nào thể hiện ra khi đứng trước mặt Lâm Động. Tuy rất nhỏ thôi, nhưng đúng là có sự khác biệt.

Mà nguyên nhân của sự khác biệt nhỏ này rõ ràng là mối quan hệ phức tạp không nói rõ ràng được giữa hai người bọn họ.

- Chúng ta đã ở sâu trong Dị Ma Vực rồi. Ma quái ở đây đều vô cùng lợi hại, ngoài ra vẫn phải cẩn thận những kẻ khác!

Lăng Thanh Trúc nhìn về phía xa, rồi quay sang Lâm Động, nói.

- Những kẻ khác?

Lâm Động khựng người, ngạc nhiên hỏi:

- Đệ tử của Tông phái khác cũng đến đây sao?

- Không phải đệ tử Tông phái!

Lăng Thanh Trúc lắc đầu:

- Trong Dị Ma Vực cũng có không ít người tiến vào tìm bảo vật, thực lực bọn chúng đều không phải là tầm thường, trong Đông Huyền Vực cũng có thể coi là cường giả. Thực lực của những người này cho dù có đạt đến Sinh Huyền Cảnh cũng không có gì lạ. Trong mắt bọn họ chỉ có bảo bối, chỉ cần có lợi ích thì bọn họ cũng không chút do dự mà ra tay với đệ tử các Tông phái siêu cấp.

- Sinh Huyền Cảnh!

Đồng tử Lâm Động co lại, xem ra sâu trong Dị Ma Vực đúng là những người ngoài kia không thể so sánh được. Dù ở các Tông phái siêu cấp thì những người ở tầng thứ Sinh Huyền Cảnh cũng có địa vị không nhỏ.

- Ở Dị Ma Vực, tuy thực lực càng mạnh thì càng chịu sự bài xích lớn hơn, nhưng mà chỉ cần là cường giả Sinh Huyền Cảnh thì sự bài xích sẽ không quá lớn! Nhưng từ trước đến giờ, chúng ta và bọn họ nước sông không phạm nước giếng, cuộc Thi đấu Tông phái của chúng ta, bọn họ cũng sẽ không can thiệp. Nhưng ở đây đã nằm ngoài phạm vi đó, vì thế chúng ta phải cẩn thận một chút!

Lăng Thanh Trúc khẽ nói.

Lâm Động gật đầu, những người vào được đây đều không phải kẻ tầm thường, nếu thật sự động thủ thì đúng là rất khó đối phó.

- Còn nửa ngày nữa là chúng ta sẽ đến Thái Thanh Tiên Trì. Nơi đó khá ẩn mật, chắc sẽ không dễ bị phát hiện. Ngoài ra, Thái Thanh Tiên Trì cứ cách một tháng mới xuất hiện một lần. Ta đã tính qua, có lẽ đúng hôm nay sẽ đến lúc xuất hiện, vì thế chúng ta cũng phải tăng tốc tránh bị kẻ khác đến trước!

Lâm Động lại gật đầu, định lên tiếng thì ánh mắt nheo lại nhìn về phía xa, ở đó có một luồng năng lượng cuồng bạo lan tỏa.

- Đó là…

Lâm Động nhìn kỹ lại, thì ra luồng năng lượng đó phát ra từ một đầu Ma quái khổng lồ. Lúc này, lơ lửng trước mặt đó là một quang ảnh, vô số công kích mạnh mẽ bắn ra như vũ bão về phía đầu Ma quái khiến nó không thể động đậy được gì.

- Thực lực mạnh thật!

Lâm Động nhìn cảnh đó, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đầu Ma quái đó cũng có thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn, nhưng người kia lại hoàn toàn áp chế được nó, từ đó có thể thấy người đó ít nhất phải là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Đó cũng là người đi tìm bảo vật! Chúng ta đi thôi, ở nơi này rất kỵ nói chuyện với bọn họ.

Lăng Thanh Trúc liếc mắt nhìn rồi nói.

Lâm Động gật đầu, rồi hai người tăng tốc bay vòng qua chiến trường đó.

Uỳnh!

Thế nhưng đúng vào lúc đó, đầu Ma quái kia cũng ngã ra, một gã trung niên nam tử đã giết nó. Rồi hắn cũng nhìn thấy hai người Lâm Động, trong mắt đầy vẻ cảnh giác, người đó lấy ra một vật từ trong người đầu Ma quái cất đi rồi nhanh chóng bỏ đi.

- Tính cảnh giác cao thật!

