Vũ Động Càn Khôn

Chương 783: Xích bào nhân




Trong quần thể núi đỏ rực có một thứ khí tức nóng rực lan tỏa, nhìn từ xa giống như ngọn núi bị đang ngùn ngụt cháy vậy.

Lúc này Lâm Động nhìn chăm chăm vào cái đỉnh lô khổng lồ sừng sững trên đỉnh núi. Cái đỉnh lô ấy có màu đỏ rực, bề mặt là những đường hoa văn rực lửa tỏa ra một thứ năng lượng nóng bỏng, cảm giác như muốn thiêu cháy cả bầu trời.

Rõ ràng cái đỉnh lô ấy là nơi bọn Lâm Động bị nhốt ban nãy!

Vút!

Khi Lâm Động xuất hiện tại quần thể núi này không lâu, cách đó không xa, Lăng Thanh Trúc và ba người bọn Nguyên Thương cũng nhanh chóng xuất hiện. Ngay sau đó không gian lại nhanh chóng biến dạng, vô số thân ảnh cũng bay ra từ đó, chỉ trong mấy phút và vùng núi tĩnh lặng bỗng bị biển người lấp đầy.

Không gian cũng lập tức trở nên huyên náo, không ít người nhìn xung quanh với ánh mắt đầy cảnh giác. Một số người còn có vết máu trên cơ thể, xem ra bọn họ ở trong Phần Thiên Trận cũng không hề thoải mái.

- Lâm Động!

Trong biển người ấy bỗng có một giọng nói mừng rỡ vang lên. Lâm Động ngoảnh lại nhìn thì thấy một đoàn người đang bay về phía mình, dẫn đầu là Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan và Vương Diêm. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Không sao chứ?

Thấy ba người bọn họ bình an vô sự, Lâm Động cũng thở phào, vội hỏi.

- Không sao, Phần Thiên Cổ Tàng thật quá quỷ dị!

Ứng Tiếu Tiếu lắc đầu, vẻ mặt đầy ngưng trọng, hiển nhiên nàng đã được nếm mùi lợi hại của Phần Thiên Trận.

- Lâm Động ca!

Lại một âm thanh mừng rỡ nữa từ xa vọng tới, rồi Lâm Động nhìn thấy Thanh Đàn và Thần Khôi cũng bay tới.

Thấy hai ngươi này, Lâm Động mới thật sự nhẹ nhõm, cũng may mọi người đều không làm sao.

Trên bầu trời lúc này vô cùng hỗn loạn, người của các thế lực vội vàng tụ tập lại, âm thanh huyên náo vang vọng khắc không gian.

- Cẩn thận một chút!

Lâm Động nhìn bầu trời hỗn loạn, rồi nhìn về cái đỉnh lô khổng lồ, khẽ nói. Tuy cái đỉnh lô ấy là đại bảo bối cường đại nhưng hắn không tin chỉ dựa vào nó là có thể trấn áp được thứ sinh vật kia.

- Lát nữa nếu có tình hình gì xảy ra thì lập tức rời khỏi đây!

Lâm Động nhắc nhở. Phần Thiên Cổ Tàng này không hề có nhiều bảo bối như mọi người vẫn tưởng, mà ngược lại nó là một thứ Ma thần có thể lấy mạng người!

Mấy người Ứng Tiếu Tiếu nhìn vẻ nặng nề trên gương mặt Lâm Động, tuy không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.

- Lâm Động, ngươi nhìn đằng kia!

Ứng Hoan Hoan bỗng mím môi chỉ về ngọn núi nguy nga nhất trong quần thể núi non này. Trên đó có dòng dung nham đang chảy, là một ngọn núi lửa còn hoạt động!

- Hửm?

Lâm Động nheo mắt, nhìn theo hướng Ứng Hoan Hoan chỉ. Một lát sau ánh mắt ngưng tụ, dường như hắn nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong nham thạch.

- Ở đó có người?

Sắc mặt Lâm Động thay đổi, ngưng thần nhìn ra xa thì thấy bóng người đó rất gầy gò, trên người khoác chiếc áo bào màu đỏ rực. Lâm Động cũng không cảm nhận được chút sinh khí nào từ đó, hình như là một cái xác khô…

- Chết rồi sao?

Lâm Động nhíu mày, lẩm bẩm.

- Không phải!

Ứng Hoan Hoan lắc đầu, ánh mắt lóe lên ánh lam nhạt, khẽ nói:

- Dường như hắn vẫn coi là còn sống!

- Coi là còn sống?

Lâm Động hơi khựng người vì câu nói kỳ lạ của Ứng Hoan Hoan. Chết là chết, sống là sống, thế nào gọi là coi là còn sống?

- Ta cũng không biết, nhưng cứ cảm thấy sức sống của hắn chưa hoàn toàn biến mất. Hơn nữa… khí tức của hắn cũng hơi chút quen thuộc!

Ứng Hoan Hoan nhìu mày ngẫm nghĩ.