Lâm Động nhìn thấy thế, bề ngoài thì khẽ cười nhưng trong lòng có chút nặng nề. Người vừa rồi toàn thân tỏa ra một thứ khí hung sát nồng nặc, rõ ràng là nhân vật đã trải qua vô số cuộc chiến đẫm máu. Người như vậy mới là khó đối phó, nếu những người tìm bảo vật trong Dị Ma Vực đều như vậy, một khi xung đột thì thật đau đầu.

Hai người nhìn nhau, đều nhận ra sự nặng nề trong mắt đối phương, rồi cùng tăng tốc bay đi.

Tuy chỉ còn cách mục tiêu nửa ngày đường nhưng do trên đường gặp không ít Ma quái, vì thế khi hai người Lâm Động đến nơi thì đã quá nửa ngày sau.

- Ở đây rồi!

Lăng Thanh Trúc chỉ về vùng sơn mạch xuất hiện trong màn đêm phía trước, giọng nói trước nay luôn lạnh lùng cũng khẽ thở phào một tiếng.

Lâm Động nhìn về phía trước, vùng sơn mạch ấy như ẩn như hiện trong màn đêm, nhìn từ xa giống như một con Hung thú thời Viễn Cổ đang nằm cuộn mình trong bóng đêm, thấp thoáng còn vọng ra những tiếng Ma thú gầm rú.

- Đi thôi!

Lâm Động cười khẽ.

- Cố gắng thu khí tức lại, ở đây có không ít Ma quái, nếu bị bao vây thì chúng ta chỉ có thể bỏ chạy mà thôi!

Lăng Thanh Trúc nhắc nhở.

- Ừm!

Thấy Lâm Động đồng ý như vậy, Lăng Thanh Trúc mới khẽ thở ra một hơi, đóa thanh liên dưới chân biến mất, nguyên lực quanh người cũng thu lại, rồi hai người lặng lẽ bay vào vùng sơn mạch rộng lớn.

Soạt!

Vì lo kinh động đến lũ Ma quái trong sơn mạch, tốc độ của hai người chậm hơn hẳn, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc thỉnh thoảng lại vọng ra.

Lâm Động ở sau lưng Lăng Thanh Trúc nửa bước, tinh thần lực được động dụng triệt để, cảm nhận những động tĩnh nhỏ nhất từ xung quanh.

- Cẩn thận một chút!

Tinh thần lực bỗng khẽ rung động, Lâm Động nheo mắt, đột nhiên giữ tay Lăng Thanh Trúc lại, mắt nhìn về phía trước. Ở đó là một con hắc báo có cánh, toàn thân đen tuyền đang nằm ngủ, nhìn từ xa tựa như một tảng hắc thạch.

Những đầu Ma quái này dựa vào ma khí lan tỏa trong Dị Ma Vực có thể ẩn thân vô cùng hoàn hảo, vừa rồi lúc mới đến, Lăng Thanh Trúc cũng không phát giác ra.

- Ừm!

Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, đôi mắt sáng trong nhìn Lâm Động trong môi trường ảm đạm. Lâm Động thấy vậy khẽ cười, thả tay ra rồi dường như lẩm bẩm một mình:

- Cảm giác bàn tay rất mịn a!

Tuy giọng của Lâm Động rất nhỏ, nhưng Lăng Thanh Trúc cũng đã nghe thấy, ánh mắt hiện lên sự ngượng ngùng và giận dữ. Nàng ta khẽ hít vào một hơi, lồng ngực phập phồng, rồi cũng không để ý tới Lâm Động nữa, bay vòng qua con hắc báo.

Trong bóng tối nhưng Lâm Động vẫn có thể nhìn ra được dáng người yểu điệu đó, bất giác cười khổ. Bình thường thì còn được, nhưng sao mỗi lần thấy gương mặt lạnh lùng đó của Lăng Thanh Trúc là hắn lại không kìm được mà muốn nói gì đó phá vỡ nó đi.

Lâm Động nhanh chóng theo sau Lăng Thanh Trúc, hai người thận trọng bay xuyên qua dãy sơn mạch, hơn nữa tuyến đường đi cũng khá quỷ dị. Cứ thế khoảng nửa giờ sau, vùng không gian tối tăm bỗng sáng bừng lên, một tòa sơn cốc đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người. Lâm Động có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh dồi dào bên trong sơn cốc đó.

Hai thân ảnh nhanh như chớp bay lên vách núi trên sơn cốc. Nhìn vào trong thì thấy một mặt hồ lấp lánh ánh sáng bảy màu chiếu sáng cả sơn cốc.

- Đó chính là Thái Thanh Tiên Trì!

Lăng Thanh Trúc nhìn mặt hồ sáng lòa, gương mặt cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm đầy quyến rũ.