Câu nói cuối cùng gần như nàng chỉ lẩm bẩm trong miệng, người bên cạnh không nghe được nhưng Lâm Động lại nghe thấy. Đồng tử hắn lập tức co rút lại. Ứng Hoan Hoan đương nhiên không thể nào từng gặp người mặc xích bào kia được. Nhưng điều đó không có nghĩa là trước khi luân hồi nàng chưa từng gặp qua!

Cái cảm giác qune thuộc đó rất có thể là do thân phận trước khi luân hồi của Ứng Hoan Hoan đem lại!

- Trước khi luân hồi từng gặp người này sao?

Rầm!

Khi Lâm Động quan sát bóng người đó thì chiếc đỉnh lô trên không trung bỗng rung chuyển, một âm thanh lớn nổ ra.

- Khặc khặc, Phần Thiên lão quỷ, cái đỉnh nát này của ngươi không thể trấn áp được Bản tướng đâu!

Khi cái đỉnh lô rung chuyển, đám hắc khí tràn ra, một tiếng cười lớn chói tai cùng sự lạnh lẽo vang ra.

Hắc khí tụ lại bên ngoài cái đỉnh, thấp thoáng bên trong có ánh sáng đỏ lòm lấp lánh tựa mắt của ác ma.

- Nhiều kiến thế này sao?

Đôi mắt quỷ đỏ lòm đó lướt qua biển người rồi một giọng nói lạnh lẽo u ám vang ra từ đám hắc khí, ngay sau đó từ bên trong bắn ra vô số hắc quang.

Phụt phụt!

Hắc quang nhanh như chớp xuyên thủng những người không kịp tránh. Rồi tất cả mọi người cùng kinh hãi nhìn thấy những người bị bắn trúng dần dần khô quắt lại, cuối cùng đến xương cốt cũng không còn, tan biến thành tro bụi!

Cả không gian lập tức trở nên hỗn loạn, trên gương mặt ai cũng đầy vẻ kinh hãi.

- Mau đi thôi!

Lâm Động hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói. Sinh vật chưa biết sống sót từ thời Viễn Cổ này rõ ràng không phải thứ mà những người ở đây có thể ứng phó, ở lại chỉ có con đường chết!

Bọn Ứng Tiếu Tiếu nghe vậy vội vàng gật đầu, bọn họ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ đám hắc khí kia.

Đám người Lâm Động nhanh chóng rút lui, vô số đạo hắc quang bắn tới từ bốn phía. Những người bị bắn trúng hầu như chẳng có ai chống cự được, tan biến hết thành tro bụi. Nhất thời không gian bay mù mịt những đám bụi xám.

Lâm Động đứng ở cuối đội ngũ, ánh mắt cực kỳ cảnh giác nhìn những đạo hắc quang bắn tới như vũ bão. Chợt đồng tử hắn co rút lại, một đạo hắc quang đã tìm được đúng mục tiêu bắn thẳng về phía hắn!

Nhìn tia hắc quang này, ánh mắt Lâm Động cũng vô cùng nặng nề, vì hắn không thể chắc chắn mình có thể chặn được đòn công kích quỷ dị này…

Nhưng lúc này dù có bất an thế nào thì hắn cũng không còn đường lùi nữa. Vì phía sau hắn là Thanh Đàn, Ứng Hoan Hoan!

Lâm Động hít thật sâu, nguyên lực hùng hồn bùng phát, nhưng đúng lúc hắn định động thủ thì một thân ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn. Là Ứng Hoan Hoan với chiếc đuôi ngựa nhí nhảnh!

- Ngươi!

Hiển nhiên Lâm Động đã bị hành động đó của Ứng Hoan Hoan dọa cho giật thót. Định quát lên thì Ứng Hoan Hoan lắc đầu khẽ nói:

- Ngươi không chặn được loại công kích này đâu!

Nghe vậy, Lâm Động khẽ sững người, không phải vì lời nói đó mà là vì hàn ý ẩn trong lời nói, thứ hàn ý lạnh thấu xương không phải thứ nàng vốn có…

Vút!

Hắc quang bắn tới, trong mắt Ứng Hoan Hoan ánh lên màu lam nhạt lạnh lẽo. Lâm Động ở phía sau có thể nhìn thấy mái tóc của nàng bắt đầu chuyển sang màu lam…

Lâm Động nheo mắt, bàn tay nắm lại, gốc hắc thụ hiện ra, hắn định nếu tình hình không ổn thì lập tức ra tay, lúc này không thể nghĩ nhiều hơn nữa!

Soạt!

Hắc quang cuối cùng cũng bắn tới, rồi tỏa ra thứ năng lượng chết chóc trước mặt bọn Lâm Động.

- Phụt!

Nhưng vào khoảnh khắc hắc quang sắp kích trúng Ứng Hoan Hoan, bóng người mặc xích bào trên đỉnh núi bỗng mở trừng đôi mắt thâm sâu, lóe lên một tia sáng.

- Băng… Băng chủ!

Bóng người xích bào chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua không gian dừng lại trên người Ứng Hoan Hoan, một giọng nói khàn đặc dị thường mang mùi vị cổ xưa chầm chậm thốt ra.